Lặng một màu trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌟 Warning: OOC, giai đoạn kháng chiến chống Pháp, không có cốt truyện.

...

Tuyên Quang, ngày 20 tháng 6 năm 1947

Gửi Khuê Giới của em,

Dẫu biết rằng có lẽ thư khó trao tận tay, nhưng cái dự cảm về anh làm lòng em nôn nao quá, đành phải đặt bút viết cho anh đôi dòng. Nếu may mắn cánh thư đến được tay anh, xin hãy gửi lại em vài dòng đáp hồi. 

Mấy ngày nay ngoài mặt trận chỗ em, chỉ huy bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho chiến dịch mới. Đạn dược và vũ khí lũ lược đi đi về về, thành ra em phải cùng anh em sắp xếp, không có thời gian để lòng mình nhớ anh. Vừa hay có giao liên tới, em nhờ sáng trăng làm đèn viết cho anh đôi dòng để kịp gửi đi. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ muốn thủ thỉ với người thương đang xa em vài câu mà thôi. 

Ở đó anh có tốt không? Có gì ở thư sau anh hãy kể hết cho em nhé. Mặt trận Hòa Bình có mưa không anh? Chỗ em mưa, rả rích suốt mấy hôm liền, chưa lúc nào tạnh hẳn. Mưa nên các đồng chí cực quá, đất trơn nên anh em trượt nhiều lắm. Em cũng có ngã mấy phen, nhưng không đau lắm đâu, anh đừng lo.

Ban đầu em lo chẳng biết làm sao gửi anh lá thư này khi trời đất cứ tăm tối mãi. Thế mà ngay lúc em đặt bút viết vài dòng này, đất Tuyên Quang không mưa nữa anh ạ. Đêm đến, không gợn áng mây, trăng sao vằng vặc sáng sau những ngày chìm vào màn mưa lặng lẽ. Góp cho em một chút ánh sáng bàng bạc để viết cho anh. Nhìn trăng em nhớ nhà, nhớ mẹ quá. Em nhớ cả một đoạn kí ức nằm trên cái chõng mẹ đặt trước nhà, hai đứa mình lại ngắm nhìn bầu trời đêm. Lúc đó mẹ sẽ chỉ tay lên nền trời, nói với chúng mình đâu là ông Thần Nông, đâu là ngôi sao Khuê sáng rỡ. Em nhớ da diết những ngày ấy, rồi lại nhìn lên màu đen thăm thẳm kia. Trăng vẫn sáng, sao vẫn còn, chỉ là không có anh và mẹ ở đây thôi. 

Em kể anh vài chuyện ở chỗ em nhé. Vì lâu rồi em chưa được viết thư cho anh và em cũng không biết có còn cơ hội lần sau không nữa. Tổ đội em được thêm người mới, là một đứa nhỏ đất Hà thành, trẻ măng và non choẹt, ban đầu em nghĩ trong cái chốn khổ đau này thằng nhỏ sẽ không chịu nỗi, nhưng nó quật cường và chịu khó thấy thương. Đội trưởng bảo gì làm đó, không cãi, không than. Em hỏi nó sao lại đến nơi nguy hiểm này. Nó bảo nó chẳng còn gì để mất cả, từ gia đình của nó, đến đất đai quê nó đều vào tay địch cả rồi. Nên thằng bé muốn dùng thân mình- thứ còn lại duy nhất mà cống hiến. 

Em thương nó như em út trong nhà, vì nó nhỏ hơn em vài tuổi, khoảng độ mười lăm mười sáu. Mỗi lần nhìn nó, em lại nhớ đến tụi mình ngày trước, nhất là nhớ đến anh vì tính tình nó giống anh lắm. Khi hòa bình em mong thằng nhỏ sẽ sống đến cuối cùng, rồi em sẽ dắt nó gặp anh. Anh sẽ thấy lời em nói là đúng.

Chị Hà giao liên, anh nhớ chị không? Chị mất rồi anh ơi. Em viết cho anh mà tay em còn run run. Dẫu biết chiến trận vô thường, sống nay chết mai, mà đứng trước một cái chết đột ngột như thế em vẫn bàng hoàng. Bởi mới dạo đôi ba ngày, em còn được chị nhét vào túi áo vài viên kẹo đường, còn được nghe chị chúc phúc cho hai đứa mình. Chị tâm sự về ngày sau chiến trường, ngày chị sẽ về lại Sài Gòn. Mướn một căn nhà, làm nghề viết văn mà sống. Văn chị hay, em không am hiểu chữ nghĩa, nhưng cứ mỗi lần đọc lại thấy rung cảm vô ngần. Giữa cái chiến trận này, thứ văn về tình người, tình đồng chí, đoàn dân quân như tiếp cho em sức mạnh vậy. Rồi em nói với chị khi đất sạch quân thù, chị sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng với thứ văn sống lại một thời oai hùng. Nghe thế mắt chị sáng lên, giữa rừng mưa. Ánh sáng rực rỡ niềm tin của chị, bây giờ vì cớ gì lại hóa thành một vì sao?

Nhiều lắm anh, biết bao nhiêu đồng chí đã ngã xuống trước mặt em. Đạn bom, quân thù, gông cùm, những điều ấy cứ ám ảnh em mải miết. Em không sợ chết, nhưng em sợ nhìn cái cảnh người khác bỏ thân mình lại trên đất mẹ. Nhìn cảnh người thương yêu của họ bơ vơ, lặng im trước một linh hồn hòa vào đất nước. Nay là chị Hà, mai là đồng chí khác, có chăng cũng sẽ là chính em?

Em chứng kiến nhiều cảnh tang thương, chị Hà rồi nhiều người nữa, từng người một bỏ lại thân mình, bỏ lại cả một đời dang dở. Anh ở bên đó chắc cũng thấy cái cảnh đau đớn ấy từng ngày. Họ ra đi vì điều gì? Anh có tự hỏi thế bao giờ không? Riêng em thì lúc nào cũng trăn trở. Họ ra đi để tìm lại hình đất nước, ra đi cho dân tộc thoát khỏi xiềng xích hay ra đi vì lý tưởng hy sinh? Em không biết, cũng chẳng trả lời được câu hỏi đó. Nhưng em biết rằng, dù là vì điều gì đi chăng nữa dáng hình của họ cũng sẽ đi vào sử sách, cũng sẽ trở thành vì sao xa xôi trên bầu trời kháng chiến mà thôi.

Mấy hôm nay, đồng chí cứ bảo nhau xong chiến dịch này sẽ hòa bình. Em cũng mong như thế. Vì em nhớ anh, nhớ quê, nhớ mẹ của chúng mình quá. Anh có nghĩ mẹ sẽ đọc được lá thư này trên kia không? Em thì nghĩ là có, có lẽ nhờ mẹ mà hôm nay không mưa chăng? Mà khi nào vắng bóng quân thù, anh về thăm quê với em. Rồi ta sẽ đi đến bất cứ đâu anh muốn, có thể rong ruổi hết mảnh đất mà ta dùng cả tuổi trẻ để bảo vệ, cũng có thể sống ở một nơi xa lạ chưa từng biết đến, hay trở về quê cũ mà an ổn một đời. Dù là ở đâu, hãy tìm lại nhau và ta sẽ sống một cuộc đời chẳng an tĩnh đúng nghĩa.

Thời gian qua đi, tuế nguyệt không màng, một đời có nhau.

Niềm mong mỏi của em chỉ có thế thôi.

Anh có nghĩ mình sẽ bỏ lại đời mình ở đây không? Em hi vọng là không. Nhưng cũng không chắc chắn, không nói trước được. Vì cái lẽ chiến sự khôn lường mà người ta vẫn thường nói với nhau. Nên có thể ta sẽ chết, vào nay hay mai, trên mặt trận hay dọc bước quân hành. Em không muốn bi quan, mà em vẫn sợ. Có lẽ hơi hèn nhát và mâu thuẫn, nhưng đôi khi em cũng sợ chết, em sợ bỏ lại đời mình dang dở vì em còn chưa yêu anh thỏa lòng. Tuy thế mà vượt lên nỗi sợ kia, em vẫn khát khao bảo vệ trọn vẹn mảnh đất này, bảo vệ nó cùng anh và đồng bào hơn cả. Vì lẽ đó mà em mới ở đây, nghe theo tiếng gọi của tổ quốc và trái tim. Em còn sợ một điều nữa, sợ một ngày tin tử của anh truyền đến tai em. Sẽ đau đớn cho em, đau hơn cả sự ra đi vĩnh hằng. 

Anh biết không, thật ra em không còn tin vào lẽ sống cái chết mà người ta rao rảo dạy nhau nữa. Sống trong lũ đạn mưa bom, em còn chẳng đảm bảo được mạng sống chính mình. Cái đạo làm người, lý lẽ nhân sinh thoáng chốc trở nên lạ lẫm đến xa xăm. Đằng nào cũng chết mà, không sớm thì muộn thôi. Nhưng em vẫn mong rằng ta sẽ sống. Tàn tạ nghèo khó cũng được, ta sống và có nhau là đủ rồi. Mà nếu chẳng may anh mất đi, kiên nhẫn một chút, đất nước trong vắt màu trời cũng là lúc em đến nắm lấy tay anh. Hay họa chăng người đó lại là em, Thiên Đông sẽ đứng lại, chờ anh sống cho trọn một đời người.

Còn nếu cả hai chúng ta cùng theo dấu những người ngã xuống thì sao anh? Thật ra với em điều đấy lại không tệ lắm. Chôn đời lưng chừng giữa mảnh đất hào hùng cũng không phải ý tồi. Sau tất cả, anh biết không. Trăng vẫn lặng lẽ, vẫn bàng bạc và vẫn im thinh giữa đất trời. Và trăng đang chứng giám cho câu chuyện một đời của chúng mình. Đời sau có thể quên ta, trăng sẽ nhớ thay họ. Lỡ mai này em, anh, hay bất kì người thân thương nào của chúng mình rời bỏ nơi đây. Hãy tin rằng xác thân họ được ôm ấp trong đất mẹ vĩnh hằng, còn linh hồn thì chắc rằng sẽ được ánh trăng bảo hộ. Và lúc đấy, mưa bom bão đạn chẳng là gì khi hồn mình đã hóa thinh không vĩnh viễn. Anh có tin như thế không? 

Đêm khuya, tĩnh mạc và lặng lẽ. Em sẽ kết thư lại ở đây. Anh có nhớ em không? Anh có khỏe không? Anh có khó khăn nhiều không? Dẫu biết khó khăn vô vàng, vẫn mong anh nhận được lá thư này, rồi đáp hồi lại lòng em. 

Thiên Đông của anh.

...

Sereina lặng lâu quá. Ngoi lên bằng một chiếc fic nhỏ nhỏ khởi động nhé •́ ‿ ,•̀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro