1: Bừng Tỉnh và lên kế hoạch Tán Tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izuku: Cậu

Katsuki: Hắn

Kirishima, Kaminari: Hắn

chữ đậm: nhấn mạnh

////////////////////////////////////

Đây không phải là fic gốc mà chỉ là fic trans, cre fic tớ đã ghi ở phần giới thiệu rồi. Bản dịch chưa được beta lại nên sẽ có phần bị lủng củng, mong được các bạn góp ý nha

Vui lòng không reup (đăng lại) bản trans của tớ dưới bất kì hình thức nào

Nếu mọi người yêu thích chiếc fic này thì hãy vào fic gốc tặng một kudos (giống như cái bình chọn/nhấn vào ngôi sao ở wattpad) cho tác giả nha^^

///////////////////////////////////////

Đuôi của Katsuki vẫy vẫy một cách thiếu kiên nhẫn. Mặt trời đã chiếu sáng bề mặt biển tạo thành màu xanh sáng và trắng mịn, nhưng Deku vẫn chưa ở đây. Và quan trọng hơn là họ có nhiệm vụ cần mau chóng hoàn thành, chết tiệt! Cái tên ngốc lười biếng đó sẽ khiến họ đến muộn và bị phạt chạy vòng quanh cho đến rạng sáng ngày mai.

Chàng Alpha trẻ gầm gừ-trở nên cáu kỉnh, vực người dậy khỏi tảng đá để đi tìm người bạn thân ngốc nghếch của mình. Gần đây tính khí nóng nảy của hắn khó kiềm chế hơn hẳn. Kể từ khi phân hóa thành Alpha, hắn ấy trở nên hung hăng và thiếu kiên nhẫn hơn, thân hình cường tráng hơn, chắc cũng vì thế nên hắn mới trở thành người mạnh nhất trong nhóm. Vây của hắn cũng to hơn và sáng hơn một chút, vì thế mà những kẻ săn mồi ngu ngốc đã dần ngầm hiểu hắn ta giống một mối đe dọa hơn là con mồi. Và rõ ràng, đó là một lợi thế mời gọi giao phối, nhưng ai lại quan tâm đến những thứ vô dụng như vậy? Ngoài những thay đổi to lớn về thể chất, hắn vẫn có những trách nhiệm to lớn tương tự, ngoài bà phù thủy đáng ghét ở nhà, hắn vẫn còn một người bạn thân nhất không khác gì một tên ngốc và cũng là bạn thời thơ ấu của hắn. Và tên ngốc ấy đã đến muộn. Hắn lao về phía trước, hít một hơi thật sâu và giữ thẳng đầu.

Hắn và Deku là những người bảo vệ biên giới cho lãnh thổ cho bộ tộc của họ-lãnh thổ lớn nhất được kiểm soát bởi một nhóm duy nhất trên toàn thế giới-và họ là những người giỏi nhất. Họ sống ở trung tâm quần đảo Dagobah, trong đầm Aldera, nơi thủ lĩnh, những người lớn tuổi và quý tộc sinh sống - là nơi những người cá giỏi nhất, mạnh nhất và từng là thủ lĩnh của 127 người cá sống trong lãnh thổ.

Cặp đôi này là những người duy nhất ở độ tuổi này được mọi người tin tưởng cho tham gia Cuộc tuần tra - cuộc kiểm tra lãnh thổ trải dài toàn bộ chu vi của quần đảo. Dù vậy, phần lớn thời gian của họ là chạy đua với nhau trên các rạn san hô. Vì hầu hết các nhân ngư đều biết không nên đùa giỡn với nhóm Dagobah nên họ thường có thể quậy phá khi đi tuần tra. Một số vụ ẩu đả mà họ tham gia rất dễ giải quyết - họ đã chiến thắng mà không gặp phải rắc rối hay khó khăn gì. Phải nói là rất hiếm khi có một nhóm nào như họ, họ là đội mạnh nhất, nhanh nhẹn nhất và giỏi nhất từng có ở đảo Dagobah này.

Điều đó không thay đổi ngay cả khi Katsuki phân hóa. Trên thực tế, trình độ của họ thậm chí còn tuyệt hơn nữa-Katsuki hạ gục đối thủ bằng sức mạnh khủng khiếp trong khi Deku tấn công với tốc độ chóng mặt. Khi cả hai đều bước sang tuổi 17, thủ lĩnh của họ-Tù trưởng Toshinori-đã kéo họ sang một bên và yêu cầu họ tham gia thử thách. Những thử thách sẽ khiến họ trở thành người kế vị của ngài ấy. Và dĩ nhiên họ là nhóm có triển vọng và tuyệt vời nhất

Đó là khi tên khốn đó đến đúng giờ .

"DEKU!" hắn ta gầm lên khi đến gần hang động của bạn mình. "Dậy đi đồ vô dụng! Chúng ta muộn rồi! Hôm nay chúng ta có nhiệm vụ tuần tra quanh khu vực Nabu phải về trước bình minh!"

Có tiếng động đậy nhỏ từ trong hang và Deku ló đầu ra ngoài, chớp mắt buồn bã nhìn hắn. Izuku nhỏ hơn người cá bình thường-mái tóc màu xanh ngọc lục bảo đồng màu với cái đuôi của cậu ấy, nhưng cái đuôi của cậu ấy vẫn có chút đặc biệt hơn với sự tô điểm của màu lá và vây màu xanh bọt biển mềm mại và dài như lụa. Tuy nhiên, hôm nay trông cậu ấy hơi kỳ lạ - xanh xao hơn bình thường. Thực sự thì trông cậu ấy hơi giống một gã vô lại. "Kacchan? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mày không nhìn thấy mặt trời chết tiệt à , đồ ngốc? Cái quái gì xảy ra với mày vậy?" hắn quát.

"Tớ chỉ hơi mệt thôi à" Izuku nói, quay lại để lấy chiếc túi nhỏ ngớ ngẩn của mình. Cậu ấy luôn nhặt những chiếc vỏ sò tìm được và dùng chúng để trang trí cái hang nhỏ xíu của mình. "Đi thôi," cậu ngáp, mắt nhắm mắt mở.

"Mày bị ốm à? Nếu ốm thì đừng cố" Katsuki ngắt lời. "Tao sẽ bảo họ cử người khác-"

"Tớ ổn mà! Tớ chỉ hơi mệt thôi. Thật đấy," Cậu hứa, bơi quanh người Katsuki một cách lười biếng. "Tớ bị mất ngủ á mà"

Katsuki trừng mắt nhìn cậu, tìm kiếm lời nói dối trong đôi mắt thủy tinh ngu ngốc đó. Mái tóc rong biển của cậu tung bay theo làn nước buổi sáng. Trông Izuku thật tệ. "Nếu mày dám nói dối, tao sẽ vứt mày vào lũ cá mập," cuối cùng hắn ta cáu kỉnh trước khi quay đi và bơi về phía cửa đầm. Còi báo động đã vang lên trên những tảng đá-những Omega xinh đẹp đang chải tóc và phơi mình dưới ánh nắng, vảy lóe sáng khi chúng lao vào nhau.

Eijirou và Kaminari quan sát Bakudeku trong khi bẻ vỏ trai bằng móng vuốt của mình. Họ vẫy tay một cách uể oải khi bộ đôi lao ra khỏi vùng nước nông và tiến vào đại dương rộng mở.

Katsuki thư giãn nhìn Deku lao về phía trước, nhanh hơn bao giờ hết. Hắn chưa bao giờ thấy tên ngốc đó trông mệt mỏi đến vậy-như thể cậu ta phải chật vật lắm mới di chuyển được. Nhưng nhìn cậu ta giờ đã ổn rồi nên có vẻ như hắn đang lo lắng vô ích.

"Cậu mắng tớ vì đến muộn mà giờ lại di chuyển chậm hơn một con nhuyễn thể thế à!" Deku trêu chọc từ phía trước. "Nhanh lên đi, đồ chậm chạp!"

"Tao sẽ giết mày, thằng khốn ngu ngốc!" Katsuki sủa, lao theo cậu.

Cuộc tuần tra khá dễ dàng - diễn ra được hai tiếng và tất cả những gì họ phải làm là đuổi một vài con cá mập ra khỏi khu vực phía tây. Rãnh rỗi sinh nông nổi, tính trẻ con của họ nổi lên và Deku đã quyết định chơi trò đuổi bắt, cậu lao ra xa hắn, luồn qua những kẽ hở mà Katsuki đã quá 'vạm vỡ' để có thể chui lọt qua vì hắn đã phân hóa. "Mẹ kiếp, đồ khốn nạn," Katsuki gầm gừ, những chiếc vây của hắn theo đó óng lên đầy khó chịu hệt như chủ nhân nó

"Đừng nổi giận chỉ vì cậu quá lớn để bắt được tớ chứ Kacchan" Deku cười, ngọ nguậy sâu hơn khi Katsuki cố tóm lấy đuôi cậu để kéo cậu ra và đè cậu xuống đáy biển.

"Đồ hèn nhát chết tiệt," hắn gầm gừ. Hắn đang cố gắng ngọ nguậy theo sau cậu, nhưng ngực và vai hắn giờ đã quá rộng. Cuối cùng, hắn ta bỏ cuộc, rút ​​lui với vẻ mặt cau có. "Phắn ra đâ-FUCK!"

Deku đã bơi ra khỏi khe nứt và lướt qua Katsuki, dùng đuôi đập vào đầu hắn khi cậu lao đi-những chiếc vảy màu xanh của cậu óng ánh nhấp nháy và uốn lượn "Nhanh nào, Kacchan!" cậu ta chế nhạo hắn trước khi tiếp tục bơi đi. Katsuki sẽ giết thằng lỏi con đấy, hắn sẽ đổ lỗi cho một con cá mập nào đấy quanh đây và mọi người chắc chắn sẽ tin hắn. Katsuki lao theo sau cậu, chửi thề dữ dội

Nhưng sau đó, Deku cuộn mình lại với một tiếng rên rỉ đau đớn và lạnh lẽo, cậu ta bắt đầu quằn quại và chìm xuống , giống như bị đâm vào một chiếc mỏ neo. Cậu ấy dường như đang bị thương. "Deku!" Katsuki hét lên, cuối cùng cũng đuổi kịp và ôm lấy cậu: "Mày bị sao vậy?"

Người cá nhỏ rên rỉ, vặn vẹo trong vòng tay của hắn ta. "Đau quá, Kacchan," Izuku thở hổn hển, mắt dán chặt vào mắt hắn - hoang dã và đau đớn. Giọng cậu nghe khàn đặc và nặng nề - gần như lắp bắp. Tim Katsuki đập thình thịch. Chuyện kinh khủng gì đang diễn ra vậy.

"Leo lên lưng tao, cấm động đậy," hắn nói, lấy chiếc túi của Deku, cố gắng nghĩ cách để cậu có thể bám chặt lấy vai hắn. Ngay sau đó, Katsuki dùng dây túi trói chặt Deku lại

"Cậu đang làm gì thế?" Deku rên rỉ. Da cậu nóng bừng và bỏng rát trên lưng hắn. Deku đang không ổn. Mẹ kiếp.

"Đưa mày về nhà," Katsuki sủa và bơi về phía Aldera.

"Nhưng tuần tra..."

"Mày còn nóng hơn cả mặt trời nữa, Deku," hắn ngắt lời. "Và mày đang bị thương, thế nên chúng ta sẽ về nhà."

Các nàng tiên cá trong đầm giật mình khi thấy họ quay lại sớm như vậy, và càng giật mình hơn khi thấy hắn ta đang cõng Deku trên lưng, trông họ hoàn toàn chật vật.

Hắn phớt lờ họ. Da của Deku đang bỏng rát như một vết cháy, và Katsuki có thể cảm thấy các cơ ở bụng hắn đang co thắt dữ dội. Có gì đó không ổn, có gì đó không ổn, có gì đó không ổn. Chết tiệt, nếu lỡ như cậu ta chết thì phải làm sao đây ?

Bà Chiyo là nàng tiên cá lớn tuổi nhất ở đầm Aldera-thực ra là ở trên toàn bộ lãnh thổ-và bà cũng là người chữa bệnh cho cả đầm. Bà ấy biết phải làm gì và đó chính là nơi hắn ấy hướng tới, sức nặng của Izuku trên lưng làm hắn càng tỉnh táo suy xét hơn. Chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ta phát bệnh trong khi đang còn ở khe nứt nhỏ kia? Katsuki sẽ không thể với tới cậu ta được

"Bà già!" hắn hét lên, bơi về phía vùng nước nông. Bà Chiyo quay mặt về phía hắn, nhướn mày khi hắn đến gần. "Deku đang bị thương, cậu ta không thể bơi nỗi và dần chìm xuống và tôi không biết phải làm cái quái gì nữa-"

"Bình tĩnh nào," bà xoa dịu, nắm lấy vai hắn và dẫn hắn tới những vũng thủy triều gần hang động: "Sẽ ổn thôi. Đặt nhóc đó ở đây, trên cát," bà hướng dẫn. Hắn tháo dây đeo túi của Deku ra và thả cậu ấy lên bờ cát để Chiyo có thể khám

Một lúc lâu sau, bà ngước lên nhìn hắn. "Đi gọi mẹ nhóc này đến đây, Katsuki. Sau đó thì cậu có thể hoàn thành việc tuần tra bên ngoài với một người khác."

"Tôi sẽ không đi đâu cho đến khi tôi biết chính xác cậu ta đang bị cái mẹ gì," hắn ta cáu kỉnh, vây hơi dựng lên và vảy sáng bùng một cách giận dữ.

Bà cau mày nhìn hắn, rồi nhìn Deku, rồi lại nhìn hắn. "Không có gì đáng nguy cả, nhóc này chỉ đang phân hóa thành Omega thôi" bà nói. "Tôi đã nói với cậu những dấu hiệu nhận biết phân hóa từ khi cậu còn nhỏ rồi mà, cậu không chú ý lắng nghe sao?"

Hắn chớp mắt nhìn bà. "Ờ..."

Bà Chiyo trợn mắt. "Izuku sẽ trải qua đợt phát tình đầu tiên ở đầm này và sau đó sẽ ổn thôi. Hãy đi gặp mẹ của Izuku đi Katsuki. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nhóc này "

Katsuki chậm rãi gật đầu, hắn quay trở lại hang động của cậu để tìm dì Inko, tâm trí tập trung vào lời tuyên bố của bà Chiyo. Deku là một Omega? Chết tiệt, rốt cuộc là từ khi nào vậy?

Tất nhiên là từ bây giờ rồi, nhưng chết tiệt. Deku không giống bất kỳ Omega nào khác mà hắn ấy từng gặp, làm sao cậu ấy có thể là một Omega? Siren thì mơ mộng và chải chuốc hơn - cô ta giống hệt Keimi, người có xuất thân từ miệng núi lửa Shiketsu, hay thậm chí là Mina. Mina có thể ít lố bịch hơn Keimi một chút nhưng cô ấy vẫn dành rất nhiều thời gian để ngâm ca vài bài ca quyến rũ con người và đánh bóng vảy của mình, cô đã luôn làm những việc đó trước khi cô phân hóa luôn rồi. Nhưng Deku thì không hề làm những việc đó.

"Dì ơi," hắn nói, cuối cùng cũng tìm thấy mẹ Izuku đang dọn dẹp và cho vẹm ăn. Dì ấy quay sang cau mày nhìn hắn, nhân tiện thì dì ấy cũng là một Omega.

"Katsuki," cô chào. "Cô tưởng hôm nay con và Izuku sẽ tham gia cuộc đi tuần."

"Cậu ta đang phân hóa," hắn ấy thốt lên. "Tôi đưa cậu ấy đến chỗ bà Chiyo rồi, bà ấy bảo tôi đến đón dì"

Đôi mắt cô sáng lên, lấp lánh vì phấn khích. "Izuku? cảm ơn vì đã đưa cậu ấy về nhà an toàn nhé-cô đi đây. Cảm ơn con, Katsuki," cô nói, ôm chặt lấy hắn trước khi lao đi, để lại hắn nhìn chằm chằm vào luống trai-vẫn còn sốc .

Deku là một Omega. Katsuki không biết tại sao dì Inko lại hành xử như thể đó là một vấn đề lớn, nhưng không hiểu sao, hắn lại có cảm giác như đấy là một vấn đề lớn, rất lớn là đằng khác. Chết tiệt, hắn không có thời gian cho việc này. Katsuku vẫn phải thực hiện Cuộc đi tuần và hắn ấy cần một đối tác

Trong tâm thế kích động, Katsuki di chuyển đi tìm người cá ít gợi đòn thứ hai trong nhóm. "Mặt cá mập," hắn chào Eijirou một cách thờ ơ khi đến gần. Eijirou to lớn, đuôi và vây của anh ta có màu đỏ như máu-dễ dàng nhận ra ngay cả khi hắn có đang bị xao nhãng .

"Katsuki! Tớ tưởng hôm nay cậu đi tuần tra cơ!" Eijirou chào đón hắn như mọi khi-tươi sáng và vui vẻ khi thấy hắn, anh ta giống hệt như một tên ngốc.

"Ừ. Muốn đi cùng tao không?"

Nụ cười trên mặt Eijirou ngay lập tức tắt ngấm. "Tớ tưởng cậu đi với Mido. Tại sao cậu không đi chung với cậu ấy?"

Katsuki nuốt khan, tâm trí đang quay cuồng. "Bọn tao đã đến rìa quần đảo và sau đó Deku bất tỉnh. Tao đã đưa cậu ta trở lại đây và có vẻ như cậu ta đang phân hóa thành Omega," hắn giải thích, giọng đều đều. Deku là một Omega.

"Thật tuyệt!" Eijirou cổ vũ. Ánh mắt Katsuki nhìn bạn mình đầy bối rối. "Cuối cùng thì cậu cũng có thể tán tỉnh cậu ấy rồi! Cậu dự định sẽ tặng cậu ấy món quà tán tỉnh như thế nào vậy?"

Quai hàm của Katsuki rớt xuống. "Cái gì?"

Eijirou huých vai hắn ta. "Nào anh bạn! Tôi biết cậu đã có kế hoạch gì đó!"

CÁI QUÁI GÌ VẬY? Katsuki chắc chắn không muốn đi tán tỉnh Deku! Hắn thậm chí còn không biết Deku sẽ thành một Omega! Chúa ơi, Deku là một Omega. Cái quái gì vậy? Tại sao hắn ta lại muốn tán tỉnh Deku?! Deku là bạn từ thời thơ ấu của hắn!

Dù sao thì mặc dù Deku là một Omega nhưng dung mạo cậu ấy cũng đâu quá sặc sỡ...

Được rồi, về mặt khách quan thì chắc chắn rằng Deku rất đẹp - những chiếc vây ngốc nghếch của cậu ta rung rinh theo thủy triều và đôi mắt to tròn của cậu giống như những viên đá quý hào nhoáng mà họ tìm thấy khi chơi đùa trong những vụ đắm tàu ​​khi còn là những đứa trẻ ăn chơi lêu lỏng. Cậu ta có tàn nhang ở khắp mọi nơi khiến hắn nhớ đến những ngôi sao trong những đêm họ lén người lớn bơi lên trên bề mặt biển. Deku không những xinh đẹp mà còn rất mạnh mẽ. Cậu ta tuy gầy nhưng cơ thể chắc chắn và đầy những vết sẹo sau những cuộc chiến. Cậu ấy là một người bạn đời tuyệt vời, người bạn thân hoàn hảo của hắn

Điều đó không có nghĩa là Katsuki muốn giao phối với cậu!

Tuy nhiên, hắn chắc chắn rằng Deku sẽ có được một người bạn đời tốt. Tên khốn nhỏ đó thật chu đáo, ngọt ngào và chu đáo chết tiệt-luôn quan tâm đến hắn và mang cho hắn đồ ăn nhẹ từ các vùng của rạn san hô mà hắn không thể với tới được (yep, tất nhiên là vì cơ thể ổng vạm vỡ quá:)))). Chải chuốt phần đuôi cho hắn vì hắn quá to để có thể làm vậy. Mang cho hắn mọi thứ sáng bóng mà cậu tìm thấy ở xung quanh.

Deku sẽ là một người bạn đời tốt. Tuy nhiên, không phải bạn đời là của hắn!

Chúa ơi, Deku là một Omega. Tiếng còi báo động vang lên trong đầu hắn. Cái quái gì vậy?

Katsuki phải đảm bảo rằng những tên khốn nạn theo đuổi Deku không phải là mấy thằng khốn tệ nạn rác rưởi. Deku có thể là một người bạn đời tuyệt vời, nhưng điều đó không có nghĩa là mấy thằng khốn theo đuổi cậu ta cũng vậy, đừng có mơ mà cậu ta sẽ chọn mấy tên quần chúng như tụi mày. Hắn không thể nghĩ ra một nhân ngư nào trong nhóm của họ xứng đáng với cậu. Deku quá ngầu để có thể trở thành bạn đời của bất kỳ ai.

Chúa ơi, lỡ như con mụ bong bóng ngu ngốc đó tán tỉnh cậu ta thì sao? Việc Uraraka trở thành Alpha là cú sốc lớn nhất trong toàn bộ nhóm chết tiệt, và cô ta chắc chắn có tình cảm với Deku- vì cô ta cứ liên tục ve vẫy những chiếc vây của mình về phía cậu ta để chúng thu hút sự chú ý của cậu

Katsuki phát lên một tiếng gầm gừ nho nhỏ khi nghĩ đến điều đó, hắn nhe nanh đầy đe dọa. Những chiếc vây dựng lên và cái đuôi xoắn lại trong cơn giận dữ - một cảm giác ghen ghét cuộn tròn khắp cơ thể và bóp chặt vào ngực hắn. Hắn ghét cái suy nghĩ đó vô cùng.

"Anh bạn, sao cậu lại tức giận?" Eijirou hỏi, thu hút sự chú ý của hắn. Hắn ngước nhìn người bạn ngốc nghếch của mình, trừng mắt.

"Thằng oắt đấy là của tao!" Katsuki rít lên với anh. Eijirou lo lắng lùi lại, giơ tay đầu hàng.

"Ừ, anh bạn, tớ biết điều đó mà!" Eijirou đảm bảo với hắn. "Tất cả mọi người đều biết!"

Katsuki lại rít lên với anh. "Cái gì?" Hắn ta hỏi, đuôi đập mạnh một cách giận dữ. "Mày đang nói cái quái gì vậy?"

Eijirou nhìn chằm chằm vào hắn, từ từ nghiêng đầu tò mò. "Cậu...cậu không biết điều đó sao, anh bạn?"

Cứ mỗi giây bối rối, Katsuki lại bình tĩnh hơn một chút. Mọi người đều biết điều đó? Mọi người đều biết rằng Katsuki rõ ràng muốn hẹn hò với người bạn thân nhất của mình? Katsuki thậm chí còn không biết điều đó cho đến khi Eijirou phang thẳng cái sự thật đấy vào mặt hắn. Cái quái gì vậy? Làm thế quái nào mà họ biết được điều đó?

Có lẽ thực tế là họ tự nguyện, thậm chí đôi khi bị ép buộc, họ vẫn dành mỗi ngày cho nhau. Rằng họ biết mọi thứ về nhau, tặng nhau những món quà ngớ ngẩn và chơi trò đuổi bắt san hô chết tiệt như mấy thằng trẻ trâu. Mẹ kiếp.

Hắn ngước nhìn Eijirou, đôi mắt hoang dại. "Chết tiệt," hắn thở dồn dập dường như đang mưu toan điều gì đấy. "Tao cần giúp đỡ."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Update: 9h17, 12/08/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro