Chap 9: Chân Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái lại Eric Nam cũng không nói nhiều về tình trạng của Joohyun, mà là kể cho Seungwan nghe một câu chuyện xưa tầm thường.

Câu chuyện kể về hai đứa bé, nội dung chủ yếu là đứa bé A hăng hái làm việc nghĩa cứu được đứa bé B, sau đó B thích A, tiếp đó vào mỗi năm sinh nhật vẫn luôn cầu nguyện được kết hôn với A. Nhưng theo tuổi tác dần lớn lên, B mới biết được, hóa ra nữ và nữ không thể ở bên nhau...

Seungwan khó mà tưởng tượng nổi, nàng khẳng định mình chưa bao giờ có đoạn ký ức này, thế nhưng ánh mắt Eric Nam quá chắc chắn, để nàng có chút hoài nghi, đành phải tự mình hỏi anh ta: "Mấy người cho rằng A là tôi?"

Seungwan từng chút một nhớ lại khoảng thời gian trước sống cùng với Joohyun, nụ cười và sự quan tâm của chị ấy, nàng cảm thấy trái tim như bị ai đánh mạnh một phát, đau đớn vô cùng.

"Thế nên, chị ấy đối tốt với tôi cũng vì việc này?" Giọng Seungwan run run, hai tay giấu dưới bàn dùng sức nắm chặt lại.

Eric Nam không biết rõ sự tình, nhìn thấy cảm xúc của Seungwan biến hóa nên tự động cho rằng nàng rất cảm động vì sự chấp nhất của Joohyun, dù sao, từ dám làm việc nghĩa phát triển thành lấy thân báo đáp phá vỡ thế tục, mấy chuyện kiểu này chỉ xảy ra trong sách vở lại phát sinh trên người mình, thật sự khiến cho người ta phấn chấn.

Sau khi tạm biệt Eric Nam, Seungwan cũng không về công ty mà là đi thẳng đến nhà Joohyun. Đứng trước cửa, tâm tình của nàng so với trước đó đã ổn định hơn rất nhiều, sau đó bắt đầu kiềm chế lại sự xúc động của mình, làm gì mà nhất định phải thẳng mặt chất vấn để rồi tự chuốc lấy mất mặt?

Chần chờ nửa ngày, Seungwan vẫn không có can đảm gõ cửa, có điều ngay lúc nàng chuẩn bị rời đi, cánh cửa trước mặt lại mở ra trước một bước. Một phụ nữ trẻ xa lạ từ bên trong bước ra.

Seungwan vô thức nhìn phía sau người kia, quả nhiên thấy được khuôn mặt mỹ lệ của Joohyun giấu ở trong bóng tối. Không hề do dự quay người, nàng cất bước đi về hướng thang máy, nhưng chỉ mới bước được mấy bước thì cánh tay liền bị Joohyun đuổi theo phía sau dùng sức kéo lại.

"Chị buông ra." Seungwan không quay đầu, cắn môi, nỗ lực kiềm chế cảm xúc.

"Seungwan, đừng tức giận, nghe chị nói đã."

Tiếng nói vốn trong trẻo của Joohyun đã trở nên khàn khàn, nhưng lúc này Seungwan chẳng mảy may chú ý đến, trong đầu đang tràn ngập suy nghĩ vừa nãy hai người kia ở trong phòng làm gì. Càng nghĩ càng tức, Seungwan chỉ muốn sớm đi khỏi cái nơi làm tính tình nàng đại biến này, nàng dùng hết sức vùng vẫy, vùng vẫy, chợt, sức lực trên tay nới lỏng, tiếp đó, một âm thanh vang lên.

Seungwan xoay đầu lại, thấy Joohyun không chút sức sống ngã hôn mê trên đất, dọa nàng vội vã chạy lại gần, một bên hỏi chị ấy làm sao vậy, một bên muốn kéo người dậy.

"Cô cứ vậy sẽ khiến chị ấy bị thương, hai ta cùng đỡ." Người phụ nữ đứng ở một bên nhìn không được, lên tiếng ngăn lại. Hai người hợp sức đỡ Joohyun nằm lên giường. Thừa dịp người kia lấy hòm thuốc, Seungwan cẩn thận quan sát Joohyun, mới phát hiện, chị ấy gầy hơn rất nhiều so với trước, sắc mặt cũng tái nhợt.

"Chị ấy không sao chứ?" Seungwan nhìn người phụ nữ thuần thục mở hòm thuốc pha dung dịch rồi bơm vào ống tiêm, có phần lo lắng hỏi, nhưng lại nhận được câu trả lời "Chết không được."

"..." Còn không bằng đừng hỏi. Seungwan không giúp được gì, đành phải an tĩnh đứng canh một bên.

Mấy phút sau, người phụ nữ hết bận bịu, ánh mắt nhìn nàng bắt đầu căn dặn, "Hiện tại thân thể chị ấy suy nhược, tốt nhất là uống một ít cháo, quan trọng nhất là, đừng chọc chị ấy tức giận."

Seungwan có thể khẳng định câu cuối cùng là nói cho mình, nhưng trước mắt người bệnh là quan trọng nhất, nàng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn, khiêm tốn tiếp thu phê bình.

"Ơ kìa? Cô không ở lại à?" Thấy người phụ nữ muốn rời đi, Seungwan đuổi theo phía sau cô ấy hỏi.

Người phụ nữ xoay người lại, vẻ mặt vẫn như cũ không biểu lộ chút cảm xúc đối mặt với nàng, lạnh lùng mở miệng: "Cô Son, tôi là bác sĩ tư nhân của cô Bae đây, chứ không phải là bảo mẫu."

Sau đó để lại cho nàng một bóng lưng rất tiêu sái.

Đây là ý nói nàng là bảo mẫu ấy hả? Seungwan đành chịu, nghĩ thầm, dù sao cũng đã làm 3 tháng, lúc này cũng không kém bao nhiêu.

"Có điều, hôm nay xem ra không thể nói với chị ấy rồi." Seungwan tự lẩm bẩm, quyết định vẫn nên chờ Joohyun khỏe hơn đôi chút rồi mới nói cho chị ấy biết chân tướng.

"Em muốn nói với chị việc gì?"

"Thì việc chị nhận sai người, trước đến giờ em chưa từng cứu — "

Seungwan im lặng, đầu chuyển động cứng ngắc như phim quay chậm nhìn về phía giường, mà giờ đây Joohyun vốn nên ngủ mê mạn đã tỉnh dậy, đang không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro