Chương 70: Thật xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này 《 tháng mười phong hỏa 》phá kỷ lục phòng vé, cũng nhờ Variety show trợ lực. Hiện tại trên các công cụ tìm kiếm lớn, mặc dù số liệu của Bùi Châu Hiền không phải cao nhất, nhưng cũng được tìm kiếm rất nhiều. 《 xe thần Tân Tấn 》 vẫn còn đang công chiếu trên đài truyền hình, mỗi tuần một tập, dự tính tháng bảy tháng tám mới chiếu xong. Ban đầu, 《 xe thần Tân Tấn 》 đã lọt vào top năm show giải trí nổi nhất cả nước, lượng người theo dõi cũng đứng top 8. So với hai mùa trước, mùa《 xe thần Tân Tấn 》này không cần quảng cáo quá nhiều. Vào thời điểm nổi nhất trên Internet, 《 xe thần Tân Tấn 》 còn có thể vọt lên hạng nhất toàn quốc. Lúc mùa hai còn đang tuyên truyền, 《 xe thần Tân Tấn 》 đã sớm hồi vốn rồi. Bây giờ lại nhờ thêm Bùi Châu Hiền lập tức biến thành Variety show nổi hơn cả phim điện ảnh. Khi《 xe thần Tân Tấn 》 tuyên truyền, Bùi Châu Hiền cũng đi theo. Ngoài Bùi Châu Hiền, các khách mời khác cũng có mặt. Chiêu bài lớn nhất của tiết mục này chính là Bùi Châu Hiền. Lúc giới truyền thông tới, tất cả các microphone hầu như đều chĩa vào Bùi Châu Hiền cùng ban tổ chức. Ngẫu nhiên thì có vài ba người, sẽ chỉa đến trước mặt Phác Tú Anh. Ở trên mạng Phác Tú Anh cũng rất nổi. Chờ bọn họ đi phỏng vấn các khách mời khác, Tú Anh mới nói chuyện cùng Tôn Thừa Hoan.

"Hoan Hoan, giữa trưa cùng nhau ăn cơm được không?"

Sau khi Phác Tú Anh tỏ tình, Tôn Thừa Hoan nói muốn suy nghĩ. Đến bây giờ vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Tú Anh cũng không hỏi, bởi vì có rất nhiều chuyện không phải bạn hỏi thì người khác sẽ chịu trả lời.

"Lâu rồi chưa gặp đó." Phác Tú Anh nũng nịu nói.

Lúc đầu Tôn Thừa Hoan đang đứng ở một bên, Phác Tú Anh vừa nghiêng qua, cô đã vội nhìn qua chỗ Bùi Châu Hiền.

"Đợi lát nữa tôi hỏi Hiền tiểu thư."

"Dứt khoát kêu luôn Hiền tiểu thư đi, lâu rồi chưa dùng bữa với Hiền tiểu thư."

Ở trước mặt Phác Tú Anh, Tôn Thừa Hoan vẫn rất chân thành. Cô mắt trợn trắng nhìn Phác Tú Anh . "Hiền tiểu thư bận như vậy, làm gì có thời gian cho mấy người."

"Hì hì hì."Phác Tú Anh  bóp bóp bàn tay Thừa Hoan . "Hiền tiểu thư không có thời gian, vậy mấy người có thời gian không?"

=

Khi Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền, không ngờ Bùi Châu Hiền lại gật đầu. "Ăn ở đâu? Chúng ta cùng đi."

Vừa rồi lúc phỏng vấn, nàng đã nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cùng Phác Tú Anh ve vãn đánh yêu, hai người rõ ràng không xem ai ra gì, không biết mình đang ở đâu sao? Đây là nơi có thể ve vãn đánh yêu sao? Còn dám làm ngay dưới mí mắt nàng.

"Không phải giữa trưa chị còn phải mở họp sao?"

"Không sao."Bùi Châu Hiền nói: "Sao vậy? Sợ chị làm phiền hai người à?"

Không khí bỗng chốc trở nên có chút chua.

"Chị nói gì vậy, sao lại phiền chứ?" Tôn Thừa Hoan sờ sờ mũi. Không phải chỉ ăn cơm thôi sao, cần gì hung dữ vậy?

Sau khi hôn Bùi Châu Hiền tối qua, Tôn Thừa Hoan cũng có chút thông suốt tình cảm của bản thân. Ít ra cô không còn vô tâm không phổi, cười ngây ngô với Phác Tú Anh, nhưng thật sự ở bên Tú Anh rất vui vẻ.

"Hiền tiểu thư, chị tới thật sao? Em còn tưởng rằng Hoan Hoan nói giỡn." Phác Tú Anh nói: "Ngồi đi, chị ngồi ở đây này."

Phác Tú Anh nhường ghế chủ tọa cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền nhìn ghế chủ tọa, rồi lại nhìn hai chiếc ghế kề sát nhau. Nàng một mình ngồi chủ tọa, cho Tôn Thừa Hoan ngồi cạnh Tú Anh à?

"Hay chị ngồi chỗ này đi?" Thấy Bùi Châu Hiền bất động, Tôn Thừa Hoan chủ động mà nói.

Xem như, Tôn Thừa Hoan tránh được một kiếp nạn. Bùi Châu Hiền vừa ngồi xuống, Tôn Thừa Hoan đã chạy tới ngồi xuống chỗ chủ tọa.

"......" Hoá ra Tôn Thừa Hoan nhường chỗ cho nàng à?

Phác Tú Anh dựa gần vào Bùi Châu Hiền , mỉm cười hì hì. Thôi được, chỉ cần Phác Tú Anh không ngồi cùng Tôn Thừa Hoan là được. Thấy bộ dáng Tú Anh vô tâm không phổi, lòng Bùi Châu Hiền hơi nghẹn, nàng không ngờ sẽ có ngày, nàng xem người như vậy thành tình địch.

Tình địch thế này cũng yêu cầu dùng sức chiến đấu sao? Bùi Châu Hiền đại khái đã quên mất chuyện nhổ cỏ xanh lúc trước.

"Hoan Hoan, ăn cái này này, đừng chỉ ăn cơm."  gắp thức ăn cho Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan hơi đói bụng, đồ ăn vừa dọn lên đã cúi đầu đào cơm.

Tôn Thừa Hoan không có tay sao? Thế mà dám nhận thức ăn do Phác Tú Anh gắp. Nhìn thấy hai người hao tâm tổn sức, Bùi Châu Hiền có chút bất động thanh sắc, xoay cốc pha lê trong tay.

"Ừm, ăn nhiều một chút."

Bùi Châu Hiền luôn cảm thấy nàng mới là kẻ thắng cuộc. Thắng ở chỉ số thông minh.

"Hiền tiểu thư, chị sẽ tham gia mùa bốn chứ?" Phác Tú Anh hỏi Bùi Châu Hiền.

Cảm giác được cảm xúc của Bùi Châu Hiền, nhưng Tú Anh không dám suy diễn. Tuy chuyện trên mạng truyền đến vô cùng vi diệu, nhưng cũng chưa chắc là sự thật. Ở trong lòng Tú Anh, Bùi Châu Hiền là một đại minh tinh. Cho dù không thích minh tinh, cũng sẽ quen đại gia phú hào. Trước sau gì cũng quen người trong giới giải trí. Không có khả năng cặp kè với Tôn Thừa Hoan.

"Tôi còn đang suy nghĩ ." Bùi Châu Hiền nói: "Sợ sáu tháng cuối năm không có thời gian rãnh."

Phác Tú Anh gật gật đầu. "Hiền tiểu thư, chị thật lợi hại, bây giờ có cả studio của riêng mình nữa."

Những gì Bùi Châu Hiền từng trải qua, đều khiến mỗi một nữ minh tinh trong giới giải trí phải hâm mộ. Xuất đạo sớm, vào niên kỷ tốt nhất, đóng phim một lần thì nổi tiếng, bây giờ còn nghênh đón thời kỳ nổi bật nhất trong sự nghiệp.

"Không biết khi nào, em mới có thể giống Hiền tiểu thư." Cùng Bùi Châu Hiền trò chuyện, Hứa Cách cũng không khỏi cảm khái.

"Cậu nằm mơ đi." Tôn Thừa Hoan ngồi đối diện nói xen vào một câu.

Bị Tôn Thừa Hoan cắt ngang, Phác Tú Anh cầm đũa lên, nếu không phải có Bùi Châu Hiền ở đây, cô sẽ thọc chết Tôn Thừa Hoan. "Mấy người câm miệng."

"Tối nay mấy người kê cao gối suy nghĩ, chắc chắn có thể làm được."

"Lão tử thọc chết ngươi!"

"Tới đây tới đây."

Thấy Tôn Thừa Hoan bắt đầu nghịch ngợm, Bùi Châu Hiền cũng muốn thọc chết cô. Sau khi ăn cơm xong, Tôn Thừa Hoan tiễn Tú Anh ra về, nhưng cô cũng không dám đứng lâu, một hồi liền quay về xe. Bùi Châu Hiền mang bịt mắt, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần. Tài liệu vẫn còn trải trên đùi nàng, là một ít nội dung cho hội nghị vào giữa trưa. Tôn Thừa Hoan thật cẩn thận, rút folder đi, đặt sang một bên. Sau đó cô đỡ bả vai Bùi Châu Hiền, chậm rãi ngã ghế dựa ra. Mới vừa buông tay, cổ cô đã bị nàng ôm lấy. "Có tính nghỉ trưa không?"

"...... Có." Tôn Thừa Hoan nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Bùi Châu Hiền. "Chị ôm em thế này, em không ngủ ngon."

Lúc dùng cơm, Tôn Thừa Hoan đã cảm thấy Bùi Châu Hiền có chút không ổn. Cô với Phác Tú Anh cãi nhau, Bùi Châu Hiền chỉ ngồi một bên gắp cơm. "Chị cho em tiễn Tú Anh mà."

Vốn dĩ Tôn Thừa Hoan không muốn tiễn, nhưng Bùi Châu Hiền bảo cô đi, nên cô mới tiễn Tú Anh về.

"Không phải em rất thích chơi với cô ta sao?"

Bùi Châu Hiền tức giận rồi?

"Cũng tạm."

"So với ở bên cạnh chị, em vẫn thích chơi cùng cô ta hơn."

"...... Cũng không thể nói như vậy."

"Chị nhìn ra được."

Chị đang bịt mắt, thì nhìn ra được cái gì?

"Em...... Không phải......" Bị Bùi Châu Hiền ôm, tai Tôn Thừa Hoan có chút đỏ lên. "Chị với Tú Anh không giống nhau."

"Ừm, dù sao thì chị cũng phát tiền tiêu vặt cho em."

"Đúng là ......" Tôn Thừa Hoan nói: "Trừ điểm này ra...... những mặt khác cũng không giống nhau ."

"Huh?"

"Em chưa từng ngủ cùng cậu ấy."

"Em còn muốn ngủ với cô ta?"

"Không phải......" Phụ nữ lúc nào cũng thế này, Tôn Thừa Hoan càng lúc càng không hiểu nổi.

Bùi Châu Hiền vẫn cứ xụ mặt, trái lo phải nghĩ, Tôn Thừa Hoan đành phải chủ động, giống tối hôm qua, ôm hôn lên gương mặt nàng. Lần này Bùi Châu Hiền không cho cô tiền tiêu vặt, nhưng cô vẫn đặc biệt chủ động. Tôn Thừa Hoan hôn bên phải, Bùi Châu Hiền quay mặt sang, bày má bên trái cho Tôn Thừa Hoan. Cô bèn hôn lên bên trái, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Chị không muốn em cùng Tú Anh ăn cơm, thì cứ việc nói thẳng đi."

Tôn Thừa Hoan kéo rớt bịt mắt của Bùi Châu Hiền, chỉ thấy trong mắt nàng ngập tràn ý cười. Nhớ tới lời nói vừa rồi, hóa ra Bùi Châu Hiền vẫn đang trêu chọc cô. Tôn Thừa Hoan muốn đứng lên, Bùi Châu Hiền cũng đứng lên theo, ôm Tôn Thừa Hoan vào lòng. Tôn Thừa Hoan cúi đầu, mặt mỗi lúc một nóng lên, bị Bùi Châu Hiền dán sát vào người. Bùi Châu Hiền cọ cọ lên mặt cô thì thầm.

"Không giống là được rồi."

Ban đêm lúc họp, mọi người lại nhắc đến chuyện nhận kịch bản. Đủ loại kịch bản, từ bốn phương tám hướng bay tới Studio. Bùi Châu Hiền cũng kêu Tôn Thừa Hoan vào, cô nói cô không hiểu, Bùi Châu Hiền liền nhắc tới chuyện lúc trước. Trước đó Bùi Châu Hiền từng hỏi cô, cô nói nàng nên đóng phim cổ trang, còn nói lên diễn đàn, tìm kiếm giúp nàng. Cô quả thật có tìm một ít, nhưng lúc ấy cũng không nghĩ rằng sẽ đến phiên cô cho ý kiến. Cô vừa bước vào, tất cả mọi người đều quay nhìn cô. "Tôi cảm thấy...... Chiến tranh tình báo cũng hay."

"Cổ trang thì sao?"

"Cũng được......"

"Vậy có gì không được?"

"Cái gì cũng được......"

Nói như không nói.

Mọi người cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, bỏ mặc Tôn Thừa Hoan quay đầu lại thảo luận kịch bản. Bùi Châu Hiền ngồi ở một bên, Tôn Thừa Hoan cũng ngồi sát phía sau nàng. Bùi Châu Hiền không gia nhập thảo luận, mà chỉ cúi đầu đọc kịch bản. Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái, trông rất quen mắt, là《 nhân gian vô sự 》. Tôn Thừa Hoan từng đọc qua trên kindle, hình như là truyện cổ? Lúc trở về nhà, Bùi Châu Hiền vẫn còn cầm kindle. Tắm xong, vẫn thấy kindle trong tay Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan bước một bước dài, vọt tới trước mặt Bùi Châu Hiền.

"Sao vậy?" Bùi Châu Hiền thần sắc thực bình tĩnh.

"Em......" Tôn Thừa Hoan cũng có một chiếc máy kindle, rất giống phiên bản Bùi Châu Hiền đang dùng. Lúc hai cái máy được đặt ở tủ đầu giường, Tôn Thừa Hoan cũng từng cầm nhầm qua một lần. Vừa rồi lúc tắm rửa, Tôn Thừa Hoan muốn download 《 nhân gian vô sự 》về đọc.

"Ừm." Bùi Châu Hiền đưa kindle cho Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vừa nhìn vào giao diện, thì tất cả máu huyết trong người cô như đang xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô cảm thấy đỉnh đầu, tựa như nắp ấm trà, đang sôi lên "ùng ục".

Trên màn hình đang hiển thị truyện đồng nhân cô download trên mạng về, là truyện đồng nhân của cô và Bùi Châu Hiền. Không phải có nhiều cảnh H lắm, nhưng Bùi Châu Hiền vừa vặn lật đến trang H văn. Tôn Thừa Hoan cứng đờ hai giây, dòm dòm Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền trông rất bình tĩnh, giống như chỉ vừa mới đọc mấy truyện "Sóng to gió lớn" "Phiên vân phúc vũ" bình thường. Tôn Thừa Hoan sao còn hứng đọc nữa, cô thấp thỏm mà xoay người, lại bị Bùi Châu Hiền kéo đai lưng. "Ngủ ở đây."

"Dạ." Tôn Thừa Hoan thả kindle xuống, ngoan ngoãn leo lên giường.

Bùi Châu Hiền nhìn kindle, thấy Tôn Thừa Hoan buông xuống, cũng hỏi một câu. "Không đọc nữa à?"

"...... Hơi mệt."

Bùi Châu Hiền vừa nhìn kindle, vừa vuốt lên vành tai Tôn Thừa Hoan. "Bình thường đọc sách, chẳng trách em cười đến vui vẻ như vậy."

"......" Lần này cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. "Không phải, không phải đọc loại này đâu."

"Vậy đọc loại nào?"

"...... Em mệt quá."

"Vừa rồi chạy trốn không phải rất nhanh sao?"

Tôn Thừa Hoan vùi vào áo choàng tắm của Bùi Châu Hiền, cảm thấy rất thẹn. "Đừng nói nữa mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro