Book 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dara rảo bước trên hành lang đến phòng Keith, những bước chân nhẹ nhàng như của một con mèo, không gây ra tiếng động gì hết. Nói thật thì cô cảm thấy hơi... hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng một người con trai lạ mặt. Cô xoay đấm cửa đi vào.

Vậy ra đây là phòng làm việc của Keith à. Bừa bộn đến không tả nổi. Dara chỉ có thể sử dụng từ đó để mô tả căn phòng hiện giờ của anh. Sổ sách, giấy tờ bày bừa bộn trên sàn nhà và bàn làm việc, thậm chí trong phòng làm việc còn có cả quần áo của anh bày khắp nơi mà cô không hiểu mang quần áo vào đây làm gì. Cô ngước lên nhìn bàn làm việc thì thấy anh cũng đang nhìn cô cười.

- Anh hình như không có thói quen dọn phòng thì phải. Gus đâu, sao không sai cậu ta đi dọn cái nơi này đi.

- Sao sai dọn được... Ta vừa cất công bày nó ra mà. Kêu Gus dọn để phí hết cả công sức của ta à. - Anh cười như thể chẳng hề để ý mình vừa nói gì.

- Và giờ tôi phải dọn nó chứ gì.

Anh gật đầu. Cô thở dài đi thu dọn lại quần áo.

- Có vẻ sở thích của anh là hành hạ tôi nhỉ? Ở học viện thì ném cho tôi một đống công việc, ở đây thì cố tình bày cả cái phòng ra rồi bắt tôi dọn. Anh phải ác quỷ không đấy?

- Có thì cũng là một con ác quỷ rất đẹp trai đây chứ (anh Keith nhà ta đang tự sướng). - Anh cười ngạo nghễ khi đang xử lý đống giấy tờ của hội học sinh.

- Thế hả? Tôi thì chả thấy anh đẹp chút nào hết. - Nói đoạn cô cố với lên cái áo đang treo trên cạnh cửa nhưng hình như nó quá cao nên dù có kiễng chân hay nhảy lên thì cũng không với tới nổi.

Cô nhìn cái áo thở dài rồi đặt những cái áo vừa nhặt được vào giỏ để đồ cần giặt, bắt đầu thu xếp giấy tờ, sổ sách vương khắp sàn nhà. Thu gọn chúng lại rồi sắp chúng gọn gàng lên giá sách, Dara tự hỏi mình có thù oán gì với Keith mà anh ta cố tình hành cô đến mức như vậy.

- Xong rồi đấy. Tôi đi mang cái rọ đồ này đi giặt đây. - Cô khệ nệ bưng cái rọ toàn quần áo chất đống định ra khỏi phòng thì chân khựng lại. Cô quay lại thì để ý thấy đôi mắt xanh nước đó của anh lại chuyển sang màu đỏ tự lúc nào. Anh đang dùng Armiara của mình nán bước chân cô lại, dù cô có cố thế nào thì cũng không thể thoát ra nổi.

- Đừng đi vội thế chứ. Còn cái áo trên cửa đó thì sao?

- Tôi không với tới nổi. Đừng có mà đổ tội cho chiều cao của tôi, đổ cho anh treo nó lên quá cao nên tôi không với được ấy.

- Nhưng ta nghĩ chiều cao bé hạt đậu đấy khiến cô dễ thương hơn đấy chứ.

- Ai... ai bé hạt đậu chứ? - Cô bao biện, mặt đỏ bừng bừng.

Và để chứng tỏ điều đó, cô lại đi với lấy chiếc áo nhưng dù có làm gì thì nói cũng quá tầm với của cô. Nhìn dáng Dara lúng túng như vậy, Keith bật cười khúc khích. Những lúc như vậy nhìn Dara thật là dễ thương, như một con mèo nhỏ nghịch nghịch cuộn len vậy, và anh chính là người thả cuộn len đó ra cho cô nghịch.

- Hmph... - Cô thở hắt ra, nhăn nhó nhìn cái áo đang treo kia - Sao anh treo được nó lên đấy vậy?

Keith từ đằng sau Dara với tay lên lấy lại nó một cách dễ dàng trước con mắt khá là kinh ngạc của cô:

- Bé hạt tiêu thì nhận luôn đi lại còn ra vẻ sao.

Dara hậm hực giật cái áo từ tay Keith. Cô không phải là người yếu đuối nhưng cũng như bao cô gái khác, chiều cao cũng không phải cao lắm.

Giờ Dara mới để ý kĩ đến Keith, hóa ra anh cao đến vậy, hơn cô gần nửa cái đầu làm cô phải ngước lên mỏi cả cổ (Amen. Chị chỉ thấy thế thôi sao).

- Anh cũng cao ra phết nhỉ?

- Ồ... Thế sao... Vậy không biết Dara-chan bé hạt tiêu của ta nặng từng nào nhỉ? - Anh đặt tay một cách nhẹ nhàng lên cánh cửa sau Dara - Hay Dara-chan cho ta bế thử nhé.

- Quên đi. - Cô đẩy mạnh anh ra rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi cửa.

---

' Cạch '

' Phịch '

Tiếp ngay sau tiếng mở cửa khô khốc là tiếng cái cặp được ném một cách không thương tiếc về phía cái cầu thang. Tâm trạng của Dara về nhà hôm nay tệ hơn mọi ngày. Đáng lẽ ra thường ngày 10 giờ cô đã được về thì hôm nay hắn nán cô lại đến 10 rưỡi chả tức sao được.

Tự nhiên cái bụng của cô réo lên vài tiếng. Phải rồi... cả ngày hôm nay Dara chỉ ăn có ít đồ buổi trưa và buổi tối, còn buổi sáng cô vẫn nhịn như thường ngày. Cô lủi một cách nhanh chóng và lặng lẽ vào bếp thì thấy Ren đang làm mấy món ăn nhẹ.

- Ơ... Ren... Em làm gì ở đây vậy?

- Em làm chút đồ cho em với cả Fabia ăn thôi. Tiện thể làm cho chị ăn luôn. Chắc chị cũng đói rồi mà đúng không.

Nghe vậy Dara cười trừ, bước vào phòng khách thì một người nhảy ra ôm chầm lấy cô.

- Chị Dara! Chị Dara về rồi! Sao hôm nay chị về muộn thế? - Giọng của một cô gái trẻ con vang lên một cách vui sướng.

- A... Fua-chan (Fua-chan = Fabia) à... Em lại qua học nhóm với Ren sao? - Dara cũng hơi bỡ ngỡ ôm lại cô bé.

Fabia cười tươi gật đầu, mái tóc xanh nước đậm hơi rối cũng rung theo.

Fabia vốn là công chúa của Neathia_nước láng giềng của Gundalia nhưng thật ra cô ấy lại chả giống công chúa tí nào. Chơi với Ren từ nhỏ, cô viện đủ mọi cớ với chị mình để được sang chơi với Ren. Và cứ như thế mãi cả tuổi thơ cho đến tận bây giờ.

- Chị Dara... - Ren gọi với cô từ tầng 2 - Em để đồ ăn của chị trong phòng nhé.

- Ừ... Chị cám ơn nhé... - Dara cũng trả lời với lại - Thôi chị lên học đây, hai đứa cứ ở dưới này nhé.

- Dạ. - Fabia ngoan ngoãn trả lời - Ren à... đồ ăn đêm của bọn mình đâu rồi?

- Trong bếp ấy. Tớ xuống rồi tớ lấy luôn cho.

- Ừ... Cám ơn Ren nha.

Hai đứa nói cười rất vui vẻ và thân thiết như thể sắp cưới nhau đến nơi. 16 tuổi rồi mà lúc nào Fabia cũng ngủ qua đêm ở nhà Dara thành ra người nhà cả từ không biết bao giờ, có khi còn sang ngủ phòng Ren.

Cô thở dài nhìn hai đứa vui vẻ làm bài tập cùng nhau. Dara không thể mang lại ánh sáng cho Ren được, đơn giản vì cô cũng là bóng tối như cậu, mà hai bóng tối không thể mang lại ánh sáng cho nhau. Fabia lại là cô bé có thể làm được điều mà cô không thể làm đó nên cô luôn cố gắng để Ren được ở gần Fabia, được ở gần cái ánh sáng mà Dara không thể cho cậu.

---

Buổi sáng thật là đẹp khi nó mở ra bằng một bình minh màu cam nhạt nơi chân trời. Những giọt sương nhìn như những hạt ngọc đọng lại trên mép lá rơi nhẹ xuống thảm cỏ ở học viện Deceptist. Gió cũng đỡ phần tàn nhẫn, chỉ vuốt nhẹ qua vạn vật trên đường đi của nó.

Alice ra khỏi phòng ký túc xá xuống bếp làm đồ ăn sáng. Với đôi tay khéo léo và nhanh nhẹn, một đĩa omlete (không biết viết đúng chưa nhỉ) với thịt hun khói thơm phức ngon lành được bày trên đĩa. Cô nhanh nhẹn mang đĩa thức ăn lên phòng khác.

' Cạch '

- Runo-sama... Runo-sama... Dậy nào... - Alice lay nhẹ cái "cục" đang động đậy dưới lớp chăn dày.

- Ớ ông uốn âu (tớ không muốn đâu) - Tiếng từ cái chăn vọng ra ngoài một cách nhán nản.

- Runo-sama... - Alice thở dài - Thôi... Tôi để đồ ăn sáng trên bàn cho Runo-sama đấy. Tôi còn phải mang tài liệu phát cho những người khác nữa. Hôm qua Shun-sama thì cúp học chả biết cậu ấy đi đâu, Klaus-sama và Hydron-sama thì lại ở khối phổ thông nên tôi không đưa được. Hôm nay phải cố gắng để đưa cho họ thôi.

Alice đi ra khỏi phòng được khoảng độ 5 phút Runo mới vùng dậy thay quần áo ăn sáng. Alice lại vào lớp học, lớp lại vắng tanh, chỉ có cuối dãy sau bàn của Alice thì đang có người nằm gục xuống ngủ. Nhận ra người đó, Alice mừng lắm, rảo bước nhanh đến cái bàn đó, lay lay vai cậu con trai.

- Shun-sama... Shun-sama... Cậu dậy đi chứ. Đến lớp rồi còn ngủ gục ra bàn sao.

- Hả... - Shun nghe giọng Alice liền vùng dậy - À... Alice à... Em đến sớm nhỉ?

- Không sớm lắm đâu ạ. 30 phút nữa là học rồi mà. Shun-sama cầm lấy tài liệu văn này đi ạ. Là Dara-sama soạn đấy ạ.

Shun ngồi ngay ngắn tử tế lại nhìn tập tài liệu rồi lại Alice. Cậu đưa tay lên nghịch nghịch lọn tóc đằng trước của cô.

- Ta bảo em đừng gọi ta là Shun-sama rồi cơ mà. Cứ gọi Shun thôi, sao em cứng đầu thế hả?

- Ơ... - Cô hơi giật mình trước hành động của Shun - Ơ... Nhưng cậu là người đứng thứ 3 trong hoàng tộc Earthiral, kêu tên cậu trống không như vậy nghe hơi vô lễ nên tôi... tôi...

Shun cười hắt ra rồi từ từ đứng dậy. Alice phải ngước lên nhìn Shun bởi lẽ cậu cao hơn cô gần một cái đầu. Tay cậu luồn nhẹ vào những chân tóc của Alice rồi cậu đột ngột kéo mạnh cho mặt cô gần mặt cậu hơn.

- Em chống lại mệnh lệnh của ta cũng là vô lễ đấy. Giờ thì kêu tên ta đi chứ. - Hơi thở nóng ấm của cậu từ từ phả lên môi cô.

- Ơ... ơ nhưng... nhưng... - Hành động của Shun làm cô bối rối không nói nổi câu nói tiếp theo của mình.

- Nói đi không ta hôn em đấy. - Tay còn lại cậu di nhẹ trên làn môi mỏng hồng của cô.

- A... - Alice hơi co mình lại - Sh... Shun...

Shun cười mãn nguyện hài lòng rồi ngồi xuống giở qua loa tập tài liệu của Dara. Alice thì mặt đỏ lựng lặng lẽ ngồi xuống cái bàn trên.

---

- Cả lớp ổn định lại nào. Alice. - Thầy giáo đã vào lớp, ông ra hiệu cho lớp trưởng.

- Các bạn. Nghiêm.

- Được rồi. Mời cả lớp ngồi. Hôm nay chúng ta sẽ học về định lý Cauchy. Giở sách ra nào.

Cả lớp ngoan ngoãn làm theo lời thầy. Alice vẫn chăm chú nghe giảng và ghi chép đầy đủ dù có nghe giảng hay không thì việc giải thậm chí là những bài toán nâng cao vẫn không làm Alice cảm thấy khó khăn gì hết.

Trái với Alice, Shun ở ngay bàn dưới chỉ mở quyển sách trên mặt bàn, tay mân mê nghịch những lọn tóc cam của Alice, đến cả vở cũng chả thấy đâu. Cậu xoay xoay những lọn tóc đó trong tay mình, có lúc lại kéo về phía mình hít lấy hương thơm vương trên đó rồi hôn lên những lọn tóc. Từ đầu giờ học đến giờ Shun hoàn toàn không chú ý gì đến bài học hết, chỉ chú ý đến thứ trên tay mình. Thầy giáo thấy vậy bèn gọi cậu:

- Kazami Shun. Phát biểu định lý về bất đẳng thức Cauchy cho thầy nghe.

- Cho 2 số không âm. Tổng 2 số đó lớn hơn hoặc bằng 2 lần căn bậc hai của tích hai số đó. - Shun trả lời ngay tức thì trong khi vẫn mân mê lọn tóc của Alice.

Ông thầy cứng họng không bắt bẻ được gì vì đó là tất cả những gì ông vừa giảng. Ông ta lại quay lên bảng giảng bài tiếp.

--- End Book 4 ---

Arisu: Type xong thấy thật là mết mỏi. Sao mà mình tài thế nhỉ, đánh máy từng này...
Shun *nhảy tưng tưng khắp nhà*: Yeah... Ta xuất hiện rồi, lại còn đào hoa thế nữa.
Arisu: Giờ cấm phá phòng em không em méc chị Alice.
Shun: Rồi rồi không phá nữa
Mas: Nè... Ta có mặt không vậy
Arisu: Đương nhiên là có nhưng mà sẽ hơi lâu đó. Khi anh có mặt cũng là lúc Armiara của chị Alice được tiết lộ.
Mas: Ồ... Thank nha. Mà vai quan trọng không đấy.
Arisu: Đương nhiên òi

o0o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan