baihat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TINH CA Sáng tác: Hoàng Việt

Khi hát lên tiếng ca gởi về người yêu quê ta

Ta át tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba

Em ơi! nghe chăng lời trái tim vọng ra

Rung trong không gian mặt biển sôi ầm vang

Qua núi biếc chập chùng xa xa

Qua bóng mây che mờ quê ta

Tiếng ca đời đời chung thuỷ thiết tha

Em có nghe tiếng ca chứa đựng hận thù sâu xa

Đã biến tình đôi ta thành những ánh sao toả sáng

Vượt băng băng qua đêm tối tìm hương hoa

Bến nước Cửu Long còn đó em ơi!

Bãi lúa nương dâu còn mãi muôn đời

Là còn duyên tình ta thắm trong tiếng ca không thể xoá nhoà.

Khi đã nghe tiếng ca của lòng người yêu phương xa

Em hãy ngước mắt lên vui nhìn trời xanh quê ta

Chim bay giăng giăng ngoài nắng xuân đẹp thay

Tan cơn phong ba lòng đất yên rồi đây

Em hãy nở nụ cười tươi xinh

Như cánh hoa xuân chào riêng anh

Nói nhau nghìn lời qua đôi mắt xanh

Ta hát chung tiếng ca vang dội từ nghìn phương xa

Xua kẻ thù đi mau, dập tắt chiến tranh đẫm máu

Đập tan ngay bao đau khổ và chia ly

Giữ lấy đức tin bền vững em ơi

Giữ lấy trái tim đòi sống yêu đời

Làm một bài tình ca của đôi lứa ta dâng cả bao người

MOT DOI NGUOI MOT RUNG CAY-Sáng tác: Trần Long Ẩn

Khi nghĩ về một đời người, tôi thường nhớ về rừng cây

Khi nghĩ về một rừng cây, tôi thường nhớ về nhiều người

Trẻ trung như cụm hoa hồng

Hồn nhiên như ngàn ánh lửa chiều hôm khi gió về

Cây đã mọc từ thuở nào trên đồi núi thật cằn khô

Cây có hiểu vì sao chim thường kéo về làm tổ

Và em như cụm lan mọc từ những cành cổ thụ già kia

Và tôi vẫn nhớ hoài một loài cây

Sống gần nhau thân mới thẳng

Có một cây là có rừng và rừng sẽ lên xanh

Rừng giữ đất quê hương

Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai

Ai cũng một thời trẻ trai, cũng từng nghĩ về đời mình

Phải đâu may nhờ rủi chịu, phải đâu trong đục cũng đành

Phải không anh, phải không em?

Chân lý thuộc về mọi người không chịu sống đời nhỏ nhoi

Xin hát về bạn bè tôi những người sống vì mọi người

Ngày đêm canh giữ đất trời rạng rỡ như rừng mai nở chiều xuân

ANH O DAU SONG EM CUOI SONG- Sáng tác: Phan Huỳnh Điểu

Thơ: Hoài Vũ

Trình bày: Đông Quân - Phương Thùy

Anh ở đầu sông em cuối sông,

Uống chung dòng nước Vàm Cỏ Đông

Thương nhau đã chín ba mùa lúa

Chưa ngày gặp lại nhớ mênh mông

Ôi bát ngát chân trơi miền Hạ

Tím tình yêu tím cả ước mong

Gió , gió nhớ thương ai mà lay bờ lá

Để bìm bịp kêu con nước lớn ròng

Đất quê ta xanh xanh triền lá

Giặc nhảy vào lá hoá rừng chông

Nước quê ta dập dềnh tôm cá

Giặc lội vào nước dựng thành đồng

Anh ở đầu sông em cuối sông

Uống chung dòng nước Vàm Cỏ Đông

Thương nhau ta hẹn trong mùa tới

Em đón anh về thỏa chờ mong

Em đón anh về thoả chờ mong

THUYEN VA BIEN -Nhạc: Phan Huỳnh Điểu

Thơ: Xuân Quỳnh

Chỉ có thuyền mới hiểu

Biển mênh mông nhường nào

Chỉ có biển mới biết

Thuyền đi đâu về đâu

Những ngày không gặp nhau

Biển bạc đầu thương nhớ

Những ngày không gặp nhau

Lòng thuyền đau rạn vỡ

Nếu từ giã thuyền rồi

Biển chỉ còn sóng gió

Nếu phải cách xa em,

Anh chỉ còn bão tố

Nếu phải cách xa em,

Anh chỉ còn... bão tố...!

MAU HOA DO -Sáng tác: Thuận Yến

Có người lính

Từ mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo

Có người lính

Mùa xuân ấy ra đi từ ấy không về

Dòng tên anh khắc vào đá núi

Mây ngàn hoá bóng cây tre

Chiều biên cương trắng trời sương núi

Mẹ già mỏi mắt nhìn theo

ĐK:

Việt Nam ơi ! Việt Nam !

Núi cao như tình mẹ bốn mùa tóc bạc nỗi thương con

Việt Nam ơi ! Việt Nam !

Ngọn núi nơi anh ngã xuống

Rực cháy lên màu hoa đỏ phía rừng xa

Rực cháy lên màu hoa đỏ phía hoàng hoàng hôn

BONG HONG CAI AO -Nhạc sĩ : Phạm Thế Mỹ

Lời: Nhất Hạnh

Một bông Hồng cho em

Một bông Hồng cho anh

Và một bông Hồng cho những ai

Cho những ai đang còn Mẹ

Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn

Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi

Như đóa hoa không mặt trời

Như trẻ thơ không nụ cười

ngỡ đời mình không lớn khôn thêm

Như bầu trời thiếu ánh sao đêm

Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền

Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên

Là bóng mát trên cao

Là mắt sáng trăng sao

Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối

Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào

Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau

Là tiếng dế đêm thâu

Là nắng ấm nương dâu

Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời

Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu

Rồi nói, nói với Mẹ rằng "Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?"

-Biết gì ? "Biết là, biết là con thương Mẹ không ?"

Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh

Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em

Thì xin anh, thì xin em

Hãy cùng tôi vui sướng đi.

NGUOI VE THAM QUE -Sáng tác: Thuận Yến

Đi khắp phương trời vẫn nhớ tới quê hương. Người về đây thăm làng Trù quê mẹ và làng Sen quê cha. Xúc động bồi hồi người rơi giọt lệ, thương mái nhà tranh thương đất mẹ nghèo. Đi suốt cuộc đời mới về thăm quê hương, gặp lại tiếng thoi mẹ ngồi dệt vải, gặp lại giọng trầm đêm trăng cha đọc thơ, gặp lại tuổi xuân đi nghe hát đò đưa.

Hồ Chí Minh !Người về thăm quê mang theo bao kỉ niệm

Hồ Chí Minh ! Người để lại quê hương nỗi nhớ không nguôi.

Đi giữa ân tình giữa bát ngát hương sen một ngày đi xa là ngàn ngày mong đợi và ngàn năm không quên. Xúc động bồi hồi người rơi giọt lệ thương cánh võng xưa thương tiếng ru hời.

Đi suốt cuộc đời mới về thăm quê hương, gặp lại sắc hoa giữa màu cờ đỏ, gặp lại tình người trong trang thơ Nguyễn Du, gặp lại vị quê trong hương cốm mùa thu .

Hồ Chí Minh ! Người là quê hương như sông Lam chẳng cạn .

Hồ Chí Minh ! Người lạ mùa hoa sen toả ngát hương đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro