Bai hoc cuoc song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỜI GIAN

Hãy bảo vệ thời gian, nó chính là cuộc sống của bạn. Câu hỏi không phải là "Bạn bận rộn đến đâu?" mà là "Bạn bận rộn vào những việc gì?"

Tôi giờ đây quan tâm tới thời gian hơn bao giờ hết. Nó là một điều gì đó mà khi bước vào tuổi ngũ tuần khiến bạn như vậy, tôi đoán thế.

Tận sâu thẳm bên trong, tôi cảm nhận được gần như một cách sâu sắc rằng mình chỉ còn lại một khoảng thời gian hạn hữu nữa thôi, và cái cảm giác ấy thâm nhập vào mọi việc tôi làm và chi phối cách phản ứng của tôi trong mọi thời khắc. Tôi đã ý thức và trân trọng nhiều hơn với mỗi bài học kinh nghiệm, mỗi buổi sáng thức dậy (trời, tôi vẫn còn đang được ở đây; tôi lại có một cơ hội khác ngày hôm nay để hoàn thiện những gì sai trước đó). Tôi cố gắng đón nhận tất cả mọi cảm giác ấy, thậm chí cả những khi chúng tiêu cực, và xem nó có quan hệ thế nào với những việc tôi đã làm trước đó: tôi tin rằng không một điều gì là nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân bạn.

Cái mà tôi biết chắc chắn đó là việc bạn sử dụng thời gian ra sao nói lên con người bạn là như thế nào.

Tôi cố gắng để không phí phạm thời gian - vì tôi không muốn để phí phạm bản thân mình. Tôi cố gắng để những người với tinh thần ảm đạm không chiếm bất kể một chút thì giờ nào của tôi. Tôi đã rút ra được điều đó bằng một bài học đau đớn, sau khi đã cho đi hàng giờ của bản thân và thời gian, mà thực chất là một khi bạn nghĩ về nó. Kinh nghiệm dạy tôi rằng nếu bạn để bản thân bị cuốn sâu vào những rắc rối, nan giải của những người như thế, thì sự u ám trong họ sẽ đổ bóng nơi ánh sáng mà bạn cần cho bản thân và cho những người khác.

Tôi tin rằng giành cho bản thân bạn những khoảng thời gian để chỉ tồn tại mà không sống là cần thiết để hoàn thành sứ mạng làm một con người. Với tôi đó là những ngày Chủ Nhật. Đôi khi đó là ở nhà cả ngày trong bộ đồ ngủ, đôi khi đó là những buổi lễ nhà thờ dưới các tán lá, gần gụi với cỏ cây thiên nhiên...phần lớn mọi khi tôi chẳng làm gì cả - những việc lặt vặt, tôi gọi thế - và để cho cơ thể và trí óc tôi xả hơi sau sáu ngày bị dội bom tinh thần không ngừng nghỉ.

Thật vậy, nếu tôi không làm như thế, tôi sẽ bị nổ tung mất, trong một cơn suy sụp tinh thần kinh khủng. Và mỗi khi tôi để lỡ một ngày Chủ Nhật, tôi nhận thấy tính khí của mình thay đổi một cách rõ rệt trong cả tuần còn lại. Tôi tin chắc rằng bạn không thể cho và cho đi mãi mà không nhận lại chút gì cho bản thân cả.

Kết cục là bạn sẽ trở nên trống rỗng, hoặc nếu đỡ hơn, là bạn sẽ không làm được nhiều điều như bạn có thể cho bản thân, gia đình và công việc của mình. Hãy nạp đầy năng lượng cho bản thân mình, và vì bản thân mình trước. Và nếu bạn nghĩ rằng bạn không có thời gian để làm việc đó, thì có nghĩa là bạn đang thực sự nói rằng, "Tôi chẳng có cuộc sống nào để sống và dành cho bản thân mình cả." Và nếu như bạn không có cuộc sống nào để dành cho chính mình, thì tại sao bạn lại ở đây?

__________________

TIME

Protect your time, it is your life. The question is not, "How busy are you?" but "What are you busy at?"

WHAT I KNOW FOR SURE

I am more aware of time now than I have ever been. Something about turning 50 does that to you, I guess.

I feel an almost primal awareness in the core of myself that there's a finite amount of time left, and that feeling permeates everything I do and dictates how I react in every moment. I'm more conscious and appreciative of every experience, every awakening (gee, I'm still here; I get another chance today to get it right). I try to take them all in, even the negative ones, and see how they relate back to something I created: I believe nothing is happening out of order with yourself.

I take the time, even if it's only one minute in the morning, to breathe slowly and let myself feel the connection to all other breathing and vibrating energies in this world and beyond. I have found that recognizing your relationship to infinity makes the finite more palatable.

What I know for sure is that how you spend your time defines who you are.

I try not to waste time—because I don't want to waste myself. I'm working on not letting people with dark energy consume any of my time. I've learned that the hard way, after giving up hours of myself and my time, which are synonymous when you think about it. I've learned from my experiences of getting sucked into other people's ego dysfunction that their darkness casts a shadow on the light you need to be for yourself and for others.

What I know for sure is that giving yourself time to just be and not do is essential to fulfilling your mission as a human being. I give myself Sundays. Sometimes I spend the whole day in my pajamas, sometimes I have church under the trees communing with nature…most times I just do nothing—piddling, I call it—and let my brain and body decompress from six days of nonstop mental bombardment. If I didn't do that, I would implode, literally, in a crazy psychic breakdown. And whenever I've slipped up and missed a Sunday, I've noticed a definite change in my disposition for the rest of the week. I know for sure that you cannot give and give and give to everybody else and not give back to yourself. You will end up empty, or at best less than what you can be for yourself and your family and your work. Replenish the well of yourself, for yourself first. And if you think there's no time to do that, what you're really saying is, "I have no life to give to or live for myself." And if you have no life to live for yourself, then why are you here?

TỰ TIN

Hãy tìm dòng chảy đó và theo nó. Bạn sẽ không thể đi sai được. Thậm chí nếu ngay cả khi bạn cảm thấy không thoải mái hoặc lúng túng, cũng đừng cố lội ngược dòng. Hãy đổi hướng đi. Tìm dòng chảy và theo nó.

Chuyển động theo dòng đời giúp tôi cảm thấy vô cùng tự tin bởi tôi biết rằng có một sức mạnh lớn hơn tôi - nhịp điệu tự nhiên của vạn vật điều khiển mọi thứ ngoài khả năng của tôi. Tôi đặt niềm tin vào nó và tin tưởng một điều rằng cho dù cho có bất kể chuyện gì xảy ra, cuối cùng tôi cũng sẽ được an toàn. Tôi tin rằng đó chính là nền tảng của sự tự tin. Tôi ý thức được rằng mình còn là rất nhiều thứ khác nữa không chỉ với mỗi tính tình, thân thể và hình tượng bản thân.

Cuộc sống là mênh mông, nó rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì chúng ta có thể cảm nhận và tưởng tượng được. Ngay cả trong những khi tôi ở trạng thái thiền sâu nhất hay những khoảng khắc khi tôi nhận thức một cách tỉnh táo nhất, tôi cũng chỉ có thể cảm nhận được một phần rất nhỏ của tất cả những gì đang tồn tại xung quanh. Mỗi khi bắt gặp bản thân mình đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn, tôi lại nghĩ đến câu thơ của Maya Angelou trong bài "Những người bà của chúng ta” (“Our Grandmothers"): Tôi tiến về phía trước, một mình, và đứng như cả vạn người. Tôi nghĩ tới tất cả những người sinh ra trước tôi đã phải chịu đựng những thử thách mà có thể làm gục ngã hầu hết tất cả chúng ta trong cuộc sống an nhàn nơi đô thị này, và tôi nhận ra rằng tôi không phải là người đầu tiên phải đối mặt với những thử thách lớn lao. Ông bà tổ tiên ta đã từng làm được điều đó trước đây. Tôi cũng có thể làm lại được, thậm chí có thể còn tốt hơn.

_______

CONFIDENCE

WHAT I KNOW FOR SURE

Find the flow and follow it. You can't go wrong. Even if you're in a situation where you feel uncomfortable or out of place, don't try to swim against the current. Change direction. Find the flow and follow it.

Moving with the flow of life has given me supreme confidence because I know there's a Power greater than I, a natural rhythm to things that is a force beyond my own. I trust it and believe that no matter what, I will be okay. I know for sure that this is the ultimate in confidence. I know that I am more than my personality, my body, and my body image.

Life is huge, more expansive than we can feel or imagine. Even in my deepest meditation or moments of profound awareness, I can only connect with a fraction of all that is alive. Whenever I find myself in a difficult situation, I'm reminded of a line from a Maya Angelou poem called "Our Grandmothers": I go forth / alone, and stand as ten thousand. I think of all who've come before me and had to endure trials that would level most of us in our urban comfort zones, and I realize I'm not the first person to face big challenges. This has been done before. I can do it again, maybe even better.

LÀM SAO ĐỂ TRỞ NÊN HẠNH PHÚC HƠN

Đứng tại Lễ trao giải Sự lựa chọn của Công chúng, tôi nhìn xuống đám đông và nghĩ, ôi Chúa ơi, cuộc đời này thật không thể nào tin được! Tôi được làm công việc mà khiến bản thân cảm thấy hứng thú, trọn vẹn, và hạnh phúc. Tôi lại còn được ca ngợi và khen thưởng vì nó. Điều đó mới tuyệt vời làm sao? Khá là tuyệt vời đấy, để tôi nói bạn nghe.

Và nó tuyệt vời ở chỗ tôi được là "lựa chọn của công chúng" là bởi ngay từ đầu tôi đã lựa chọn cho chính bản thân mình trước. Tôi hồi tưởng lại chính cái khoảnh khắc khi tôi có quyết định ấy - tôi đang mặc cái gì ( một cái áo len cổ lọ xanh da trời với cái quần Anna Klein đen), tôi đang ngồi ở đâu (trong phòng làm việc của ông chủ tôi), cái ghế trông thế nào và có cảm giác ra sao (có vẽ hoa trang trí màu nâu, quá nông và dày cộm) - khi ông chủ của tôi, người quản lí chung, nói với tôi, "Cô sẽ không có cách nào có thể đánh bại được Donahue để thành đạt ở Chicago đâu. Ở đó là sân nhà của ông ta. Cô đang dấn thân vào một bãi mìn và cô thậm chí còn không thể nhìn thấy được nó nữa. Cô đang tự tay giết chết sự nghiệp của mình."

Ông chủ sử dụng hết mọi chiến thuật mà ông ta có thể vẽ ra được để lôi kéo tôi ở lại - thêm tiền, một xe công ty riêng, một căn hộ mới, và cuối cùng, cả dọa dẫm: "Cô chắc chắn là sẽ thất bại."

Tôi lúc đó cũng không biết là ông chủ có đúng hay không. Tôi không có cái tự tin ở tuổi đời 29 để tin rằng tôi sẽ có thể thành công trước một đối thủ đang được ái mộ như vậy. Tuy nhiên tôi khi đó cũng thực sự có niềm tin ở bản thân mình và biết rằng tôi có thể thành công trong cuộc sống. Và nếu nó không phải là làm truyền hình, thì tôi cũng sẽ có thể thành công trong một ngành nghề nào đó khác.

Tôi cố gắng hết sức lấy tinh thần để nói với ông chủ trước khi đứng dậy và cất bước, "Ông nói đúng, tôi có thể sẽ không được toại nguyện và tôi có thể đang đi vào một bãi mìn mà không ngờ tới. Nhưng nếu chúng không giết chết tôi, thì ít nhất tôi cũng sẽ có thể tiếp tục trưởng thành. Ở đây tôi đã trưởng thành hết mức mà tôi có thể rồi. Tôi bắt buộc phải tiếp tục cuộc hành trình thôi."

Ngay tại cái khoảnh khắc ấy, tôi đã lựa chọn hạnh phúc. Đó không chỉ là cái cảm giác thỏa mãn trong chốc lát mà tôi cảm thấy vì mình đã dám đứng lên cho bản thân, mà nó còn là sự hạnh phúc bền lâu vẫn ở bên tôi mỗi ngày bây giờ đây vì tôi đã quyết định để không sợ hãi và tiến về phía trước.

Tôi tin chắc rằng tôi đã tạo nên sự hạnh phúc bằng cách lựa chọn. Và tôi biết rằng nó thật sự không phải chỉ một sự lựa chọn thôi mà lại làm nên chuyện - mà đó là tất cả một loạt các lựa chọn nho nhỏ sẽ đưa lối cho bạn đến với cái thời điểm cuối cùng, khi mà bạn có thể đứng lên mạnh mẽ và quả quyết với bản thân và với tiếng gọi của cuộc sống đang kêu tên bạn.

Cách để lựa chọn hạnh phúc là hãy làm theo những gì là đúng, là thực, và là sự thật đối với bạn. Bạn không thể nào hạnh phúc khi sống giấc mơ của một ai đó khác. Hãy sống giấc mơ của chính bạn. Và bạn sẽ chắc chắn biết được ý nghĩa của hạnh phúc.

_________

HOW TO BE HAPPIER

WHAT I KNOW FOR SURE

I was standing at the People's Choice Awards recently, looking out at the crowd and thinking, My God, what an amazing life! I get to do work that leaves me stimulated, fulfilled, and happy. And I get applauded and rewarded for it. How wonderful is that? Pretty wonderful, let me tell you.

And the wonder of it is that I get to be the "people's choice" because I first chose myself. I recall the very moment I did—what I was wearing (a blue turtleneck sweater and black Anne Klein slacks), where I was sitting (in my boss's office), what the chair looked and felt like (brown paisley, too deep and overstuffed)—when my boss, the general manager, said to me, "There's no way you can make it in Chicago up against Donahue. It's his home base. You're walking into a land mine and you can't even see it. You're committing career suicide."

He used every tactic he could muster to entice me to stay—more money, a company car, a new apartment, and finally, intimidation: "You're going to fail."

I didn't know if he was right. I didn't have the confidence at 29 to believe I could succeed against such an auspicious competitor. I did have the faith to know I could succeed in life. And if it wasn't in television, then I would be led to something else.

I gathered the nerve to say to him before standing up to walk out, "You're right, I may not make it and I may be walking into unforeseen land mines. But if they don't kill me, at least I'll keep growing. I've grown all I can here. I have to move on."

In that moment, I chose happiness. Not just the temporary satisfaction I felt from standing up for myself but the lasting happiness that abides with me every day because I decided not to be afraid and to move forward.

I know for sure that I created this happiness by choice. And I know it's really not just one choice that matters—it's all the baby choices that will lead you to the ultimate moment, when you can make the strongest stand and commitment to yourself and the life that's calling your name.

The way to choose happiness is to follow what is right and real and the truth for you. You can never be happy living someone else's dream. Live your own. And you will for sure know the meaning of happiness.

SỰ THẬT

Trung thực với người khác bắt đầu từ việc trung thực với chính bản thân bạn đầu tiên. Oprah giải thích bằng cách đón nhận sự thật cho mình sẽ khiến bạn được tự do như thế nào!

"Bạn sẽ biết được sự thật, và sự thật sẽ khiến bạn tự do" luôn là một trong những câu kinh thánh yêu thích của tôi - điều mà tôi đã nhớ rất lâu trước khi tôi hiểu được nó có nghĩa gì. Kể từ đó tới nay tôi đã nghiệm ra rằng bạn không thể nhận biết sự thật cho đến khi bạn sẵn sàng để hiểu rõ bản thân mình - và ngược lại. Thấu hiểu bản thân là một chặng đường theo suốt dọc cuộc đời bạn, với những bài học lớn nhất xảy ra thường từ những lỗi lầm lớn nhất của bạn.

Những lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi đều nảy sinh từ việc đem trao quyền lực của bản thân cho một ai đó khác - tin rằng tình yêu của người khác mang đến cho tôi là quan trọng hơn cả tình yêu mà tôi mang tới cho chính mình. Tôi đã không nghĩ là tôi đặc biệt, và đó chính là một sai lầm. Sự thiếu tôn trọng đối với bản thân, rồi cái ý nghĩ rằng tôi cần có một người đàn ông để khiến cho cuộc sống của tôi tốt đẹp...cũng là một sai lầm khác nữa.

Rồi một ngày kia tôi chợt hiểu ra. Tôi nhận ra sự thật rằng tôi hạnh phúc chỉ bởi tôi là như vậy. Tôi trọn vẹn với ngay cả riêng mình.

Sự thật cảm giác một cách đúng đắn, dễ chịu và đầy tình yêu. Tình yêu chẳng làm đau chút nào. Sự thật cho phép bạn sống chân thật mỗi ngày. Mọi điều bạn làm và nói đều cho thế giới này thấy bạn thực sự là ai - hãy để nó là sự thật.

__________________

TRUTH

Being honest with others begins by first being honest with yourself. Oprah explains how embracing your truth can set you free!

WHAT I KNOW FOR SURE

"Ye shall know the truth, and the truth shall make you free" has always been one of my favorite Bible verses—one I memorized long before I understood what it meant. I've since learned that you can't know the truth until you're willing to know yourself—and vice versa. Knowing yourself is a lifelong process, with your biggest lessons often emerging from your biggest mistakes.

My biggest mistakes in life have all stemmed from giving my power to someone else—believing that the love others had to offer was more important than the love I had to give to myself. I did not think I was special, and that was my problem. My lack of self-respect, my belief that I needed a man to make my life all right...that was also my problem.

Then one day I got it. I recognized the truth that I am all right just as I am. I am enough all by myself.

The truth feels right and good and loving. Love doesn't hurt. Truth allows you to live every day with integrity. Everything you do and say shows the world who you really are—let it be the truth.

Quy định về sử dụng từ ngữ "teen" | Nội quy diễn đàn | Tính năng mới của diễn đàn

Truyền hình trực tuyến :: Tài nguyên học tiếng Anh :: Xem phim online :: Trò chơi miễn phí :: Danh bạ web Trang nhất

Sống trong HIỆN TẠI

Bạn không biết một tiếng có chân thật là như thế nào khi mà bạn đã thường quen nói có cho tất cả mọi thứ. Khi nó là thật, cả cơ thể bạn cảm nhận được điều đó.

Tôi đã 40 tuổi trước khi tôi biết nói không. Tôi đã bị làm cho cạn kiệt bởi căn bệnh muốn làm hài lòng người khác. Cái tiếng có xuất phát ra từ miệng tôi thậm chí trước cả khi tôi biết.

Sau nhiều năm lắng nghe các câu chuyện của những người khác, cuối cùng tôi cũng nhận ra từ đâu mà điều này lại xảy ra cho tôi. Từng có một lịch sử bị lạm dụng đồng thời cũng có nghĩa là một lịch sử của sự không có khả năng dựng các đường ranh giới. Một khi những cái ranh giới của bản thân đã bị xâm phạm từ khi còn là một đứa trẻ, nó rất khó để lấy lại được cái sức mạnh để ngăn người khác khỏi chà đạp lên bạn. Bạn sợ bị phản đối vì bạn thật sự là ai. Vì thế đã rất nhiều năm tháng của cuộc đời tôi qua đi với tôi cho đi tất cả những gì tôi có thể đến bất kể những ai từng nhờ vả. Tôi đã khiến cho bản thân mình tiều tụy vì cố để làm thỏa mãn những trông đợi của người khác về việc tôi nên làm gì và tôi nên là ai.

Cái đã chữa lành tôi là sự thấu hiểu về nguyên tắc của ý định. Trong cuốn sách của anh The Seat of the Soul, Gary Zukav nói, "Mỗi một hành động, ý nghĩ và cảm giác đều bị tác động bởi một ý định, và cái ý định đó là một nguyên nhân mà tồn tại đi kèm cùng với nó là một hệ quả. Nếu chúng ta có tham gia vào phần nguyên nhân, chúng ta không thể không tham gia vào phần hệ quả của nó. Chính bởi cái điều sâu sắc này, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho mỗi hành động, ý nghĩ và cảm giác, mà nói đúng ra là, cho mỗi ý định của mình."

Và thế là tôi bắt đầu xem xét cái ý định thật của mình đằng sau mỗi tiếng có khi tôi thật sự muốn nói không. Tôi đã nói có để người khác khỏi tức giận với tôi, để họ sẽ nghĩ rằng tôi là một người tốt bụng. Cái ý định của tôi khi đó là để khiến cho người khác cảm thấy như tôi là người mà họ có thể gọi tới, trông cậy, ở những phút cuối cùng, cho dù bất kể điều gì xảy ra. Và đó chính xác là những gì đã xảy ra cho tôi phản chiếu - một lô những đòi hỏi tới tất cả mọi khía cạnh của cuộc đời tôi.

Vào ngày mùng 10, tháng Tư, 1994, tôi đã viết ra những dòng này, và giữ chúng ở trên bàn của mình: "Sẽ không bao giờ tôi lại làm điều gì cho bất kì ai mà tôi không phải cảm thấy xuất phát từ tim mình. Tôi sẽ không tham gia buổi mit-tinh, thực hiện cuộc gọi, viết thư, lời giới thiệu hay tham gia bất kể một hoạt động nào mà trong đó từng thớ cơ thể tôi không vọng lên tiếng có. Tôi sẽ hành động với ý định là trung thực với bản thân mình."

Khi tôi đã chấp nhận rằng tôi là một con người tử tế, tốt bụng và hào phóng - cho dù tôi nói có hay không - tôi đã không còn có bất kể điều gì để phải chứng minh nữa. Tôi đã từng sợ bị người khác nói mình rằng, "Cô ấy nghĩ cô ấy là ai cơ chứ?" Bây giờ tôi đã có sức mạnh để đứng dậy và nói, "Đây chính là tôi là ai."

__________

Live in the MOMENT

You don't know what a genuine yes feels like if you're used to saying yes to everything. When it's right, your whole body feels it.

WHAT I KNOW FOR SURE

I was 40 years old before I learned to say no. I was consumed by the disease to please. The word yes would be out of my mouth before I even knew it.

After years of listening to other people's stories, I finally recognized where this came from for me. Having a history of abuse also meant a history of not being able to set boundaries. Once your personal boundaries have been violated as a child, it's difficult to regain the courage to stop people from stepping on you. You fear being rejected for who you really are. So for years, I spent my life giving everything I could to almost anyone who asked. I was running myself ragged trying to fulfill other people's expectations of what I should do and who I should be.

What cured me was understanding the principle of intention. In his book The Seat of the Soul, Gary Zukav says, "Every action, thought and feeling is motivated by an intention, and that intention is a cause that exists as one with an effect. If we participate in the cause, it is not possible for us not to participate in the effect. In this most profound way, we are held responsible for our every action, thought and feeling, which is to say, for our every intention."

I started to examine the intention behind my saying yes when I really meant no. I was saying yes so people wouldn't be angry with me, so they would think I was a nice person. My intention was to make people feel I was the one they could call on, count on, last minute, no matter what. And that was exactly what my experiences reflected—a barrage of requests in every aspect of my life.

On April 10, 1994, I wrote these words, which I keep on my desk: "Never again will I do anything for anyone that I do not feel directly from my heart. I will not attend a meeting, make a phone call, write a letter, sponsor or participate in any activity in which every fiber of my being does not resound yes. I will act with the intent to be true to myself."

When I accepted that I was a decent, kind and giving person—whether I said yes or no—I no longer had anything to prove. I was once afraid of people saying, "Who does she think she is?" Now I have the courage to stand and say, "This is who I am."

Quy định về sử dụng từ ngữ "teen" | Nội quy diễn đàn | Tính năng mới của diễn đàn

Truyền hình trực tuyến :: Tài nguyên học tiếng Anh :: Xem phim online :: Trò chơi miễn phí :: Danh bạ web Trang nhất

LÒNG BIẾT ƠN

Đối thoại trực tiếp giữa Oprah và người được nhận giải thưởng Nobel Hòa Bình Elie Wiesel.

Ông là một trong số những người mà tôi từng tôn trọng nhất: Elie Wiesel. Sau khi lần đầu tiên được đọc cuốn hồi kí Night của ông cách đây bảy năm về trước, tôi đã không còn là mình nữa-bạn chẳng thể nào còn là chính bạn-sau khi nghe Elie một cậu bé ở độ tuổi 15 sống sót được qua sự khiếp sợ của trại diệt chủng Holocaust (thiêu hủy hàng loạt). Qua con mắt của ông, chúng ta được chứng kiến một cách sâu sắc cả cái tàn bạo lẫn hồng ân của con người-chúng ta còn lại đây níu chặt lấy với những gì đọng lại được ở Elie-một cậu bé thiếu niên trước kia từng bị rơi phải vào ở giữa thảm cảnh đó. Tôi có được thêm sức mạnh cho mình từ chính nguồn sức mạnh nơi ông.

Câu chuyện ấy-và đặc biệt là con số ấy-sáu triệu-khiến chúng ta bàng hoàng: một kẻ thù ghét người Do Thái tên là Adolf Hitler đứng lên nắm được quyền lực ở nước Đức, thế giới rơi vào cuộc chiến từ năm 1939, và khi cuộc đụng độ chấm dứt 6 năm sau đó, thì kẻ bạo chúa đã hoàn thành tàn sát 6 triệu người dân Do Thái. 6 triệu. Thật không tài nào hiểu nổi. Chúng ta đã từng xem những thước phim về những trại tập trung đó, những lò thiêu bằng gaz đó, những giá treo cổ đó. Thế nhưng những từ như Holocaust và Auschwitz vẫn là những gì đó thuộc về trừu tượng--có vẻ gần như là không thể cho tới tận khi chúng ta nhìn thấy những bức ảnh của một ai đó đã từng ở chốn đó. Một khuôn mặt. Một đôi mắt. Mái tóc. Những chữ số đánh dấu tù nhân xăm trên cánh tay. Một con người bằng xương bằng thịt như Elie Wiesel đây, mà 55 năm về trước, đã lọt được qua cánh cửa của hung thần.

"Làm sao mà ông có thể từng trải qua thảm họa Holocaust nhưng vẫn không hề thấy khổ đau?" Tôi hỏi Elie. Ở tuổi đời 72, từ ông tỏa ra một thứ sức mạnh âm thầm; ông nắm tay tôi thật chặt, như thể đang nói rằng, "Tôi đảm bảo với cô-Tôi vẫn đang tiếp tục tồn tại." Chúng tôi ngồi mặt đối mặt kế bên nhau trong khu viện Bảo Tàng Di Sản của người Do Thái ở Manhattan, nơi mà hàng trăm lượt người tới xem những bằng chứng những điều đã xảy ra với người dân Do Thái. Hàng ngàn người đã được biết tới tên tuổi của Elie Wiesel-ông là một nhà văn với số lượng các tác phẩm đồ sộ, một giáo sư tại trường Đại Học Boston và là một nhà hoạt động xã hội từng nhận giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 1986-nhưng tôi muốn ông đưa tôi trở về với thời điểm mà sống và để kể chuyện là cái điều cuối cùng mà ông có thể nghĩ tới. Tôi muốn biết:

"Ông đã phải làm gì để có thể lại được trở về là bình thường, sau khi mà tính nhân đạo trong ông đã bị chủ nghĩa phát xít tước đoạt đi?"

"Điều bất bình thường đó là tôi vẫn bình thường," ông trả lời. "Là tôi đã sống sót qua thảm họa Holocaust và vẫn tiếp tục tồn tại để yêu những người con gái tuyệt vời, để nói chuyện, để sáng tác, để ăn bánh nướng và uống trà và sống nốt cuộc đời của mình--đó chính là điều bất bình thường."

"Tại sao ông đã không bị phát điên?"

"Cho tới tận ngày hôm nay," ông nói, "đó vẫn là một điều bí ẩn đối với tôi."

Và là một điều kì diệu.

Sau khi được thả tự do khỏi Buchenwald vào năm 1945, ông và những đứa trẻ mồ côi khác được gửi sang Pháp. Ở đó, ông được sống trong một trại mồ côi, và sau đó tự nuôi sống bản thân bằng cách đi làm trợ giảng và chỉ huy dàn hợp xướng--và ông đã quyết định rằng mình muốn được sống lại một lần nữa. Ông nghiên cứu văn học, triết học và tâm lý học tại Sorbonne, và tới 1952 trở thành một phóng viên cho một tờ báo ở Tel Aviv. Trong vòng suốt 10 năm kể từ sau ngày được trả tự do, ông đã thề rằng sẽ không đả động gì tới những câu chuyện đó. "Tôi lúc đó muốn chắc chắn rằng những lời tôi sẽ dùng tới để kể lại về sự kiện ngày ấy phải là những từ ngữ hợp lý," ông nói.

Trong thời gian còn ngồi trò chuyện với nhau, Elie và tôi nói về làm thế nào mà điều đó lại vẫn là có thể rằng ông vẫn tin vào một quyền năng tối cao lớn hơn bản thân bản thân ông, tại sao ông không có một sự lí giải nào về sự sống sót của mình trong trại diệt chủng ngày xưa, và gì nữa nhỉ, để rồi năm thập kỉ sau Auschwitz, đem tới cho ông cái mà ông gọi là nguồn vui thực sự.

Oprah: Có lẽ sẽ chẳng có một người nào hơn ông để nói về sự sống với lòng biết ơn. Bất chấp tất cả những thảm cảnh mà ông đã từng được chứng kiến tận mắt, ông có vẫn còn sâu bên trong con người mình chỗ chứa cho sự biết ơn?

Elie Wiesel: Chắc chắn rồi. Ngay sau cuộc chiến, tôi đi vòng quanh, nói với mọi người rằng, "Cám ơn vì đã sống, đã là nhân loại." Và cho tới ngày hôm nay, những từ mà hầu như thường xuyên xuất phát từ miệng tôi là cảm ơn. Khi mà một con người không có lòng biết ơn, là có một điều gì đó đang thiếu hụt trong tính nhân bản của anh ấy hay cô ấy. Một người có thể gần như được khẳng định bằng thái độ của họ đối với sự biết ơn.

O: Đã từng chứng kiến những điều thuộc về tồi tệ nhất của tính người có khiến ông có nhiều sự biết ơn hơn đối với những sự việc bình thường diễn ra?

EW: Với tôi, mỗi giờ khắc đều là sự biết ơn. Và tôi cảm nhận được lòng biết ơn tận trong trái tim mình mỗi lần tôi gặp được một ai đó và nhìn thấy nụ cười của họ.

O: Ông có từng căm ghét những kẻ đã áp bức ông?

EW: Tôi đã tức giận nhưng chưa bao giờ từng thù ghét. Trước khi cuộc chiến tranh xảy ra, tôi đã đang quá bận rộn nghiên cứu (Kinh thánh và Do Thái Pháp Thuật) để có thời gian oán ghét. Sau cuộc chiến, tôi nghĩ, Điều đó thì có ích lợi gì nhỉ? Để căm ghét sẽ hạ thấp giá trị của bản thân mình đi.

O: Trong đêm đầu tiên ở trại tập trung, ông nhìn thấy những đứa trẻ bị ném vào trong lò lửa. Ông có thể tha thứ cho những kẻ mà đã giết hại trẻ em không?

EW: Tôi là ai mà để tha thứ? Chỉ bản thân những đứa trẻ đó mới có thể tha thứ. Nếu tôi tha thứ, tôi phải nên làm dưới nhân danh của chúng. Còn không, điều đó sẽ là cao ngạo.

O: Bằng cách trở thành tiếng nói cho những người đang phải chịu đựng đớn đau, những hành động của ông đang làm có phải là những gì mà thế giới đã không làm cho những người Do Thái trong thời kì Holocaust?

EW: Tôi đã bôn ba đi khắp chốn, cố gắng ngăn chặn không biết bao nhiêu những việc làm tàn nhẫn: Bosnia, Kosovo, Macedonia. Điều tối thiểu tôi có thể làm là khiến cho những nạn nhân biết rằng họ không hề lẻ loi. Trong một lần tới Cambodia, các nhà báo đã hỏi tôi, "Ông làm gì ở đây vậy? Đây có phải là một thảm họa của người Do Thái đâu." Tôi trả lời, "Khi tôi cần người của tôi đi, họ không thực hiện. Đó là lí do tại sao tôi đang ở đây."

O: Có phải sự lãnh cảm và kiêu ngạo đã khiến cho chúng ta những người Mỹ cảm thấy rằng mình là trung tâm của vũ trụ--rằng nỗi đau của một người mẹ sau khi đánh mất đứa con của mình ở Bosnia hay Nigeria là không quan trọng như chính nỗi đau của chúng ta?

EW: Tôi sẽ không khái quát hóa nó lên đâu. Có những người ở Mỹ là những người rất nhạy cảm. Mỗi khi tôi gặp một thanh niên Mỹ trẻ ở nước ngoài, là họ đang ở đó để giúp đỡ. Một bác sĩ tại New York đọc một trích đoạn lời tôi nói mà đã thuyết phục được sự tham gia của cô ấy. Một ai đó hỏi tôi rằng, "Điều răn dạy nào là quan trọng nhất trong Kinh Thánh?" và tôi nói, Thou shalt not stand idly by." Nên cô ấy đã ngưng công việc hoạt động của cơ quan mình và tới Macedonia--tôi đã gặp cô gái ấy ở đó... Chúng ta không thể giải thoát cho tất cả các tù nhân trên thế giới hay cứu giúp tất cả các nạn nhân của AIDS, nhưng chúng ta có thể làm được ít nhất một điều là hãy để cho họ thấy rằng chúng ta ở bên họ.

O: Ông và những người khác trong trại tập trung đã bị cưỡng ép phải diễu hành ngang qua 3 người khác bị treo cổ. Và một ai đó thì thầm đằng sau ông, "Chúa ở đâu?"

EW: Một giọng nói trong tôi cất tiếng, "Chúa ở ngay đây."

O: Thế trong những ngày này quan hệ của ông và Chúa thế nào rồi?

EW: Chúng tôi vẫn có một vài vấn đề! Nhưng mặc dù khi còn ở trong trại trước kia, tôi cũng chưa từng bao giờ rời xa Chúa. Sau chiến tranh, tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện với Chúa. Tôi đã tức giận. Tôi đã phản đối. Và tôi vẫn còn đang phản đối-và đôi khi, tôi vẫn còn tức giận. Nhưng đó không phải tại quá khứ, mà bởi hiện tại. Khi tôi nhìn thấy những nạn nhân của các cuộc thảm họa-và đặc biệt là trẻ em-tôi nói với Chúa, "Đừng nói với con là Ngài không có một chút liên quan gì tới những điều này. Ngài ở mọi nơi-Ngài là Chúa."

O: Sau khi bước ra khỏi nỗi khiếp đảm của Holocaust, ông có còn giữ được nguyên vẹn cái khả năng yêu thương?

EW: Sau khi được trả tự do, tôi đã yêu rất nhiều cô gái-một cách liên tục. Nhưng tôi đã không bao giờ dám thổ lộ với người con gái tôi yêu, vì tôi nhút nhát-và sợ bị chối từ. Tôi đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu cơ hội bởi tôi sợ phải nói lên những cảm xúc của mình. Tôi cần yêu nhiều hơn là tôi cần được yêu. Tôi cần được biết rằng tôi có thể yêu-rằng sau tất cả những gì tôi từng chứng kiến, vẫn còn đó một tình yêu nơi trái tim tôi.

O: Ông có nhớ cái ngày ông được thả tự do khỏi trại không?

EW: 11 tháng 4, 1945. Quân đội Mỹ đã gần tới nơi, và một vài ngày trước đó, vào hôm mùng 5 tháng 4, Đức quyết định di tản người Do Thái. Mỗi ngày, họ tiến hành di tản đi hàng ngàn-và hầu hết những người trong số họ bị giết chết trên đường đi. Tôi khi đó nằm trong khu vực trẻ em cùng với những thanh thiếu niên khác, và chúng tôi bị dồn xuống tận dưới cùng. [Nhưng hằng ngày chúng tôi vẫn phải diễu hành qua cái cánh cửa chết ấy.] Tôi đã rất gần cái cổng đó hơn 5 lần trước khi tôi được tự do, và mỗi lần như vậy, cái cánh cửa đó lại khép ngay lại trước khi tôi bước tới.

O: Ông có thể giải thích việc mình sống sót trại tập trung như thế nào?

EW: Tôi không có lời giải thích nào cả.

O: Ông-người đã từng nghiên cứu Talmud, Cabala (các bộ Kinh, Pháp điển truyền thống của người Do Thái)-không có được một lời lý giải?

EW: Tin tôi đi, tôi đã cố gắng để hiểu, nhưng tôi không làm được. Nếu đó là Chúa, thì tôi có vấn đề với diều đó. Nếu Người đã bận lòng cứu tôi, thì tại sao Người lại không thể cứu tất cả những người khác nữa? Ở đó có những người xứng đáng hơn tôi nhiều.

O: Ông có nghĩ rằng sự sống sót của mình có một cái gì đó tác động tới con người mà ông đã và đang trở thành và tới những gì ông đã và đang nói cho cả Thế Giới về Holocaust không?

EW: Không, không, không. Cái giá là quá cao. Chính bởi vì tôi đã được sống sót, tôi phải làm tất cả những gì tôi có thể để giúp đỡ những người khác.

O: Ông có nghĩ rằng những thảm họa, kiểu như Holocaust, sẽ còn tiếp tục xảy ra trên thế giới không?

w: Tôi không thích so sánh, bởi nó có nghĩa mang tính xúc phạm. Tôi không muốn như vậy. Một lần nữa, nó cũng giống như so sánh một con người với một con người. Mỗi con người đều là độc nhất vô nhị.

O: Và mỗi thảm họa đều là độc nhất vô nhị.

W: Chính xác, đó [so sánh] là một sự xúc phạm.

O: Nó là một sự xúc phạm--đối với tất cả những ai đã bị liên lụy và hi sinh sinh mạng của họ.

O: Tôi tin rằng chúng ta-ví dụ như một người mà yêu một con người đáng mến, một người chồng, hay một người vợ, hay một đứa con. Đi nói với anh ta rằng thảm kịch của tôi còn lớn lao hơn. Tôi không có quyền gì cả để hành động như thế. Bởi đối với con người ấy, thảm họa của anh ta hay cô ta, là lớn nhất trên thế giới này.

O: Vầng.

W: Và anh ta là đúng đắn khi nghĩ như vậy. Cũng tương tự như những thảm họa khác. Có không biết bao nhiêu thảm họa. Và cô biết không, tôi đã tham gia cố gắng để ngăn chặn tất cả chúng, tôi đã đi khắp chốn.

O: Bosnia

W: Bosnia, và Kosovo, rồi Macedonia...

O: Khi ông làm những điều đó, ông có cảm thấy như, "Tôi đang làm những việc mà thế giới đã không thực hiện"?

W: Mỗi cuộc thảm họa xảy ra tôi đều cố gắng có mặt ở nơi đó. Tôi có thể giúp gì hay không, tôi không biết. Nhưng ít nhất có một điều tôi thực sự muốn. Tôi muốn chỉ cho những nạn nhân đó biết rằng họ không đơn độc. Khi tôi tới Cambodia, một nhà báo hỏi tôi, ông đang làm gì ở đây vậy? Ở đây không có người Do Thái đâu. Đây không phải là thảm họa của người Do Thái. Và câu trả lời của tôi là, khi tôi cần người của tôi tới đây, họ đã không đi. Đó là vì sao mà tôi đang ở đây.

O: Ở trang cuối của tờ tạp chí, tôi luôn có một cột gọi là "Bạn biết cái gì là chắc chắn." Những điều gì mà ông biết chắc chắn, mà ông không có một chút nghi ngờ về?

W: Tôi tin rằng điều ác sẽ bị tranh đấu. Tôi tin rằng sự thờ ơ, lãnh đạm hoàn toàn không phải là một lựa chọn. Tôi tin rằng sự cuồng tín là nguy hiểm. Tôi tin rằng cuộc đời của mỗi con người, bất kể ai, đều có giá trị hơn tất cả những cuốn sách trên thế giới này về cuộc sống. Nữa?

O: Vầng, cái này hay.

W: Tôi tin rằng chúng ta ở đây là để cho một mục đích. Tôi tin rằng mục đích ấy không chỉ là để đem Đấng Tạo Hóa tới gần hơn những tạo phẩm của Ngài, mà còn là đem những tạo phẩm của Ngài xích lại gần với nhau. Tôi tin chắc rằng một con người là một con người đơn giản vì anh ấy hay cô ấy là người và chúng ta không có bất kể một quyền gì để nói rằng một người nghèo, chỉ vì anh ấy hay cô ấy nghèo, thì kém giá trị hơn so với những người mà giàu.

O: Rằng được sinh ra nơi đây khiến bạn có giá trị.

W: Đúng là như vậy. Tôi tin rằng giáo dục còn nuôi dưỡng cho tâm hồn. Chứ không chỉ riêng cho lý trí. Tôi tin rằng những câu hỏi có quyền năng riêng của chúng, có sức mê hoặc và bất tử riêng của chúng.

CÔNG THỨC CỦA SỰ THÀNH CÔNG

Những người gặt hái được thành công trong cuộc sống là những người biết luật lệ của cuộc chơi và luôn có cho mình các kế hoạch . Cho dù đó có thể là cố gắng để xoa dịu nỗi đau tình yêu , hay tìm kiếm một công việc mới , giảm cân , tìm sự thanh bình trong tâm hồn , hãy xem xét những đặc tính sau _ mà theo Dr. Phil _ là những điểm hay gặp ở những người thành đạt trong cuộc sống .

Tầm nhìn : Những nhà vô địch có được những điều họ muốn bởi họ luôn biết chính xác những gì họ muốn . Họ có cho mình một viễn cảnh giúp bản thân luôn có động lực thúc đẩy và làm việc hiệu quả . Họ nhìn thấy nó , cảm nhận nó trong tâm trí và trái tim họ . Thành công đối với bạn là gì ? Bạn không thể tới đích được nếu bạn thậm chí không biết viễn cảnh ấy trông ra sao và cảm nhận được như thế nào .

Chiến lược :Những người liên tiếp gặt hái được thắng lợi trong cuộc sống là những người có chiến lược rất rõ ràng và đào sâu suy nghĩ . Họ biết mình cần phải làm những gì và khi nào thì phải hành động . Họ viết những mục tiêu đó ra để luôn tập trung vào chúng , không để những yếu tố bên ngoài tác động ngăn cản họ tiến gần tới vạch kết thúc .

Đam mê :Bạn có thấy hào hứng mỗi sáng tinh mơ thức dậy không ? Những người có đam mê như vậy đó , và họ tràn đầy sinh lực với công việc hàng ngày của mình . Bạn cần phải sống và hít thở bởi chính điều gì có thể khiến bạn thấy ham muốn và hãy bỏ tâm huyết của mình vào quá trình cũng như cái đích đặt ra .

Thực tế :Những người liên tiếp giành thắng lợi không bao giờ có chỗ chứa trong cuộc sống của họ cho sự phủ nhận , mơ mộng hay hão huyền . Họ trung thực với chính mình hơn là tự đánh lừa bản thân, và họ đặt ra những mục tiêu cao song vẫn đảm bảo độ thực tế . Họ đối mặt với hiện thực bởi họ ý thức được rằng không có bất kể một điều nào khác có thể khiến họ đạt được đích ngắm của mình .

Linh hoạt :Cuộc sống không hề là một chuỗi các thành công liên tiếp . Ngay cả những kế hoạch được bố trí một cách kĩ càng nhất đôi khi cũng phát sinh những biến chuyển và thay đổi . Hãy cởi mở và cân nhắc , tính tới mọi khả năng có thể xảy ra trong mọi trường hợp , sẵn sàng mắc lỗi và sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu .

Mạo hiểm :Những người luôn luôn gặt hái thành công trong cuộc sống thường sẵn sàng chui ra khỏi cái vỏ ốc thoải mái của mình để đến với những điều mới lạ . Đừng ngần ngại lao mình vào những lĩnh vực bạn không rõ nếu cần thiết , bỏ lại sau lưng những gì an toàn , không có tính thử thách , quen thuộc vẫn hằng tồn tại , để bạn có thể có được cho mình nhiều hơn thế nữa .

Nguyên tắc hạt nhân :Tập trung xung quanh mình những người cùng chí hướng . Họ sẽ sát cánh bên bạn , tiến tới hoàn thành mục tiêu được đề ra . Lựa chọn và gắn bó với những người có kĩ năng và tài nghệ mà bạn thiếu hụt . Những người thành công cho và nhận bằng cách trở thành một phần của những vòng tròn hạt nhân như vậy với những người khác xung quanh họ .

Hành động : Làm việc ! Những người thành công không chỉ ngồi và nghĩ về những gì mà họ muốn làm . Họ hành động trực tiếp , có mục đích , có chủ ý 1 cách liên tục và kiên chì . Mỗi bước họ tiến hành đều đem lại những kết quả như mong đợi .

Ưu tiên:Những người liên tiếp thành công luôn xử lí những vấn đề cần đối mặt theo 1 cách có trình tự . Họ khiến bản thân sử dụng quĩ thời gian để làm sao không cho phép mình bị phân tán bởi những ưu tiên số 2 hay 3 trong khi số 1 đang cần sự lưu ý của họ .

Tự chăm sóc bản thân :Những người liên tiếp gặt hái được thành công là những người thường xuyên và đặc biệt trú trọng tới việc chăm lo tới bản thân . Yếu tố con người là quan trọng nhất đối với họ để có thể tiến tới đạt được những mục tiêu đề ra . Họ chủ động quan tâm và để mắt tới sức khoẻ về mặt lí trí , thể xác , cảm xúc và tinh thần của mình .

Dr.Phil.com

________

Formula For Success

The winners in this life know the rules of the game and have a plan. Whether you're looking to heal a relationship, get a new job, lose weight or find inner peace, consider these characteristics, which Dr. Phil says are common to people who succeed.

Vision: Champions get what they want because they know what they want. They have a vision that keeps them motivated and efficiently on track. They see it, feel it, and experience it in their minds and hearts. What is success for you? You won't get there without knowing what it feels and looks like.

Strategy: People who consistently win have a clear and thoughtful strategy. They know what they need to do and when they need to do it. They write it down so they stay on course, and avoid any alternative that does not get them closer to the finish line.

Passion: Are you excited to get up in the morning? People with a passion are, and they're energized about what they are doing. You need to live and breathe what it is that you want, and be passionately invested in both the journey and the goal.

Truth: People who consistently win have no room in their lives for denial, fantasy or fiction. They are self-critical rather than self-deluding, and they hold themselves to high but realistic standards. They deal with the truth, since they recognize that nothing else will make their vision obtainable.

Flexibility: Life is not a success-only journey. Even the best-laid plans sometimes must be altered and changed. Be open to input and consider any potentially viable alternative. Be willing to be wrong and be willing to start over.

Risk: People who consistently win are willing to get out of their comfort zone and try new things. Be willing to plunge into the unknown if necessary, and leave behind the safe, unchallenging, and familiar existence in order to have more.

Nucleus: Surround yourself with a group of people who want you to succeed. They will move with you toward your goal. Choose and bond with people who have skills, talents and abilities that you do not. Winners give and receive by being part of other people's nuclear groups.

Action: Do it! People who succeed don't just sit and think about what they want to do. They take meaningful, purposeful, directional action consistently and persistently. Every step they take puts them toward the outcome they're looking for.

Priorities: People who are consistent winners manage their challenges in hierarchical fashion. They commit to managing their time in such a way that does not allow them to spend time grinding along on priority number two or three if priority number one needs their attention.

Self-management: People who consistently win consciously and pointedly take care of themselves as individuals. They are the most important resource they have in achieving their goals. They actively manage their mental, physical, emotional and spiritual health.

Dr.Phil.com

Sức mạnh của ý nghĩ

Oprah nói về những suy nghĩ sẽ tạo nên cuộc sống của bạn như thế nào.

Gần đây , có 1 người đàn bà hỏi tôi : "Cái thời khắc a-ha! vụt sáng trong đời chị là gì vậy?" Với tôi, khoảnh khắc đó chính là lúc tôi nhận ra rằng những suy nghĩ của tôi luôn kiểm soát cuộc đời tôi, và bất kể Cuộc Đời có đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn luôn luôn có thể lựa chọn cách phản ứng của mình đối với nó. Mỗi chúng ta đều phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình, quan trọng hơn nữa là có trách nhiệm với những suy nghĩ mà tạo nên cuộc sống đó . Nếu bạn muốn cuộc sống của mình trở nên xứng đáng hơn, hãy thay đổi cách bạn nghĩ.

Trước kia tôi vẫn cho rằng những người khác cũng phải có cùng 1 suy nghĩ và cảm nhận giống như tôi. Sau đó tôi chợt nhận ra rằng mọi người cho tôi là quá độc quyền. Chẳng hạn cứ mỗi lần khi Stedman, chở chúng tôi từ trang trại ở Indiana về nhà , tôi luôn bảo anh ấy đi như thế nào. Nếu rẽ trái từ cổng trang trại, đến đường xa lộ liên bang Chicago sẽ chỉ mất 8 miles, nhưng nếu rẽ phải sẽ là 12 miles. Mỗi lần khi Stedman lái xe tới cổng là y như rằng tôi sẽ lại rất căng thẳng. Anh ấy luôn luôn đi đường bên phải, còn tôi thì vẫn bất di bất dịch 1 câu " Nếu mà anh rẽ trái là anh tiết kiệm được 4 miles rồi". Nhưng anh ấy luôn thích đi đường kia vì anh có thể sẽ được thấy nhiều hươu hơn.

Điều đó lặp đi lặp lại suốt 2 năm. Cho đến 1 ngày, khi tới cổng , Stedman hỏi tôi: "Sao nào, thế em thích anh đi đường nào đây?" Tôi trả lời : "Anh thích đi đường nào cũng được ." Anh ấy đã rất sửng sốt. Tôi đã quyết định là mình sẽ không nghĩ ngợi thêm về việc rẽ bên nào thì đi nhanh hơn, hay lựa chọn đi đường nào hơn, thay vào đó, là ngồi thoải mải và thưởng thức chuyến đi . Nó xem như là 1 điều nhỏ bé thôi nhưng lại có thể khiến cuộc hành trình trên đường về nhà của chúng tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Và từ đó tôi hiểu rằng, nếu tôi để cho mọi người được là chính họ thì các mối quan hệ của tôi tiến triển tốt hơn nhiều .

_________

The Power of Thought

WHAT I KNOW FOR SURE

Recently, a woman asked me, "What was the a-ha! lightbulb moment in your life?" I realized it was when I figured out that my thoughts control my whole life—that no matter what hand life deals me, I can always choose my response to it. We are each responsible for our lives and, more important, the thoughts that create them. If you want your life to be more rewarding, you have to change the way you think.

I used to think that other people should feel and think the same way I do. Then I realized they experienced me as too controlling. For instance, whenever Stedman drove us home from our farm in Indiana, I would tell him which way to turn. If you turn left at the farm's gate, it's eight miles to the interstate to Chicago. If you make a right, it's 12. Every time Stedman reached the gate, I would tense up. He would always go right, and I would invariably say, "If you turn left, you can save four miles." But he liked to go the other way because he got to see more deer.

For two years, that was our routine. Then one day, we got to the gate, and Stedman said, "All right, which way do you want me to go?" I replied, "Any way you want." He was shocked. I had decided not to think any more about which way was fastest or the one I'd choose but, instead, to sit back and enjoy the ride. It seems like a small thing, but it has made the drive home a lot more pleasant for both of us. And I saw that once I chose to just let people be, my relationships got better.

Bài viết này đựơc trích từ 1 cuộc đối thoại giữa Oprah với Dr. Phil Mc Graw trò chuyện về Love and Relationship , trong đó Dr. Phil có trả lời câu hỏi cho nhiều người đã , đang và sẽ tự đặt ra cho bản thân khi cần có 1 cái nhìn thật toàn diện để có thể đi tới quyết định tiếp tục hay từ bỏ Tình Yêu của mình . Ở đây có nhiều bạn đi du học , yêu nhau mà 2 đứa xa nhau tận cùng trời cuối đất , những gì Dr. Phil nói dưới đây cũng đáng để các bạn really have a look at your relationships và tự biết mình phải làm gì với nó

OPRAH : Giờ đây chúng ta đang ở trong lòng của mùa Tình Yêu , trong tháng Valentine khi mà rất nhiều người đang yêu trông chờ để tới ngày 14 tháng 2 sẽ có một chút gì đó để tổ chức ngày lễ , còn những ai đang một mình sẽ nghĩ là ôi trời ơi , tôi ước gì mình có một ngày Valentine ... đó chính là những gì mà tôi cho là sự lầm tưởng . Cái ý nghĩ rằng Tình Yêu của bạn sẽ bắt buộc phải được dàn dựng một cách lãng mạn như vậy .

DR PHIL : Nó quả thực là được làm lãng mạn một cách cố tình ... Lễ Valentine chính là một chiến lược marketing của những người buôn hoa và làm kẹo , ok ?

OPRAH : Và của cả những người làm thiếp nữa .

DR PHIL : Vầng , đúng vậy . Chẳng hạn , tôi nghĩ rằng một trong số những câu hỏi mà nhiều người ... những người muốn hỏi Tôi có một mối quan hệ tốt đẹp hay là không nhỉ ...

OPRAH : Thế mới là một câu hỏi chứ .

DR PHIL : Một trong những câu hỏi đầu tiên họ cần phải đặt ra cho bản thân đó là Để giữ được mối quan hệ này lâu bền thì cái giá phải trả là gì . Tôi phải mất cái gì để được là một phần trong mối quan hệ này ? Nếu tôi phải đánh đổi mơ ước của mình , lối suy nghĩ của mình , cả bản thân mình , cá tính của mình ... nếu để tôi có thể ấp ủ tình yêu này chỉ duy nhất bằng cách bỏ rơi tất cả những thứ kia , để làm sao có thể được ở bên người tôi yêu , tôi phải từ bỏ tất cả những suy nghĩ , cảm xúc , nhu cầu , ham muốn , giấc mơ và quan điểm sống của mình , nếu đó là cái giá mà tôi phải trả để có được tình yêu của mình thì nó là quá đắt đỏ và tàn nhẫn . Và bạn cần phải thay đổi nó hoặc là từ bỏ nó . Một trong hai .

Và mặt khác , nếu bạn nhìn vào nó và hỏi bạn phải tốn gì để đánh đổi lấy tình yêu của mình , nếu đó là một chút nỗ lực , một chút năng lượng , một chút hi sinh ở một vài khía cạnh nào đó , nhưng bù vào đó những gì bạn được nhận lại gấp hơn nhiều lần theo cấp số lũy thừa , thì đó chính là một mối quan hệ lành mạnh .

Và câu hỏi thứ hai bạn phải tự vấn bản thân đó là người yêu bạn phải đánh đổi những gì để giữ được tình yêu của cả hai ? Liệu bạn có đòi hỏi cái giá quá cao ở họ hay không ? Và rất có thể bạn sẽ nhận ra mình là người không thích hợp cho người yêu của bạn , rằng người đó có thể rất sẵn sàng chấp nhận bạn thế nhưng yêu bạn lại đòi hỏi quá nhiều từ họ .

Vì vậy bạn phải xem lại chính mình và người yêu của bạn để nhận ra tình yêu của hai người có thực sự xứng đáng hay không .

_________

******

OPRAH : Here we are in the month of Love , in the Valentine month where lots of people who have relationships will be expecting on the February 14th to get something to acknowledge it , those who dont will be thinking oh gosh , I wish I had a Valentine ... thats what I mean by the illusion . This whole idea that Love has to happen for you in a romantically contrived way .

DR PHIL : And it is romantically contrived... Valentine's Day is a marketing stragety by florists and candy makers , ok ?

OPRAH : And card makers .

DR PHIL : Yes , that's right . And for example , I think one of the questions most people ... people who wanting to say Do I have a good relationship or do I not ...

OPRAH : This is the question .

DR PHIL : One of the number one questions they need to ask themselves is what it costing me to be in this relationship . What is this costing me to be in this relationship ? If its costing me my inviduality , if its costing me my dream , if its costing me my visions , if its costing me myself ... if the only way to be in this relationship is to abandon all of those things , thats how I can get along with this person , I have to give up what I think , feel , want , need , dream and envision , if thats the cost to be in the relationship it is toxic and the cost is too high . And you need to fix it or not be there . One of the two .

And in the other hand you look at it and say what is it costing me , its costing me some effort , its costing me some energy , its costing me some sacrifice in some areas , but the counterbalancing paybacks are exponentially greater , then its a healthy relationship for you .

And then the second thing you have to ask yourself is what it this costing my partner to be in this relationship with me ? What toll am I exacting on them ? And you may find that you're the toxic partner , that they're very accepting of you and yet you exact a very high price from them .

So you have to examine yourself and your partner to see whether your relationship is healthy or not .

Quy định về sử dụng từ ngữ "teen" | Nội quy diễn đàn | Tính năng mới của diễn đàn

Truyền hình trực tuyến :: Tài nguyên học tiếng Anh :: Xem phim online :: Trò chơi miễn phí :: Danh bạ web Trang nhất

___________________________________________

Đây là một câu chuyện mà nhiều người đã từng được nghe kể . Nó đã được lưu truyền qua mọi miền văn hóa , và tới với mọi lứa tuổi . Câu chuyện về một con người đã đề ra cho bản thân một mục đích sống cao cả , nỗ lực hết sức mình để thao đuổi ước mơ đó , và cuối cùng thì phản bội lại chính lí tưởng ấy . Một câu chuyện về sự kiêu hãnh và khát vọng , những động cơ tốt nhưng những hành động thì lại đem tới những kết quả hoàn toàn ngoài ý muốn . Nhân vật chính trong câu chuyện cũng chỉ giống như tôi và bạn , và cho dù câu chuyện có được nhắc đi nhắc lại nơi đâu , nhiều đến nhường nào , thì đoạn mở đầu và kết thúc của nó vẫn luôn giống nhau mà thôi . Chỉ duy nhất những con người từng trải qua câu chuyện thì thay đổi . Và có lẽ bạn cũng sẽ là một trong số đó .

Để cho việc kể chuyện được dễ dàng hơn , chúng ta sẽ đặt tên cho người hùng ở đây là Jonathan . Người hùng này không nhất thiết phải là một người đàn ông , và bạn cũng đồng thời có thể gọi anh ta/cô ta bằng tên gọi của chính mình thay vì Jonathan . Nếu bạn thấy câu chuyện đây tương tự như những gì bạn từng đã và đang trải qua cuộc đời mình , hãy thay tên , bối cảnh của Jonathan trong truyện bằng của bạn , và để xem chúng có thực sự trùng khít hay không .

*****

CÁM DỖ

Jonathan , một cha sứ , đã cảm nhận đựơc tiến gọi của cuộc sống từ khi còn rất trẻ . Anh yêu thích công việc thuyết giáo , quan tâm đến mọi người , và tràn đầy khát vọng . Sự cởi mở của bản thân khiến Jonathan rất thu hút với đông đảo quần chúng , và họ thích được lắng nghe anh giảng đạo . Những lời nói của anh khiến con người ta rung động và nhắc nhở họ quan tâm tới những người xung quanh mình . Jonathan còn dựng nên những mái ấm tình thương , nơi cung cấp thức ăn từ thiện cho những người vô gia cư .

Mọi người bị lôi cuốn bởi tầm nhìn của Jonathan , những tiếng nói đầy tinh thần khuyến khích , động viên của anh , và những cử chỉ chân thành , cao đẹp . Tiếng lành đồn xa , chẳng mấy chốc nhiều giáo dân tìm đến với anh hơn , tới mức ngôi nhà anh từng thuê đã không còn có đủ chỗ chứa , họ phải xây cái mới to hơn . Cũng không lâu sau đó , số lượng các con chiên của Jonathan lại càng nhiều hơn trước nữa . Họ phải mua cả một thánh đường và Jonathan bắt đầu thuyết pháp trên đài và tivi . Khi đã có được nhiều tiền hơn ủng hộ cho chương trình của anh , Jonathan quyết định mua một trường đại học nhỏ và bắt đầu dạy sinh viên ở đây làm sao để giải thích đựơc những điều Jonathan giảng , và trải rộng các chương trình mà anh đã sáng lập ra .

Jonathan không chấp nhận một số điều , và mại dâm chính là một trong số đó . Anh càng nghĩ tới nó , anh lại càng thấy nó thật kinh khủng . Anh bắt đầu lồng những cuộc đấu tranh với mại dâm vào nội dung những bài thuyết giáo của mình , và anh chiến đấu chống lại mại dâm trong hàng nhiều năm liền . Và rồi cuộc chiến chống mại dâm của Jonathan trở nên là một thành tựu được nhiều người biết tới nhất của anh , hơn cả các nhà tình thương , nơi cung cấp thức ăn từ thiện anh dựng nên cho những người lang thang , cơ nhỡ . Jonathan dùng các phương tiện truyền thông , đài và tivi để vận động chống lại mại dâm một cách kịch liệt , mạnh mẽ nhất .

Và một sự kiện choáng váng xảy ra--tới mức thậm chí ngay cả Jonathan cũng không thể tin nổi . Jonathan quan hệ tình dục với một gái mại dâm . Anh sững sờ . Không thể tin được ngay cả khi chỉ dám nghĩ tới cái ý nghĩ đó ! Thật hoang đường ! Thật đáng hổ thẹn ! Thật nguy hiểm ! Anh trở lại với cuộc sống của mình mang theo điều bí mật này . Cảm thấy khiếp đảm bởi những gì mình đã làm , những bài giảng đạo phản đối mại dâm của Jonathan ngày càng trở nên dữ dội hơn . Anh hoang mang , sợ hãi bởi cái ý nghĩ đến với cô gái mại dâm kia cứ ám ảnh trong anh . Anh cố xóa bỏ nó đi khỏi tâm trí mình , khiến bản thân luôn bận rộn : công việc học hành , cầu nguyện , các buổi lễ thờ , nhưng anh chẳng thể nào chạy trốn khỏi cái ý nghĩ làm tình cùng cô gái . Anh nghĩ tới nó ở nhà , rồi ở nơi làm việc , và cả khi anh đang thuyết giảng !

Jonathan càng cố chống cự nó , thì cái ý nghĩ đó càng trở nên cuốn hút hơn , và anh càng đấu tranh với nó , ghê tởm nó , loại bỏ nó , thì nó lại càng hiện hữu trong tâm trí anh hơn bao giờ hết . Anh thuyết trình thường xuyên trên thánh đường , các cuộc vận động được tổ chức để đấu tranh chống mại dâm , và kết hợp với sự can thiệp của cảnh sát . Cuộc chiến của Jonathan với mại dâm càng quyết liệt thì anh càng cảm thấy mại dâm có sức hấp dẫn hơn với bản thân .

Rốt cuộc , sau khi đã tính toán kĩ lưỡng mọi cách để không bị nhận dạng , Jonathan tìm đến cô gái mại dâm một lần nữa . Anh đột nhiên thấy bị mê hoặc và đánh gục bởi cô gái . Những cuộc viếng thăm lén lút của anh với cô ta vừa khiến anh thấy kinh sợ lại vừa quyến rũ anh . Anh như cảm nhận được luồng điện chạy trong cơ thể và thân mình run rẩy khi bắt đầu tới điểm hẹn thường xuyên của mình với một sự hứng thú chưa từng có trong suốt cả cuộc đời của anh . Jonathan bị giằng xé bởi cảm giác tội lỗi , xấu hổ , sự ăn năn , nhưng mặt khác vừa thấy hân hoan , ham muốn nhục dục luôn trỗi dậy .

Jonathan cứ tiếp tục như vậy trong nhiều tháng , với hai cuộc sống đối lập . Một đạo đức , gương mẫu . Một thì li kỳ , mạo hiểm và dục tính . Cái cuộc sống trái với luân thường đạo lí kia đã trở nên cuốn hút hơn , khó kháng cự hơn và nguy hiểm hơn . Mặc dù thế nhưng số lượng những lần viếng thăm cô gái mại dâm kia của Jonathan ngày càng trở nên thường xuyên hơn . Jonathan trở nên có kinh nghiệm hơn trong việc che đậy chúng--anh biết mình phải làm những gì , và hậu quả đáng sợ gì đang chờ đón anh .

Và rồi một sự kiện choáng váng lần thứ 2 nữa xảy đến . Cũng như lần đầu tiên , choáng váng tới mức mà Jonathan , một lần nữa , không thể tin nổi . Jonathan bị trông thấy đi cùng với cô gái mại dâm , bị phát hiện và chụp hình ! " Jonathan ! Chờ đã ! Anh đang làm gì ở đây thế ? Anh có thể giải thích sự việc này như thế nào đây ? " Tiếng gọi của tay phóng viên ảnh vọng theo tai khi Jonathan rảo bước tới xe và trốn chạy--khỏi cơn ác mộng đằng sau , khỏi người đàn bà khủng khiếp , khỏi bất cứ người nào có thể biết những gì anh vừa gây ra .

Nhưng Jonathan không thể lẩn trốn khỏi những hành động mình đã làm quá dễ dàng như vậy . Những bức ảnh của Jonathan cùng cô gái mại dâm xuất hiện trên các tờ báo ngay ngày hôm sau đó , và chuông điện thoại đổ liên hồi . Các nhà báo thì không ngừng gõ cửa ngay cả khi không có ai trả lời . Jonathan nằm trên giường . Đêm hôm qua và sáng hôm nay , tất cả đều chỉ như đang trong một giấc mơ . Anh muốn được trở lại với giáo đoàn của mình , với những con người yêu mến anh , tới cuộc sống anh hằng ôm ấp--mà giờ đây đã trắng tay . Nhiều bức ảnh tiếp tục xuất hiện nhiều hơn nữa trên báo chí , nhưng có lẽ điều tồi tệ nhất còn sắp sửa đang tới . Jonathan không thể chịu đựng nổi khi nghe tiếng người con gái mại dâm khi họ phỏng vấn trên đài , khi nhìn thấy cô ta trên tivi . Cái tội ác mà anh tạo nên quá đỗi lớn lao vượt khỏi ngoài tầm kiểm soát của anh , cái tội ác mà anh đã từng có thể kiểm soát nó .

Jonathan không thể ráp lại những mảnh vỡ của cuộc đời anh . Niềm tin và sự ngưỡng mộ của giáo đoàn cho anh đã hết rồi , và điều tồi tệ nhất là khả năng được giúp đỡ họ , đóng góp cho cuộc sống những con người đó , chia sẻ những ý tưởng của anh với họ cũng tan biến rồi . Tất cả những gì thuộc về quan trọng nhất với anh đều đã bị phá hủy--sự chân thật của anh , tình bạn của anh , khả năng để làm những công việc mà anh yêu thích .

Nhiều năm trôi qua , nhưng câu chuyện thì cứ đeo đẳng anh mọi chốn . Nơi nào anh tới , nó cũng theo chân anh . Như một cái xiềng xích xung quanh cổ anh vậy , nặng nề cho anh để mang và không thể không khiến người khác khỏi chú ý , nó đã trở thành một phần của cuộc đời anh . Khi người ta nói về sự tốt đẹp của anh , họ cũng nói về cái gông xiềng đó . Khi họ nghĩ tới những hành động đáng nể phục của anh , họ cũng nghĩ tới cái gông xiềng đó . Cả Jonathan cũng vậy . Giờ đây anh vẫn đang tiếp tục nghĩ về nó .

Jonathan không thể dung thứ cho mại dâm là một thông điệp mà anh đã hiểu nhầm . Anh cho mại dâm đại diện cho thế lực tà ác , và như một hiệp sĩ , đã cưỡi ngựa thẳng tiến về phía trước để giáp lá cà với nó . Cuộc chiến của anh kéo dài và gian nan , nhưng anh đã thất bại trong cuộc đấu bởi anh đã chinh chiến ở sai đấu trường . Jonathan đã không hiểu rằng cái cuộc chiến chống lại thế lực đen tối của anh là ngay ở trong chính bản thân mình , nên anh đã nhìn và chiến đấu với nó ở nơi khác . Anh chối từ không nhìn vào sâu bên trong anh , mỗi lần sức hút của nó tăng lên , anh lại đẩn nó ra xa trong khiếp sợ . Nhưng mỗi lần như vậy , nó trở lại càng tráng kiện hơn , mê hoặc hơn , cho tới khi cuối cùng Jonathan không thể kháng cự được , và chính kẻ thù của anh đã nhận chìm anh . Jonathan trở thành những gì anh khinh miệt nhất .

Đó chính là một câu chuyện của cuộc sống . Một câu chuyện nhắc chúng ta hãy nhìn sâu vào bên trong chính mình thay vì nơi nào đó khác . Những điều bạn phản đối mạnh mẽ nhất ở người khác chính là những gì bạn nhận ra được khi nhìn vào sâu bên trong bản thân . Khi bạn vật lộn với chúng không phải bằng chính bản thân mình , mà qua người khác--như Jonathan--bạn không có lấy một cơ hội để xoa dịu chúng trong con người bạn . Bạn càng cố vật lộn , chúng càng trở nên mạnh mẽ , bởi vì làm ngơ đồng nghĩa với nuôi lớn chúng , và chúng sẽ mãnh mẽ hơn bao giờ hết . Chúng gào thét to hơn , trở nên táo bạo hơn , và càng quyết tâm hơn để thể hiện bản thân chúng . Và rốt cuộc , chúng sẽ thực hiện được điều đó .

Những điều bạn chối bỏ không chịu nhận thức sẽ bắt đầu thâm nhập vào trong những suy nghĩ , giấc mơ của bạn . Nếu bạn làm ngơ , nó sẽ hiện lên với màu sắc rõ rệt và trong tâm trí bạn . Đó chính là cám dỗ . Cám dỗ đem tới những điểm yếu nằm sâu trong con người bạn cho lí trí để bạn có thể nhìn thấy chúng thật rõ . Nó hiện hữu , lặp đi lặp lại nhiều lần những điểm yếu để khiến bạn không thể quay mặt làm ngơ chúng , bởi mỗi lần bạn ngó lơ , chúng lại càng trở nên cuốn hút và mê hoặc hơn .

Cám dỗ là một món quà của Cuộc Sống rọi chiếu những điểm yếu trong bạn để bạn có thể nhận ra chúng trước khi hành động . Nói một cách khác , cám dỗ chính là cơ hội để có được những sự lựa chọn có trách nhiệm vì nó cho phép bạn có thể nhìn thấy những gì mà yếu đuối còn tồn tại trong bản thân muốn làm , để bạn có thể quyết định xem mình có muốn hành động như thế hay không . Cám dỗ là cơ hội cho bạn để lựa chọn hành động khác đi trước khi bạn gây ra những hậu quả hủy hoại và đau thương .

Nó cho phép bạn nhìn ra câu chuyện của bên trong bản thân trước khi nó trở thành câu chuyện ở bên ngoài .

Quy định về sử dụng từ ngữ "teen" | Nội quy diễn đàn | Tính năng mới của diễn đàn

Truyền hình trực tuyến :: Tài nguyên học tiếng Anh :: Xem phim online :: Trò chơi miễn phí :: Danh bạ web Trang nhất

NĂNG LƯỢNG

Nguyên tắc năng lượng của Oprah

Ở độ tuổi 20 là khi tôi đã biết cách làm sao để điều chỉnh năng lượng của mình . Lúc đó nghề của tôi là 1 phóng viên và làm việc nhiều tuần hàng trăm giờ liền , cố gắng là người chơi của đội . Chỉ sau khi bị cạn kiệt sức lực , tôi mới nhận ra 1 điều rằng tôi chỉ có 1 lượng năng lượng nhất định - và tôi cần phải giữ gìn và hồi phục chúng . Tôi hiểu rằng tôi phải không ngừng cho lại bản thân mình , để làm đầy thùng chứa nhiên liệu của tôi .

Bây giờ , mỗi khi tôi cảm thấy kiệt quệ , tôi sẽ dừng lại . Ví dụ khi ở cơ quan , và mọi người xếp hàng trước bàn làm việc của tôi với hết yêu cầu này đến yêu cầu khác , thì tôi nói thật là sẽ đi vào phòng để quần áo của mình ngồi và đổ đầy năng lượng . Và tôi luôn giành cho bản thân riêng 1 ngày Chủ Nhật - là một ngày trong tuần để khôi phục năng lượng của mình - 1 ngày mà tôi KHÔNG làm gì cả . Tôi ngồi với bộ đồ pajamas của mình hoặc đi dạo , và cho phép là CHÍNH MÌNH - viết hoa nhé - CHÌNH MÌNH với bản thân . Nếu không , tôi chắc chắn sẽ bị căng thẳng , cáu bẳn , lo âu và không phải là con người mà tôi muốn ở trên thế gian này .

Cách thức ăn uống của bạn cũng tạo nên sự khác biệt đối với khả năng chịu đựng của bạn , cũng là lí do vì sao tôi tránh dùng đường - tôi không muốn bị tụt xuống rồi lại lên cao . Tôi không dùng đồ có tính kích thích hay caffeine . Tôi học cách lắng nghe cơ thể mình . Tôi biết là tôi sẽ đói bụng lúc 10h mỗi sáng , khi mà tôi đã kết thúc thu hình show đầu tiên trong số 2 show của mình . Đến 4h chiều thì tôi sẽ đói cồn cào . " Chắc là 4h kém 10 rồi đây . " tôi tuyên bố tại buổi họp : " Vì nếu không tôi sẽ gặm cái gối đệm này mất ." Đó là khi tôi ăn bữa chính trong ngày của mình - thường là protein kèm với trái cây hoặc rau quả gì đó .

Để chăm sóc bản thân thì không phải chỉ có thức ăn . Tôi tin là tất cả mỗi người trong chúng ta đều kết nối với các field năng lượng với nhau - khi bạn bước vào 1 căn phòng chứa nhiều người , thì năng lượng của bạn hoặc là được giữ lại hoặc bị lấy đi . Khi tôi ở gần những người mà làm hao mòn đi sinh lực của tôi , tôi sẽ phải đặt ra 1 danh giới - 1 bức tường ảo để ngăn những khí độc của người đó ra chỗ khác .

Năng lượng là cốt lõi của cuộc sống . Hằng ngày , chính bạn là người quyết định bạn sẽ sử dụng vốn năng lượng đó như thế nào , bằng cách nắm được những gì bạn muốn thực hiện trong ngày và làm sao để đạt được các mục tiêu đó , và bằng cách giữ tập trung . Điều đó có nghĩa là không ngừng đặt câu hỏi cho bản thân bạn rằng : Điều mà mình đang làm bây giờ có chút gì là nằm trong kế hoạch đầu tiên của mình hay không - mình có thể làm thất thoát khối năng lượng mà mình sẽ cần dùng đến hay không ?

_________

ENERGY

OPRAH'S ENERGY POLICY

I was in my 20s when I figured out how to regulate my energy. I'd taken a job as a reporter and was working hundred-hour weeks, trying to be a team player. It was only after I became depleted that I realized I had only a certain amount of energy—and I needed to conserve and restore it. I understood that I had to keep giving back to myself, to refill my tank.

Now, when I begin to feel exhausted, I pull back. If I'm at work and people are lined up at my desk with one request after another, I literally go sit in my closet and refuel. And I always give myself Sundays as a spiritual base of renewal—a day when I do absolutely nothing. I sit in my jammies or take a walk, and I allow myself time to BE—capital B-E—with myself. When I don't, I absolutely become stressed, irritable, anxiety-prone and not the person I want to be in the world.

The way you eat makes a difference in terms of sustainability, which is why I avoid sugar—I don't want a high followed by a fall. I don't do energy bars or caffeine. I've learned to listen to my body. I know I'll be hungry at ten o'clock every morning, about the time I finish taping my first of two shows. At four in the afternoon, I'm ravenous. "Must be ten of four," I'll announce during a meeting, "because I could eat this cushion." That's when I have my biggest meal of the day—usually a protein and some kind of fruit or vegetable.

But feeding yourself is more than food. I believe we're all connected to each other's energy fields—whenever you walk into a roomful of people, your energy is either restored or taken away from you. If I'm around someone who saps me, I have to put up a barrier—a nonphysical wall that keeps that person's negative vibes away.

Energy is the essence of life. Every day, you decide how you're going to use it by knowing what you want and what it takes to reach that goal, and by maintaining focus. That means asking yourself, Is what I'm doing part of my overall plan—and can I release the energy I'll need?

Làm thế nào để ngừng việc tự phán xét người khác

" Tất cả những hành động của bạn đều có ảnh hưởng tới cuộc sống và các mối quan hệ của bạn - đó là điểm mấu chốt của show này ngày hôm nay . " _ Oprah.

Những lời xì xào , chê bai , buôn chuyện...

Bạn có thấy mình có lỗi không khi phán xét người khác? Bạn đã phán xét ai đó bao nhiêu lần trong ngày hôm nay rồi?

Mỗi lần bạn làm như vậy , bạn lại tự làm tổn thương chính mình. Gary Zukav nói rằng: " Nguyên nhân sâu sa của việc đi phán xét người khác đó là do cảm giác tự ti."

Ngày hôm nay, Gary Zukav sẽ nói với chúng ta về cách làm sao để thôi không phán xét người khác, và làm sao cho cuộc sống của chúng ta vui vẻ hơn !

Ngoài ra chúng ta sẽ gặp gỡ 2 người phụ nữ, những người mà họ cảm thấy rằng thói quen phán xét những người khác của họ đã ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của họ ra sao. Gary đi vào cốt lõi của vấn đề .

Mệt mỏi bởi hay phán xét

Lauren tự miêu tả bản thân là 1 người có lòng thương người và hào phóng , nhưng đồng thời vẫn thấy mình chưa độ lượng và hay nhận xét về người khác hằng ngày. Chị nói "Tôi thấy người ta thật ngu ngốc mỗi khi họ không làm những điều mà theo theo logic, một cách hiển nhiên, suy nghĩ một cách thấu đáo, những điều đáng ra phải làm." Lauren cảm thấy bị thương tổn bởi những cảm giác không hay này, và thậm chí chị còn cảm nhận được cả nỗi đau về mặt thể xác." Tôi muốn thay đổi, chị nói, bởi vì tôi không muốn cảm giác bực bội."

Kendra tự cho mình là người thuộc túyp người cầu toàn, đòi hỏi rất cao về bản thân và về những người khác. "Tôi đặt ra những chuẩn mực rất cao cho chính mình mà đôi khi tôi đòi hỏi cả ở những người khác nữa," chị kể. Kendra luôn phán xét những người thân của cô rất nặng lời, dẫn đến sự căng thẳng trong các quan hệ bạn bè của chị. Kendra nhận ra rằng khi chị phán xét 1 ai đó, nó lại làm tổn thương chính chị, và chị muốn thay đổi.

Gary cho rằng ...

Chúng ta phán xét người khác vì chúng ta nhìn thế giới theo cái cách mà chúng ta muốn nhìn - chứ không nhìn vào bản chất thật của nó. Khi phán xét người khác, cơ thể bạn sẽ bị tác động và có thể gây cho bạn cảm giác đau đớn. Tự nhận định , phê phán người khác là do bạn cảm thấy bản thân mình thấp kém . Thay vì việc cảm nhận và chia sẻ cảm xúc của mình, người ta lại cảm thấy dễ dàng hơn khi phán xét người khác.

Thời điểm mà bạn phán xét người khác chính là lúc bạn đang cảm thấy mình bất lực. Gary nói hầu hết mọi người thay vào việc dành thời gian để ý thức được cảm giác của sự bất lực đó, họ lại trút lên đầu người khác để khỏi phải cảm nhận nỗi đau.Theo Gary , khi bạn phán xét , là bạn muốn thay đổi người khác , và đổi lại đang cố gắng làm cho bản thân mình cảm thấy có quyền lực hơn .

Để chấm dứt việc hay phán xét người khác, Gayry nói bạn nên cố gắng xem bản thân đang thật sự cảm thấy gì thay vì thể hiện nó ra. Để có thể tiến tới tận tâm điểm của hành động phán xét người khác, Gary giải thích bạn nên thực hiện một số việc với chính bản thân mình, bạn nên đặt cho mình một quyết tâm là bạn phải thấu hiểu chính bản thân mình. Bạn phải đi sâu vào trong chính mình . Khi mà bạn còn chưa tìm ra cội rễ của những điều khiến bạn cảm thấy đau lòng và chữa lành nó, nó sẽ vẫn còn tái diễn.

Một cách hiệu quả khác để đấu tranh lại với thói quen phát xét người khác của mình là đặt mình vào địa vị của họ. Khi bạn bắt đầu nhìn mọi việc với con mắt của họ thì những quan niệm của bạn sẽ thay đổi. Khi bạn làm điều này thường xuyên hơn, bạn sẽ dần dần thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn, điều mà theo Gary là chìa khóa làm cho cuộc sống trở nên thoải mái hơn.

Gary giải thích rằng việc chấm dứt phát xét người khác không phải là điều bắt buộc. Tuy nhiên nếu bạn không dừng lại, bạn sẽ tiếp tục gây ra những hậu quả tương tự trong đời mình. Phán xét người khác không mang đến cho bạn niềm vui trong cuộc sống. Nó mang tới nỗi đau và ngăn cản bạn ban tặng những món quà mà bạn vốn được sinh ra để làm điều đó. Gary nói nếu bạn quyết định sửa đổi thói quen phán xét người khác, những điều bạn làm sẽ bổ ích hơn, đem lại nhiều kết quả hơn và làm cho bạn trở nên mạnh mẽ hơn .

Sức mạnh của tình thương

" Đó đã và đang là một sự đổi thay tuyệt vời kể từ khi tôi không còn dùng những lời lẽ tiêu cực nữa - tôi bây giờ đã có thể chấp nhận bản thân mình nhiều hơn . " _ Anne Starke nói .

Cảm giác xấu hổ " Trước kia tôi rất hay phán xét về người khác . Tôi từng thường xuyên phàn nàn và buôn chuyện với các bạn thân buôn dưa lê của tôi tại công sở . Tính cách của tất cả mọi người có khiếm khuyết nào ở đâu đều là đối tượng để chúng tôi săm soi . Chẳng khó khăn gì để có thể tìm được những người mà hay nói những lời không tốt về người khác , vì họ được cảm thấy mình tốt đẹp hơn những người kia . Điều đó phá hỏng tinh thần làm việc của tôi nơi tôi công tác , sau đó tôi về nhà với cảm giác xấu hổ về một ngày làm việc của mình như thế . "

" Có một người đàn bà ở cùng cơ quan mà tôi từng bình phẩm tương đối gay gắt . Một ngày kia chúng tôi được nghe kể là đứa con trai 13 tuổi của chị ấy đã bị giết trong một tai nạn khi đi săn , và chính tại thời điểm đó cảm giác tội lỗi tràn ngập trong tôi . Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã hay nói chuyện về 1 người mà tôi không biết . Tôi hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh sống của chị ấy , hay những gì mà chị đang phải vật lộn với cuộc đời của mình . "

Quyết định để thay đổi

" Tôi đã quyết định là sẽ không nói xấu về người khác nữa . Khi tôi không còn bình phẩm chị ấy , tôi đã bắt đầu có thể nhận ra rất nhiều phẩm chất tốt nơi con người chị mà trước đây tôi chưa từng biết tới . Tôi có được thêm rất nhiều lòng trắc ẩn đối với chị . "

" Nối lại được với tâm hồn mình khiến tôi muốn lại bắt đầu được ca hát . Nó là một cái gì đó nuôi dưỡng tâm hồn tôi . Trong mỗi tình huống biểu diễn có rất nhiều cơ hội để tôi bình phẩm và phê phán người khác , nhưng tôi đã lựa chọn không làm điều đó . "

" Tôi tin là hay nói xấu thực chất làm tổn thương bạn bên trong . Nó gây ra những điều tai hại và hậu quả xấu trong mọi khía cạnh của cuộc đời bạn . Bớt phê phán người khác đi đã tác động tới tất cả các mối quan hệ của tôi . Nó đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi . Điều này thật kì diệu . Tôi cảm thấy tuyệt vời vì đã có thể ngẩng cao đầu mình . "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro