Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau.

Tại cánh rừng phái Tây Bắc thuộc lãnh thổ Tanpopo. Có một chú thỏ trắng đang bình thản gặm cỏ. Đôi mắt ruby hấp háy, cái mũi ẩm ướt, động đậy đánh hơi mùi cỏ non. Nó là một con thỏ nhỏ với đôi tai tinh tường và thính nhạy, nhưng bây giờ vi mải mê bứt lá, nó không hề chú tâm đến những thứ xung quanh. Đây chính là điểm sơ hở nguy hiểm có thể dẫn đến cái chết tức thì, khi nó sống trong một nơi như thế này.

Phực! Mũi tên xé gió lao vút đi, đầu tên bằng sắt, cứng cáp được làm nhọn hoắt, chỉ cần vuốt nhẹ cũng đủ để lại trên tay một vệt xước mỏng... Con thỏ vẫn còn thưởng thức món điểm tâm... Nguy hiểm cận kề. Tên vẫn bay và đang hướng tới nó, sẵn sàng đục thủng thân hình mềm mại...

PHẬP!!!Con thỏ giật mình, chạy biến, mũi tên cắm thẳng xuống đất cách nơi con thỏ đã đứng chỉ vài phân. Tiếng vó ngựa khua lộp cộp.

- Ta xin lỗi, ta lại bắn trật nữa rồi. – tiếng nhị công chúa vang lên như chuông ngân giữa khu rừng.

- Thôi, công chúa không cần nói – Shun cưỡi ngựa chạy đến – người lại cố tình bắn trật chứ gì, chắc người đang nghĩ "Ôi, tội nghiệp nó" nên tha đúng không. Chứ với cây cung đặc chế của Marucho và tài nghệ thọ giáo từ Mira Clay mà công chúa bắn trật mới lạ - cậu nhấm nhẳng.

- Shun! Ngươi không được nói với công chúa như thế. – Dan từ phía sau gọi với lên – Bài trừ bạo lực! Ủng hộ lòng nhân ái.

Họ dừng lại, xuống ngựa, nghỉ chân. Ace thì trèo tót lên cây, nằm vắt vẻo, đầu gối lên đùi Mira, Runo kéo nhị công chúa ra một chỗ đất rộng để chỉ tiếp vài đường kiếm, mọi người quây xung quanh đứng nhìn và cổ vũ. Còn Dan và Shun thì ngồi ở một tảng đá to, cách chỗ kia một quãng, nhưng đôi mắt đỏ vẫn có thể quan sát làn tóc xanh bầu trời, hai viên hổ phách sáng rực dõi theo bóng tóc cam.

- Này Shun, ngươi nghĩ thế nào về nhị công chúa?

Shun không trả lời vì cậu còn mải mê quan sát người con gái tóc cam đang di chuyển nhẹ nhàng khéo léo, lách qua những mũi kiếm nhọn, bàn tay thon thả lia kiếm, nhẹ nhàng như múa.

- Nhị công chúa dịu dàng này, lại còn thân thiện với mọi người nữa, không hề kênh kiệu tí nào. – Dan vẫn tiếp tục nói, còn cậu thì cứ tiếp tục nhìn.

Lúc này, nhị công chúa cũng vừa xong, với gương mặt đỏ bừng và lấm tấm mồ hôi, cô cười với tất cả mọi người gần đó, vui vẻ nhận lấy bầu nước từ tay cậu lính trẻ. Rồi cô vẫy tay, vẫn nụ cười trên môi xoay về phía cậu. Shun bất giác mỉm cười. Dan nhìn cậu, rồi cười gian tà. 

- Nè. – Cậu đập tay lên vai Shun cái bốp, khiến cậu hơi giật mình – ngươi có định cưới Alice-sama về làm vợ không?

Cậu té khỏi cục đá đang ngồi, mặt đỏ lên, lắp bắp:

- Cái đó...ta...ta không biết – cậu cố giữ bình tĩnh – Ngươi hỏi gì lạ thế? 

- Cái tên này, ta muốn đấm cho người một cái quá đi, không hiểu công chúa thích ngươi ở điểm nào nhỉ.

Shun không trả lời, vì bây giờ lòng của cậu đang còn mông lung lắm, nhất là sau khi câu hỏi của Dan. Vừa lúc ấy:

- Cấp báo! Cấp báo!

Mọi người lập tức đổ dồn sự chú ý vào tên lính đang hớt hải chạy tới.

- Quân đội nước láng giềng đang tập trung ở gần biên giới. Xin nhị công chúa lập tức trở về hoàng cung để chuẩn bị.

Chiến tranh rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan