Chương 57: biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đầu Bùi Châu Hiền còn có chút không vui, nhưng khi nghe thấy giọng điệu "Từng trải" của chuột con, tâm tình của nàng lại hòa hoãn đi không ít. Bùi Châu Hiền cũng không nói thêm gì, mà chỉ dựa vào cổ Tôn Thừa Hoan . Trên người chuột con vẫn còn lưu lại mùi hương của sữa tắm, trước đó khi ngửi thấy mùi vị này, nàng luôn nghĩ do chuột con tắm rửa quá nhanh, không tắm kỹ, nên mới lưu lại mùi sữa tắm nồng như vậy. Nhưng bây giờ ngửi thấy, còn vào ban đêm, lại khiến lòng Bùi Châu Hiền bất giác cảm thấy bình yên.

"Cả ngày chưa ăn gì, em đi mua thức ăn cho chị nha?" Tôn Thừa Hoan thành khẩn mà nói: "Dù sao cũng nên ăn chút gì đó."

Giống như mấy hôm trước, tôi nấu cơm, chị ném tôi lại một mình trước bàn ăn, tôi vẫn có thể tự nấu tự ăn.

"Đã trễ thế này rồi, còn tiệm nào mở chứ?"

"Món gì cũng có, chị muốn ăn gì?"

"Em quyết định đi."

Tôn Thừa Hoan nghĩ nghĩ. "Hoành thánh?"

Bùi Châu Hiền cũng không ngờ, sẽ cùng chuột con ăn hoành thánh giữa đêm khuya. Trải qua chuyện ban ngày, ban đêm tỉnh lại, dù sao cũng nên tiêu hóa một chút. Tiêu thực có lẽ cũng giống tiêu hóa vậy. Nhìn chuột con cắm đầu ăn hoành thánh, Bùi Châu Hiền cầm lấy di động. "Ding Ding" một tiếng, di động của Tôn Thừa Hoan vang lên. Tôn Thừa Hoan không ngẩng đầu, mà chỉ cúi đầu trượt mở màn hình nhìn di động, là tin nhắn từ Bùi Châu Hiền.

"Ngủ rồi sao? Đang làm gì?"

"......" Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn vào mắt Bùi Châu Hiền, sợ Bùi Châu Hiền không phải đang diễn kịch.

"Em chịu nhìn chị, vì sao không chịu trả lời tin nhắn?" Thấy Tôn Thừa Hoan không trả lời tin nhắn, Bùi Châu Hiền lại nhắn thêm một tin.

"Đang chuẩn bị trả lời, đang ăn hoành thánh." Tôn Thừa Hoan cũng có cảm giác nhập vai. "Còn chị?"

"Trùng hợp, chị cũng vậy." (cô bị cái gì vậy hả cô Rên Bùi o.O)

-

Lúc ngủ, Bùi Châu Hiền lại kéo Tôn Thừa Hoan lên giường. Vừa nhìn Tôn Thừa Hoan, vừa nhéo mặt Tôn Thừa Hoan. "Trùng hợp, chúng ta lại ngủ cùng nhau."

Bùi Châu Hiền cũng không làm gì quá đáng, chỉ ôm Tôn Thừa Hoan, dùng cằm tựa lên đầu cô. Nàng nhìn ánh đèn đường bên ngoài khung cửa sổ, cọ cọ lên mái tóc dài của cô. Uốn người trong lòng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan chỉ cất tiếng thở dài.

"Làm sao vậy?"

Lần theo ánh sáng ngoài cửa sổ, Tôn Thừa Hoan mở mắt. "Em không phải hồ ly tinh chứ?"

Bùi Châu Hiền bật cười, ưu sầu trong lòng bỗng chốc được Tôn Thừa Hoan hóa giải. Trước đó cũng vậy, khi Kim Thái Nghiên sắp xếp nàng tham gia hôn lễ của Kim Nghệ Lâm, vì không muốn khiến giới truyền thông biết chuyện giữa nàng và Kim Thái Nghiên. Lúc đầu trong lòng nàng còn có chút phiền muộn, vừa gặp Tôn Thừa Hoan thì bỗng chốc tan biến. Hay mỗi khi vô tình bắt gặp Tôn Thừa Hoan ra ban công hút thuốc. Có rất nhiều lần đều như thế này. Cảm xúc quanh đi quẩn lại, khó khăn lắm mới gặp được một người thẳng thắn như cô.

"Đâu có hồ ly tinh nào lại lùn như em." Nào giống, em là chuột nhỏ mà.

"Hix." Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền ôm vào trong lòng, giọng có chút buồn bực. "Cũng phải, làm gì có loại hồ ly khó coi như em."

Cừu con rất hay tự mình ngộ nhận.

"Nếu em nói như vậy, thì em chính là hồ ly tinh."

"Chị khách khí quá." Tôn Thừa Hoan nghĩ nghĩ, ở trước mặt Bùi Châu Hiền, ai dám tự xưng mình là hồ ly tinh chứ? Bùi Châu Hiền mới là hồ ly.

Tôn Thừa Hoan chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Bùi Châu Hiền kêu cô ngủ, cô liền ngủ. Dù sao cũng đã rất muộn. Tuy rằng trong đầu vẫn còn quẩn quanh bát quái vừa xem, nhưng sau khi chui vào trong lòng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan lại có chút buồn ngủ. Bùi Châu Hiền không ngủ được, do cả ngày ngủ quá nhiều. Cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của Tôn Thừa Hoan, cảm xúc của Bùi Châu Hiền dần bình tĩnh, từng sợi tơ lòng từ từ được gỡ rối. Bùi Châu Hiền vuốt mái tóc dài của Tôn Thừa Hoan, nhẹ nhàng mà hôn lên trán cô.

Tin nhắn của người ấy tới rất muộn, Bùi Châu Hiền nhìn thoáng qua màn hình. "Tôi không sao, em cứ nói với con bé đi."

"Sao cô còn chưa ngủ?" Thấy Kim Thái Nghiên nhắn tin tới, Bùi Châu Hiền bèn trả lời.

Nàng trả lời rất nhanh, những câu nói quan tâm theo quán tính này, Kim Đằng đã nói với nàng mười năm, rất nhiều người từng nói với nàng trong mười năm qua, nàng cũng từng nói với Kim Thái Nghiên suốt mười năm.

Trong mười năm ấy, có rất nhiều thói quen, cần phải có thời gian từ từ thay đổi.

"Không phải em cũng vậy sao?" Kim Thái Nghiên nhắn kèm theo một Icon mặt cười.

Kim Thái Nghiên nhắn tin hơi chậm.

"Cô đã nói với tôi rất nhiều lần rồi, tôi cũng biết. Nhưng không thể cứ đụng chuyện, thì cứ ném Lâm Lâm sang một bên, để con bé tự mình suy nghĩ. Con bé còn rất nhỏ, những gì có thể tưởng tượng ra cũng không phải chuyện tốt."

"Chúng ta phải giải thích nhiều hơn." Kim Thái Nghiên hồi phục nói.

"Vấn đề giữa cô và tôi không phải cứ giải thích là được." Cũng biết Kim Thái Nghiên muốn ám chỉ điều gì. "Lần trước chuyện tôi tìm cô, chỉ vì muốn nói về chuyện giải ước."

Lần trước, Bùi Châu Hiền thật sự đã tới tìm Kim Thái Nghiên. Kim Thái Nghiên biết Niên Kiều muốn nói gì, nên luôn nói mình đang bận. Không biết là thật sự bận hay chỉ muốn trốn tránh nàng. Hai người chỉ gặp nhau có một lần duy nhất, cũng chỉ nói về chuyện giải ước. Không biết vì sao Kim Nghệ Lâm lại biết được, có lẽ đã nhìn thấy tin nhắn của Kim Thái Nghiên? Dù sao thì cô bé đã chạy tới tìm nàng. Mong nàng đừng phá rối gia đình của cô nữa. Có lẽ do kích động, mà Niên Kiều đã nắm lấy vai Kim Nghệ Lâm.

"Không ai hiểu hơn em, hôn nhân giữa hai người ấy chỉ đang tồn tại trên danh nghĩa."

"Chúng ta đừng nói sang nói chuyện khác, cũng đừng nói chuyện cảm tình. Bùi Châu Hiền, chị khiến tôi rất thất vọng." Kim Nghệ Lâm đã trưởng thành, sớm đã không còn là cô bé ngày ngày chạy theo nàng, nói muốn làm người đại diện của nàng.

Năm Bùi Châu Hiền mười bảy tuổi ký hợp đồng với Kim Đằng, khi ấy nàng cũng xấp xỉ tuổi Kim Nghệ Lâm, hai người quen biết nhau mười năm. Nàng đã từng nhìn Kim Nghệ Lâm khôn lớn, Kim Nghệ Lâm luôn chia sẻ với nàng những chuyện ở trường học, lần đầu tiên biết yêu cũng dò hỏi ý kiến của nàng. Sau khi Kim Nghệ Lâm trưởng thành, có lẽ do gặp nhau quá nhiều, nàng đã quên mất dáng vẻ của đối phương khi còn bé.

Hôm nay biểu tình khi Kim Nghệ Lâm chất vấn nàng, cực kỳ giống với khi còn nhỏ. "Em không muốn trở thành minh tinh, em chỉ muốn làm người đại diện của Hiền tỷ tỷ."

"Nếu em không phải vì giận tôi, tôi đồng ý để em giải ước." Kim Thái Nghiên nhắn tin trả lời.

-

Ánh đèn trong phòng họp vẫn còn sáng, có lẽ bây giờ đã quá muộn rồi. Kim Thái Nghiên ngồi ở trước bàn, các nhân viên khác cũng đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Rất nhanh điện thoại của Kim Thái Nghiên lại chấn động. Kim Thái Nghiên nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.

"Bà chủ, còn muốn tiếp tục không ạ?"

"Ngày mai đi." Kim Thái Nghiên cúi đầu, không thèm nhìn vẻ mặt như được "Giải thoát" của cả đám nhân viên. Chờ mọi người ra ngoài hết, Kim Thái Nghiên lại nhìn hai dòng chữ trên màn hình. Tinh lực của cô không còn cách nào để tập trung nữa.

Cô đi đến bên tấm cửa kính sát đất, nhìn thành phố hoa lệ trước mắt, Kim Thái Nghiên ôm lấy cánh tay. Trong tay cô vẫn còn cầm lấy di động, màn hình di động đã bị tắt từ lâu. Tin nhắn vừa rồi là của Bùi Châu Hiền. "Vẫn còn một chút, tôi chỉ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian."

-

Lúc Tôn Thừa Hoan tỉnh dậy, Bùi Châu Hiền vẫn còn đang ngủ. Cũng không biết Bùi Châu Hiền mơ thấy gì, mà lông mày cứ nhăn lại. Tôn Thừa Hoan mới vừa rút tay ra, lại bị Bùi Châu Hiền ôm lấy. Bùi Châu Hiền cọ bên vành tai cô. "Hôm nay không có việc gì làm, ngủ thêm đi."

Qua năm phút đồng hồ, cảm thấy chân Tôn Thừa Hoan hơi run. Bùi Châu Hiền mới tỉnh lại, chỉ thấy mặt Tôn Thừa Hoan hơi nghẹn nghẹn.

"Em bị làm sao vậy?"

Tôn Thừa Hoan có chút uyển chuyển nói. "Hôm qua khi em ăn hoành thánh đó, thuận tiện có uống một chút nước canh."

"Cho nên?" Bùi Châu Hiền hiểu ra, bàn tay lại không an phận.

Trước đó thì có thể nói là không biết, bây giờ Bùi Châu Hiền rõ ràng đang cố ý. Còn sờ đùi cô nữa chứ. "Hiền tiểu thư, chắc chị cũng không muốn nước tiểu của em dính trên giường chị chứ nhỉ?"

Tôn Thừa Hoan cảm giác bàng quang của mình muốn nổ tung. Sau khi được giải thoát, Tôn Thừa Hoan thở ra một hơi. Vừa ra ngoài đã thấy Bùi Châu Hiền, nàng đã xuống giường, đang đứng tựa bên cạnh cửa.

Vừa rồi tiếng cô đi vệ sinh có hơi to, như vậy Bùi Châu Hiền đã nghe thấy hết. Đón nhận ánh mắt đầy hứng thú của Bùi Châu Hiền, biểu tình của Tôn Thừa Hoan cũng có chút phức tạp.

"Hiền tiểu thư......" Chị đừng biến thái như vậy có được không?

Tai Tôn Thừa Hoan đỏ lên, Bùi Châu Hiền khẽ cong môi, rồi đùa hai câu. Sau khi vào buồng vệ sinh, nàng đưa lưng về phía Tôn Thừa Hoan, nói một câu.

"Nghe được ra, nhịn cũng lâu rồi."

"Rất có sức sống." Bùi Châu Hiền nói.

Nhìn Bùi Châu Hiền lắc mông, chân Tôn Thừa Hoan thật có chút không khống chế nổi. Cô rất muốn cho Bùi Châu Hiền một cước. Là ai làm hại ai? Nếu không phải nàng ôm cô, cô cần phải vội vàng như thế sao??

"Còn giận à?" Lúc ăn bữa sáng, Tôn Thừa Hoan cũng không thèm nói chuyện với nàng. Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, với lấy cốc sữa của cô.

Tôn Thừa Hoan không đáp trả nàng, chỉ nhìn sữa trong tay nàng.

Đi tiểu không cho đi, sữa cũng không cho uống, cuộc sống này sao mà bất công quá vậy!? Thấy Tôn Thừa Hoan cứ nhìn nhìn, Bùi Châu Hiền cũng rất tự nhiên, cắm ống hút vào cốc sữa, nhét vào trong miệng Tôn Thừa Hoan. "Của em hết đó."

Tôn Thừa Hoan hút một ngụm. "Không thèm."

"Vậy sao em không nói gì?"

"Em còn đang suy nghĩ." Tối hôm qua xem nhiều bát quái như vậy, có mắt có mũi đầy đủ. Tôn Thừa Hoan muốn nói, nhưng lại sợ gợi lên câu chuyện thương tâm của Bùi Châu Hiền. Trông tối hôm qua nàng thương tâm nhiều như vậy, nàng không có thói quen ăn khuya. Kết quả hôm qua vừa nhắc tới hoành thánh, Bùi Châu Hiền lại gật đầu đồng ý. Đối với một nữ minh tinh, ngay cả chuyện ăn uống cũng không thể khống chế, chắc chắn là mười phần thương tâm.

"Cứ từ từ suy nghĩ, thời gian còn rất dài." Tôn Thừa Hoan nhìn thoáng qua Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đón nhận ánh mắt của cô . "Dù sao chúng ta cũng còn cả ngày."

Bùi Châu Hiền mỉm cười, khiến Tôn Thừa Hoan đỏ cả tai. Cô rất muốn ném trả Bùi Châu Hiền chút biểu hiện, chị có chừng có mực đi! Cả người suốt ngày cứ tản ra mị lực! Bùi Châu Hiền không nói, Tôn Thừa Hoan cũng không thèm hỏi, dù sao cũng có thể lên mạng tra mà.

"Mấy người cảm thấy Bùi Châu Hiền với Kim tổng có quan hệ thế nào?" Nghĩ chắc Fan hâm mộ đã dậy, chờ Bùi Châu Hiền bước lên khán đài, Tôn Thừa Hoan cũng cùng fan nói chuyện phiếm.

"Một chữ để hình dung, tình mẹ con."

"Đây dường như không phải một chữ."

"Thâm."

"Cái gì thâm?"

"Thì cảm tình thâm sâu đó."

"Có thể đừng nghĩ dơ bẩn như vậy được không?"

"Bẩn gì chứ? Mấy người nghĩ gì vậy! Trước đó Hiền Hiền luôn nói Kim tổng là mẹ nuôi mà."

Không thể tiếp tục giao lưu. Đoạn đối thoại 'xx' này căn bản không thể tiếp tục giao lưu. Tôn Thừa Hoan đã hỏi tới đây, fan cũng cho cô một ít bát quái về Kim Thái Nghiên. Fan còn cho rằng Tôn Thừa Hoan đối với Kim Thái Nghiên cảm thấy hứng thú. Fan xác thật là fan chân ái của Bùi Châu Hiền, không chỉ chú ý Bùi Châu Hiền, còn lưu ý tin tức về chủ của Bùi Châu Hiền. Có một số bát quái, Tôn Thừa Hoan đã từng xem qua. Nhưng co rất nhiều tin Tôn Thừa Hoan chưa từng nhìn thấy. Sau một ngày phổ cập kiến thức, Tôn Thừa Hoan cũng biết Kim Thái Nghiên lợi hại cỡ nào. Điểm mấu chốt nhất chính là, chị ta đã già như vậy rồi mà vẫn còn rất đẹp. Muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, thật đúng là một chút kẽ hở cũng không có.

Mới đầu xem cô còn rất vui vẻ, sau đó lại thở ngắn than dài. Đây là một bé chuột con đa sầu đa cảm. "Làm sao vậy?"

"Chị thật xinh đẹp." Nhìn mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan lại có chút cảm khái.

"Ừm." Nhưng thật ra Bùi Châu Hiền khá bình tĩnh. "Em vớ được của hời rồi."

Đó, thấy chưa?! Nhìn một chút thôi mà kêu cô vớ được của hời. Người đẹp, luôn không nói đạo lý như thế đấy.

----------

P/s : Xin chào cả nhàaaa. Vì lí do bận chạy deadline sau kỳ nghỉ dịch nên mình ra chap muộn hơn mọi lần . Xin lỗi cả nhà nhiều nhaaaa =(((((( Mọi người vẫn còn ở đó chứ ???? Đừng bỏ tui nhaaaa ='((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro