chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ dựa lưng vào tường, nhìn chăm mấy chiếc rương nằm rải rác khắp nơi. hiện tại trong căn biệt thự chỉ có một mình Tương nữ, chắc chắn ả ta sẽ chon ẩn mình trước. hoặc không thì ....

"Lưu Chương?" cậu khẽ gọi vào bên trong nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.

đúng lúc này bên trong vang lên tiếng hét chói tai.

" Cứu với, Lưu Vũ cứu....."

Lưu Vũ đạp tung cửa tiến vào buồng vệ sinh nơi phát ra tiếng hét.

" Lưu Vũ cứu anh, mau mở rương ra đau quá, cứu anh....." bên trong vang lên tiếng gào thét vì quá đau đớn mà trở nên vặn vẹo. Lưu Vũ có thể nghe được cả tiếng xương cốt giòn tan đang không ngừng vặn vẹo va chạm vào vách rương. âm thanh kèn kẹt vang lên khắp buồng vệ sinh trống trải hoà lẫn với tiếng người khóc than bên trong.

" Lưu Vũ cứu anh.... mau mở nó ra đi, Lưu Vũ....Lưu Vũ...." tiếng khóc rấm rức vẫn không ngừng vang lên. Lưu Vũ nhìn chằm chằm chiếc rương như bị thôi miên.

" anh.... là ai?"

" anh là Lưu Chương, em mau cứu anh đi...Lưu Vũ..." kẻ bên trong rương vẫn không ngừng gào khóc, xương cốt cùng móng tay thay nhau cào vào vách thùng như muốn chui ra nhưng lại không làm sao ra được. giọng nói vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo nhưng vẫn nghe rõ được nó rất giống với giọng Lưu Chương.

" mau mở ra cho anh, rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm chìa khoá, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi biệt thự..." giọng nói đau khổ tuyệt vọng thoáng chốc trở nên mềm mỏng vô cùng mê hoặc. chiếc rương như có ma lực khiến cho Lưu Vũ không thể rời mắt, càng lúc cậu càng tiến gần đến nó.

Lưu Vũ nhìn chăm chăm vào nó, vươn tay đến gần cái rương, nhưng ngay lập tức cậu khựng lại. cắn răng vung tay tát thật mạnh, đến độ  làm mặt cậu lệch sang hẳn một bên, gò má trắng nõn nháy mắt đỏ lên vì dùng lực mạnh.

Lưu Vũ chống tay lên tường thở hồng hộc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm chiếc rương vẫn đang nỉ non nhận mình là Lưu Chương, xoay người đi thẳng ra bên ngoài. đúng lúc đụng mặt Lưu Chương đang bước ra từ buồng bên cạnh. rõ ràng là chuyện khi nãy anh không hề hay biết.

" Lưu Vũ, mặt em sao thế này." Lưu Chương vội vàng lao đến nâng mặt Lưu Vũ lên, trên gương mặt xinh đẹp in hằn năm ngón tay đỏ chót đủ biết chủ nhân nó khi ra tay đã dùng lực mạnh như thế nào. ấy vậy mà em ấy chỉ cười nhẹ ý bảo không sao.

" là em tự mình làm đấy, ban nãy Tương nữ dùng kỹ năng với em."

" lời đáp dối gian?"

" đúng vậy, khi nãy nó giả dạng anh bị nhốt trong rương.nhưng Chương ca không thể nào yếu ớt ẻo lả như vậy nên em nhận ra ngay. " cậu mỉm cười kéo tay Lưu Chương lôi ra ngoài, ngăn cản ý định đạp nát cái rương của người anh cùng nhóm. một màn vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, nó không những nói dối còn có thể buông lời mê hoặc.
trò chơi lần này còn cao cấp hơn game Tương nữ mà trước đó mà cậu đã chơi.

" xin lỗi em...." Lưu Chương nhìn gò má ửng đỏ của em, trong lòng dâng lên một cỗ vị khó tả. áy náy, thương xót, khó chịu như mèo cào vào tim.

" đừng xin lỗi em, em mà bị nó bắt thì là do em ngu ngốc. anh đừng tự trách mình nữa." Lưu Vũ vỗ vỗ vai anh, đưa tay lên xoa xoa má. công nhận đau thật, đến giờ vẫn còn cảm thấy đau. " mà em cũng không muốn bị nhét vào trong rương đâu. rất xấu."




" sao rồi, có phát hiện ra gì không ?" ngay khi họ trở lại trên bàn ăn đã đầy đủ người. Bá Viễn ngẩng đầu hỏi ngay khi nhìn thấy bóng Lưu Chương và Lưu Vũ nơi cầu thang. nhưng anh nhanh chóng nhận ra một bên má ửng đỏ của Lưu Vũ.

" tiểu Vũ, em sao đấy."

" Bảo bối, mặt em sao lại thế này." Nine vừa nhìn thấy  mặt em đã nhảy dựng lên lao đến bên cạnh. anh đau lòng nhìn gò má đã chuyển từ đỏ sang bầm tím của Lưu Vũ. muốn đưa tay chạm vào nhưng sợ em đau nên lại thôi.

" em không sao ?"

" Lưu Chương, chuyện này là sao vậy." Rikimaru hỏi Lưu Chương đang cúi gằm mặt. tự mình đứng dậy đi lấy túi chườm đá đưa qua cho Lưu Vũ.

" lỗi tại em...." Lưu Chương  lí nhí nói ra ba chữ.

" gì mà tại cậu.... nói rõ ra coi." Santa thắc mắc, nhìn Lưu Vũ trán mặc dù hơi nhăn do đá lạnh nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười.

" Không phải tại anh ấy, em tự đánh mình." cậu lôi kéo Nine đang chuẩn bị nhảy dựng lên đi về phía bàn ăn. " ban nãy em gặp Tương nữ."

" nó sử dụng Lời đáp dối gian với anh?" Châu Kha Vũ cau mày hỏi, mắt nhìn chăm chăm vào vết thương vì lạnh mà hơi ửng đỏ lên của anh.

" ừ, nhưng kỹ năng này nghe vẻ cao cấp hơn trong game, nó còn biết mê hoặc cơ. anh mà không tự đánh mình thì khéo đã mở rương rồi biến thành Tương nhân luôn rồi." Lưu Vũ vừa uống nước cam vừa cảm thán, vì dùng lực hơi mạnh nên giờ nhai cơm cũng hơi khó khăn nên đành uống nước trước.

" cũng đâu nhất thiết đánh mạnh vậy chứ. Hạ Tử Vũ anh thật là ác với bản thân." Lâm Mặc cầm lấy túi chườm giúp anh chườm lên mặt. vừa bực bội liếc đống rương trong nhà, chờ đấy anh mà có vật phẩm thì anh sẽ xiên chết cái thứ đang núp trong rương kia.

" à em đã đi xung quanh để kiểm tra, đoán chừng có khoảng 200 rương đấy." Châu Kha Vũ chậm rãi nói. theo đó còn rút ra được một cuốn sổ tay màu đỏ, trên bìa viết một dòng chữ nguệch ngoạc không nhìn rõ. nhưng nét bút có lẽ thuộc về trẻ thơ.

" ăn cơm trước, lát chúng ta cùng đọc nó."

ngày x tháng x năm x
ba mẹ lại cãi nhau nữa rồi, ba nhìn đáng sợ quá. người còn định vung tay đánh mẹ nhưng nhìn thấy mình và em trai ở đó nên lại hạ tay xuống...
khi nãy đi ngang qua phòng ba mẹ, mình nghe thấy tiếng mẹ khóc, mẹ thật đáng thương.

ngày x tháng x năm x
hôm nay trời mưa to quá, em trai cùng mẹ mình ở nhà họ hàng không về, nhà chỉ còn lại hai ba con. ba mình lúc này lại rất dịu dàng, ba còn hứa trời tạnh mưa sẽ dẫn mình đi chơi nữa.
nhưng tiếc hôm nay lại mưa cả ngày mất rồi, hẹn ba khi khác vậy....

....

mẹ cùng em trai mình về nhà rồi, thái độ của ba lại trở nên cáu gắt như mọi khi.
thật ra, có đôi khi mình đã ước mẹ và em trai hãy ở bên ngoài nhiều một chút. ba sẽ giống như bình thường đối xử tốt với mình có đúng không....

......

ba đánh mẹ rồi, ba đánh trước mặt mình và em trai. mình vào can mà ba đánh luôn cả mình, lần đầu tiên ba đánh mình....
nhìn mẹ bầm tím hết người mình lại thấy ghét ba quá. tại sao lại đối xử với vợ con như vậy....

....

ba càng ngày càng trở nên kì lạ, ánh mắt ba nhìn mẹ rất lạ, nó quá đáng sợ. nhưng sao mẹ lại không nhận ra?  mẹ đang rất vui vẻ vì dạo này ba không đánh mẹ nữa. còn thường xuyên về nhà sớm đứa cả nhà đi ăn....

....

ba hôm nay gọi mình đến phòng, nói toàn những điều kì lạ. ánh mắt ba nhìn mình cũng bắt đầu giống với khi nhìn mẹ rồi. sợ quá, hay do mình gặp ảo giác...

.....

ba điên rồi. Máu trên người mẹ chảy nhiều quá, trên người em trai cũng chảy nhiều máu quá. máu đang nhỏ xuống chiếc rìu ba cầm trên tay. ba xoa đầu mình nói mình đừng sợ.nhưng mình sợ quá, chỉ muốn hét lên

...
làm ơn ai cứu với, làm ơn....

những trang cuối cùng của cuốn nhật kí nhoè đi bởi vết máu đen sậm, loang lổ dính lại với nhau không cách nào gỡ ra được, mọi người yên lặng nhìn chằm chằm cuốn nhật kí.

" em tìm thấy nó ở đâu." Bá Viễn lên tiếng, phá tan trầm mặc. ánh mắt anh dừng lên dòng chữ nhỏ xinh đề tên chủ nhân cử cuốn nhật kí.

tiểu Ái.

cái tên thật đẹp, nhưng cũng khiến mọi người không khỏi đau lòng. đây chắc hẳn là nhật kí của đứa bé trong ngôi nhà này.

" đây chính là bối cảnh dựng lên Tương nữ." Lưu Chương đẩy gọng kính,nhìn chăm chăm vào cuốn nhật kí. " em tìm thấy nó ở đâu" anh quay sang hỏi Châu Kha Vũ thêm lần nữa vì nãy giờ cậu vẫn luôn trầm mặc.

" Santa, mọi người thấy nó ở đâu ." anh quay sang Santa đang cau mày. ngạc nhiên là Santa lắc đầu ý bảo không biết.

" bọn mình có tách nhau khoảng 5p mình đi vệ sinh, lúc quay lại đã thấy em ấy cầm nó trong tay rồi."

" Châu Kha Vũ." Trương Gia Nguyên gọi, thành công kéo Châu Kha Vũ thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.

" một đứa bé đã đưa nó cho em."

" đứa bé???" trong biệt thự này chỉ có mình bọn họ, Châu Kha Vũ nói đến đứa bé có lẽ nào.

" đứa bé em gặp chắc hẳn là linh hồn của tiểu Ái, hoặc có thể nói là Tương Nữ." Lưu Vũ dùng câu khẳng định thay cho câu hỏi. điều cậu tò mò ở đây là cô bé này đưa cuốn nhật kí cho họ để làm gì.

" nó muốn gì ở chúng ta, chẳng phải đây chỉ là trò chơi thôi sao ?" Nine lo lắng hỏi, tại sao anh có cảm giác trò chơi lần này đáng sợ hơn nhiều vậy chứ.

" có lẽ là, giúp nó bảo thù đi."

" Riki, ý anh là...."

" nó muốn chúng ta báo thù cho nó..." Mika trả lời thay cho Riki.

" hoặc muốn chúng ta giúp nó được siêu thoát." Santa nói nốt ý còn lại cho mọi người.

" vậy cũng giống với mục đích của trò chơi này rồi." Patrick run giọng hỏi. sao cậu lại có cảm giác có gì đó sai sai.

" mọi người có thấy lấn cấn ở chỗ nào không ?" Lưu Chương đột nhiên hỏi một câu khiến mọi người có cảm giác có gì không đúng.

" nếu như nó muốn chúng ta giúp nó báo thù...."

Châu Kha Vũ tiếp lời, thành công khiến cho mọi người lạnh toát sống lưng.

" thì tức là trong ngôi nhà này....không chỉ có mỗi chúng ta và nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro