Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng phập ngắn gọn khô khốc. Cậu thấy nhói ở bụng, máu rỉ ra. Cậu cắn răng "Tch".

- Shun! – nhị công chúa toan chạy lại thì cậu liền ngăn. 

- Đừng lo cho tôi. Người chỉ huy luôn phải giữ một cái đầu lạnh.

Cô hơi chần chừ, nhưng rồi cũng tiếp tục trận chiến. Cậu vẫn lia kiếm, mặc cho vết thương ở bụng trái vẫn cứ đau từng chập liên hồi. Chất thép cứng xuyên vào da thịt, cạnh sắc nhọn móc sâu vào thớ cơ. Thứ chất lỏng đỏ sẫm chảy ra ngoài, nhuộm một mảng màu tía trên lớp vải áo xanh lục, lan đầy lên cả bàn tay đang cố bịt lại. "Đông thế này thì khó giữ vững được" Một mình cậu chống với cả đám quân, khi không bị thương thì chuyện có thể được nhưng bây giờ thì... "Mệt quá!"

Phập! Phập! Phập! Ba mũi tên đồng loạt cắm vào cổ ba tên sắp sửa tấn công cậu, chúng gục xuống. "Hả?" cậu ngước lên "Mira Clay?". Từ phía trên của hai sườn núi, cô gái tóc cam ngắn căng dây cung, xung quanh cô là vài chục người, cũng cầm cung. Cô hét to:

- Cung thủ chuẩn bị. BẮN! – Hàng loạt mũi tên bật ra, bay rào rào, nhắm vào đám địch ở phía dưới.

Hướng đi ra của con đường thấp thoáng bóng người, có lẽ là một đội. "Chết thật, thêm địch nữa à? Nhưng...ủa, tên cầm đầu trông quen quen?" Đôi mắt hổ phách nheo lại để nhìn cho rõ, rồi mở to hết cỡ, bất ngờ. Là DAN! Từ xa thấy cậu, Dan đã nhảy loi choi như cá lên cạn, hai tay vẫy liên hồi, còn miệng thì hét to hết cỡ.

- YO! Bọn ta tới rồi đây! – cậu nhe răng cười.

- ALICE! Người không sao chứ! – một giọng nói rất đỗi quen thuộc cất lên, đầy thảng thốt phía sau lưng cậu. Cùng lúc đó thì phía lối vào, một toán quân xuất hiện, cầm lá cờ nền tím thêu một bông bồ công anh cách điệu, rồi nhào vào đánh chung với quân của nhị công chúa.

- Uhm...Runo...ta...ta không sao. – giọng nhị công chúa ngập ngừng thấy rõ khi cô gái với mái tóc bầu trời buộc hai chùm xoay cô vòng vòng như chong chóng để xem xét xem có bao nhiêu vết trầy, vết xước, quần áo rách bao nhiêu chỗ rồi bắt đầu đứng thán cho công chúa một bài.

- Cái này mà là không sao ấy hả? Công chúa phải coi lại à nha. Nè, trầy hết rồi nè, chỗ này này, rồi đây nữa, kia nữa. Thế mà công chúa bảo là không sao. – Runo cằn nhằn.

Nhị công chúa không nói gì, chỉ cười trừ. Dan nhảy tới chỗ họ, đập một phát rõ đau vào vai cậu. Shun cau mày:

- Ta tưởng ngươi lặn luôn rồi chứ?

- Đời nào. Mà sao ngươi cứ nghĩ xấu về ta vậy hả. – Dan nhăn mặt – thôi sao cũng được, nãy giờ đi rừng cứng chân hết rồi, núp lén sau lưng địch làm ta bực quá đi thôi. Chiến nào. – Cậu xoay cây thương dài của mình.

- Ehe. Mọi người đã vất vả rồi – nữ kiếm sĩ rút sau lưng hai thanh kiếm, một ngắn một dài – giờ thì tới lượt bọn tôi. Cô nhún chân, bắt đầu điệu vũ.

Xoay tròn, xoay tròn. Lưỡi kiếm sáng loáng xoay vòng, chẻ rách không khí, tạo tiếng vun vút như gió. Runo với cặp kiếm trong tay, lần lượt hạ gục từng tên một cách gọn gàng, một đường chém xuống, rồi cắt ngang. Mũi thương di chuyển những đường đẹp mắt, nhẹ nhàng. Một tên gục xuống rồi tên kia ngã theo. Cứ như thế, chẳng mấy chốc khu vực của họ sạch sẽ chẳng còn mống nào.

Trung quân của nhị công chúa, thêm quân tiếp viện từ hai người kia, cán cân lực lượng đã được cân bằng. Shun đứng quan sát tình hình quân lực, đầu óc sắc bén của cậu lập tức nhận ngay ra vấn đề: Dan, Runo và Mira đã sử dụng quân linh động. Họ lợi dụng đường rừng núi, nấp lẻn sau lưng địch rồi âm thầm đánh. Dan một toán chặn đường ra, Runo một đội bịt đường vào, tạo thế gọng kìm, kẹp hết cả bầy quân trong đây, còn Mira thì cứ đứng trên đó mà hỗ trợ thôi. Nhưng vấn đề ở đây, ai đã ra lệnh cho họ, hay họ tự làm thế. Tự làm thì khó lắm vì trung quân do nhị công chúa cầm đầu, không có sự cho phép của công chúa thì còn lâu mới ra được cổng thành, trừ khi xử luôn mấy thằng lính, họ mất tích trước, nhưng lúc cậu ra thì đám lính vẫn còn sống trơ trơ. Người ra lệnh thì không phải cậu rồi, lại chắc chắn không phải đại công chúa hay tam công chúa. Cậu lục lại trí nhớ, nhị công chúa lên ngựa chậm hơn cậu, lúc Ace báo thiếu người, cô ấy cũng không nói gì. Vậy là...Cậu vụt hiểu ra: "Đây là kế của nhị công chúa!". Shun cười "Ta bó tay rồi, nhị công chúa lúc nào cũng vượt qua cả sự mong đợi của ta, thế thì ta cũng phải làm gì đó cho cô ấy nhỉ." Nghĩ thế, cậu xách kiếm, chạy lại gần nơi nàng công chúa tóc cam đang chiến đấu cật lực. Tất nhiên, chỉ cần một vài nhát kiếm nhẹ nhàng, cậu đã dễ dàng hạ mấy tên đang nhăm nhe tặng cho công chúa của cậu một vài đường trầy ngay người hay thậm chí là một vết thương đủ để cô nằm liệt giường cả tuần lễ. Vừa lúc xong thì cậu quay sang, nở một nụ cười và nói to từng chữ rành rọt, đủ để cả đám người gần đó nghe hết trước khi nhào vô trận lần thứ 2:

- Alice. Sau trận này, em phải nhất định lấy ta đấy nhé. 

KÉT! Mọi hành động đánh đấm, đâm chém dừng kít lại như thắng phanh. Mắt mọi người tròn xoe mồm há hốc. Còn riêng nhị công chúa thì không thể nói nên lời luôn, gương mặt đỏ nhừ, miệng lắp ba lắp bắp. Mất chừng hai giây để đám lính rã đông và đánh nhau tiếp, dù trên môi thằng nào cũng nở một nụ cười đầy đầy đầy niềm vui. Khí thế bỗng dưng tăng lên bất ngờ. Còn bọn bên kia thì mặt ngớ ra hết trọi, vì có ai nghĩ nổi chiến trường, cái chỗ người chết là chuyện bình thường mà lại giờ được dùng làm nơi để tỏ tình mà còn ghê hơn nữa là để cầu hôn đâu, rồi tự hỏi nhau đầu óc tên này có vấn đề gì không. Cậu khẽ cười, rồi quay đi, biến mất giữa trận chiến hỗn loạn, để lại nhị công chúa đang đứng tượng vì quá bất ngờ. Runo cười mỉm, thì thầm với Dan 

- Sắp có tiệc ăn rồi.

Dan gật đầu, mặt gian chẳng kém gì Runo. Ace nghe xong cũng cười, nói chung ai bên trung quân của nhị công chúa nghe xong đều cười hết (^^!). Suốt từ đầu trận đến giờ cậu tuy có thay đổi vị trí nhưng chưa hề rời lưng ngựa lần nào, tay cầm giáo đâm, phóng liên tục, mắt thì nhìn lên trên vị trí cô gái cung thủ đang đứng: 

- Em làm anh tìm nãy giờ nhé. Đi mà chẳng thèm báo với anh

- Anh lo đánh nhau đi – giọng cô nhỏ dần, má hồng lên – em sẽ cho anh nghỉ một tuần.

Nụ cười trên môi cậu rộng ra:

- Em nói rồi đấy nhé. Một tuần không đi săn, ở bên anh đấy.

Cô đỏ mặt, quay đi hướng khác.

Với năng lực tuyệt vời của các vị tướng lãnh và sự chỉ huy suất sắc của người cầm đầu, cán cân nghiêng về Tanpopo. Chẳng mấy chốc, địch vỡ trận, tàn quân chạy tứ tán, số còn lại hoặc đã về trời hoặc bị thương và tất nhiên: Trung quân của nhị công chúa, toàn thắng!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan