Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến chiều tối 28 người còn lại mới trở lại. Trong đó 23 người uể oải, trên mặt cùng người còn có cả vết bầm tím lẫn vết thương. Mọi người đều nhìn họ với ánh mắt đồng cảm. Tất cả đều nghĩ là do đánh với linh thú gây nên thương tổn nhưng họ lại không biết những vết thương đó do đánh nhau gây ra.

23 người bọn họ chia làm 3 tổ đội, mỗi đội lại chỉ mang về được một con đại huyền thú, so với yêu cầu thấp hơn nhiều. Người chấm điểm có hỏi nhưng bọn họ đương nhiên sẽ không nói ra chuyện hợp lại đánh người ta nhưng lại bị hai người kia đánh cho tơi tả, họ bèn trả lời gặp phải linh thú cấp cao liền bị đánh thành như vậy. Nhưng người thông minh cũng phải hiểu, chuyện trùng hợp như thế sao có thể, có 3 đội mà đội nào cũng gặp linh thú cấp cao, hơn nữa vết thương phần lớn đều là bầm tím như bị đấm đá.

5 người còn lại thì trong đó 4 người là một đội, bọn họ đều là nữ, mang về 1 đầu linh thú cấp 1. Với một tổ đội chỉ có 4 người, lại còn là đại huyền sư cấp 2 thì một đầu linh thú cấp 1 đã rất lợi hại. Nếu đối đầu một mình với linh thú cấp 1 cũng phải là đại huyền sư cấp 7 mới có cơ hội. Bốn người này để làm được cũng phải có chút thủ đoạn.

Còn lại một người không chịu tổ hợp với ai, hắn trên mặt lúc nào cũng mang một chiếc khăn che mặt nhìn không rõ diện mạo. Thực lực cũng thần bí không ai biết, lúc nhập học trong phần thông tin cũng thiếu cấp bậc của hắn. Hắn luôn hành động độc lai độc vãng với bộ hắc bào chứ không phải đồng phục của phân viện cung thủ. Đối với ai cũng nhàn nhạt giống nhau, thật là nhìn không ra nhiệt tình chỗ nào. Hơn nữa tử khí xung quanh hắn khiến học viên khác cũng ngại tiếp xúc gần. Hắn 1 mình mang về 1 đầu linh thú làm người chấm điểm kinh ngạc chỉ so với chuyện của Họa Huyết kém. Đây cũng không phải là linh thú cấp 1 mà là cấp 2 a, khó bắt như vậy sao một mình có thể làm, mặc dù là bất khả thi nhưng vẫn là đã xảy ra trước mắt bọn họ.

Săn bắt nhiều huyền thú như vậy vừa là để rèn luyện kỹ năng cho học viên vừa là để tăng thêm những nguyên liệu cần thiết cho huyền sư như tinh hạch dùng để khảm vào vũ khí, làm trang sức bán hoặc khảm vào trận pháp tăng hiệu lực... da thú làm áo choàng tránh nước tránh lửa, tránh lạnh tránh nóng. Hoặc nếu thú còn sống thì để lại thuần phục làm tọa kỵ hoặc để học viên sử dụng trong chiến đấu. Như cấp bậc linh thú thường sẽ không bị giết mà chỉ làm bị thương sau đó mang về thuần phục, nếu không thuần phục được liền được đem bán hoặc giết.

Họa Huyết ngồi trong phòng nghĩ lại, Phạm Tiểu Minh có huyết mạch của Huyết Nguyệt đại lục nên khả năng tu luyện huyền lực rất nhanh sẽ tăng trưởng. Nói liền làm, nàng liền đứng dậy đi tìm Phạm Tiểu Minh chuẩn bị huấn luyện hắn. Nàng rất muốn xem xem tốc độ tiến bộ của hắn sẽ như thế nào.

Họa Huyết bay nhanh đến ký túc xá của Phạm Tiểu Minh. Đền ở trong phòng vẫn còn sáng biểu thị hắn còn chưa ngủ. Nàng đưa tay khẽ gõ cửa Phạm Tiểu Minh liền ra mở rồi.
_ Ảnh ca, ngươi tìm ta có việc gì? - Phạm Tiểu Minh tò mò nhìn nàng.
_ Theo ta đi. - Họa huyết vẫy tay liền dẫn đầu đi trước.


Họa Huyết mang theo Phạm Tiểu Minh tới thao trường rèn luyện của bọn họ. Ban đêm chỉ có ánh sánh của trăng chiếu xuống thân ảnh của nàng khiến dáng người như kéo dài thêm, Phạm Tiểu Minh đứng sau lưng nàng liền cảm thán, bóng lưng của cường giả a. Phạm Tiểu Minh đang mải mê suy nghĩ thì Họa Huyết đã giơ tay khẽ phất, bốn phía cột cháy liền cháy lên những ngọn lửa làm khung cảnh lờ mờ trở nên rõ ràng hơn. Phạm Tiểu Minh nhìn tác phong của nàng hơi ngạc nhiên. Hắn không hiểu sao Họa Huyết mặc dù chỉ là học viên như hắn nhưng lại làm cho hắn cảm thấy thực lực sâu không lường được, chỉ cần một cái phất tay cũng đủ làm hắn kinh ngạc. Xem ra hắn đúng là kết giao đúng bằng hữu rồi. Hắn có cảm giác ngay cả Triệu Cương cũng không mạnh bằng nàng.
_ Phạm Tiểu Minh, ngươi có nghĩ mạnh mẽ lên không? - Họa Huyết mở miệng phá vỡ sự im ắng. Nàng từ từ xoay người nhìn thẳng vào mắt Phạm Tiểu Minh.
_ Đương nhiên là có, ta muốn nhanh chóng lớn mạnh để có thể trả thù cho cha mẹ. Hiện giờ mục đích lớn nhất chính là trả thù, ta không phải bị trả thù mù quáng mà trả thù cho cha mẹ chính là vinh quang của con cái, đó luôn là động lực để ta cố gắng đến tận hôm nay. - Phạm Tiểu Minh kiên định nhìn thẳng vào mắt Họa Huyết trả lời. Dưới ánh trăng xen lẫn ánh lửa ánh mắt của Họa Huyết sâu thẳm thu hút hắn, đó là một đôi mắt kiêu ngạo, cao quý mười phần. Sự cường đại của Họa Huyết hắn đã chứng kiến, hắn không phải kẻ ngu, sau những việc chứng kiến được đã đoán ra phần nào thân phận của Họa Huyết không hề đơn giản, cho đến hiện tại liền có thể khẳng định, ánh mắt kia cho hắn cảm giác như ánh mắt của một vị thần cường đại lại cao quý, kiêu ngạo vô cùng khiến hắn không tiếng động tự giác thuần phục trước mặt người này.
_ Ân, giác ngộ rất tốt. Ta không cần ngươi bái sư, chỉ cần là bằng hữu ta sẽ giúp đỡ ngươi. Thật ra cha mẹ ngươi có chút sâu xa với ta nên ta cũng muốn ra tay giúp đỡ. Từ giờ mỗi tối đều tìm ngươi đến đây huấn luyện. - Họa Huyết biết hắn đã nhìn ra sự thật cũng không có ý định giấu giếm nữa.
_ Đa tạ ngươi, Ảnh ca. - Phạm Tiểu Minh bất thình lình quỳ xuống dập đầu ba cái với nàng. Khóe mắt hắn ướt át lên. Mặc dù hắn không bái sư nhưng ba lạy này hắn thể hiện sự kính trọng và biết ơn chân thành với Họa Huyết.

Họa Huyết nhìn hắn vậy cũng không mở miệng từ chối chỉ "Ân" một tiếng. Nàng có thể hiểu cảm xúc hiện tại của hắn.

Cứ như thế mỗi tối nàng đều đến tìm Phạm Tiểu Minh huấn luyện cho hắn. Một tháng trôi qua thực lực của hắn tiến bộ vô cùng lớn, hắn đối với chuyện trả thù rất coi trọng. Từ huyền sư cấp 9 trở thành đại huyền sư cấp 9 trong 1 tháng không phải là chậm. Hiện giờ hắn là đại thiên tài chân chính nên được ngưỡng mộ và nhìn lên, thiếu niên này nên được đứng trên cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro