Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 12 giờ đêm.Anh không thể nào ngủ được.

Động tâm,anh nhìn xuống chỗ nằm của Fabia.Cô cũng đang thức như anh.Và,trên tay cô là một tấm hình.Một cô bé tóc xanh đen,mắt màu lục-có lẽ là cô lúc nhỏ-và một cậu bé Gundalian.Cả hai trông thật sự thân thiết.

Anh định giữ im lặng,nhưng lại vô ý va vào cạnh giường.Cô giật mình,nhìn lên.

-Chưa ngủ à?-Vừa hỏi,cô vừa đặt tấm hình xuống.

-Cũng giống cô thôi.-Anh cười nhạt.Rồi,anh đưa mắt nhìn tấm hình,buột miệng.-Ai thế?

-Bạn thôi.-Cô nói.-Một người bạn thơ ấu.

Nói tới đó,đôi mắt cô bỗng ấm áp đến kì lạ.Dường như,người bạn đó đã gắn với cả một khoảng trời kí ức chắc là rất lung linh của cô.

-Thanh mai trúc mã hả?-Đột nhiên,anh lại cảm thấy quan tâm.

-Có thể nói là vậy.-Cô mỉm cười.Những kí ức lung linh lại hiện về,hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

*

Mười hai năm trước,khi Gundalian và Neathian vẫn có mối quan hệ bình thường.

Cô công chúa Fabia 4 tuổi đang ngồi một mình trên một chiếc ghế đá.

-Nhìn nhỏ đó kìa.Là công chúa đó.

-Ừ.Công chúa như nó chẳng thèm chơi với tụi mình đâu.

-Chứ gì nữa.Công chúa thì có coi tụi thường dân ra gì đâu.Mà dính vào mấy con thiên kim tiểu thư là rắc rối lắm.

Lúc nào,những câu nói như vậy cũng vây quanh cô.Ngày nào cũng vậy,cô cũng ngồi một mình trên chiếc ghế đá này,ngắm nhìn những đứa trẻ cùng tuổi chơi đùa từ xa mà không thể lại gần.Vì mỗi lần cô lại gần,y như rằng chúng lại bỏ đi chỗ khác sau những tiếng xì xầm và cái nhìn soi mói khó chịu.

Và hôm nay,cũng giống như mọi ngày.Vẫn một mình.

Một trái bóng đột nhiên lăn tới cạnh chân cô.

-Này!-Một cậu bé kêu.-Ném lại đây đi.

Cô làm theo.Cậu ta chụp trái banh,cười:

-Bạn ném được lắm đó.

Lúc này,Fabia mới nhận ra cậu bé này không hề giống với những người Neathian,nhất là làn da xám xịt.Mãi sau này,cô mới biết cậu ta là một người Gundalian.

Cô đánh bạo cất tiếng:

-Bạn...vừa nói chuyện với mình hả?

Cậu ta nhìn cô chằm chằm như thể cô vừa nói một câu gì đó rất quái đản.

-Chứ bộ mình không được nói chuyện với bạn sao?

Cô ngập ngừng-dường như cô chưa bao giờ bắt chuyện được với một người bạn cùng tuổi trước đó:

-Tại vì...người ta nói mình khác với mọi người.

Lúc này,cậu bé đã lại ngồi cạnh cô.Cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngụ ý:

-Vậy chứ bạn là cái gì?Rắn thành tinh hả?Hay là rồng?

-Không biết.Nhưng họ bảo mình là công chúa của hành tinh.-Cô ấp úng-Mình cũng chẳng biết từ đó nghĩa là gì nữa.

-Mình chỉ biết công chúa là con gái của người đứng đầu thôi.-Cậu ta nói,giọng y như người lớn.-Nhưng nếu vậy thì có gì đâu?

-Bạn bè chẳng ai chịu chơi với mình hết.-Cô nói,giọng buồn buồn.-Cứ như mình bị bệnh dịch hay cái gì vậy.

-Kì nhỉ.Mình cứ nghĩ là công chúa thì phải được người ta thích chứ.

Hai đứa trẻ im lặng ngồi cạnh nhau.Đây là lần đầu tiên cô có một người bạn cùng tuổi ngồi bên cạnh.

Rồi,đột nhiên,thằng bé đứng dậy,chìa tay:

-Vậy thì bạn chơi với mình đi.-Cậu ta nhoẻn cười thân thiện và tự nhiên.Nụ cười khiến cô thấy dễ chịu một cách kì lạ.Cô nắm lấy bàn tay của cậu ta.

-Đợi chút,mình có cái này.-Vừa dứt lời,từ bàn tay cậu ta xuất hiện một bó hoa hồng trắng.Cô nhìn một cách thán phục:

-Sao cậu làm được vậy?

-Người hành tinh mình ai cũng làm được vậy hết.-Cậu ta mỉm cười tự hào trước vẻ khâm phục của cô.Rồi,cậu ta đưa bó hoa ra.-Tặng cậu đó.

Cô nhận lấy bó hoa,rồi nhoẻn cười.Nụ cười tươi tắn và duyên dáng tựa như ánh mắt trời,và cũng là nụ cười đẹp nhất mà cô đã từng cười.Nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

-Tên bạn là gì vậy?-Cậu ta hỏi.

-Fabia.Còn cậu?

-Mình là David.

Đối với cô,đó là một cái tên đẹp.

Chuỗi kí ức ngọt ngào đã bắt đầu từ ngày hôm đó.Tình bạn với cậu bé ấy chính là thứ đã khiến tuổi thơ của cô trở nên lung linh,kì diệu và không bao giờ có thể phai nhạt.

*

-Sao cô lại kể chuyện đó với tôi?

-Vì ngươi đã hỏi ta mà.-Cô nói.Cô biết có thể hắn sẽ không quan tâm,nhưng...

Cô chỉ đơn giản muốn cho hắn biết.Không có một lí do nào cả.

Ren chỉ im lặng.

Anh chẳng hiểu được chút nào thứ cảm giác ấy...chẳng hiểu nổi tại sao cô ta,cũng như những con người mà anh gặp ngoài Gundalain,có thể hạnh phúc với những thứ đơn giản như thế.

Mà chính xác,anh không thể hiểu được hạnh phúc là gì.Dường như trong kí ức của anh...không hề tồn tại những thứ được gọi là hạnh phúc.

À không,nói chính xác là anh không biết những thứ đó có từng tồn tại trong cuộc đời anh hay không.Vì nếu có thì anh cũng không thể nhớ nổi.

*

Sau vụ hỏa hoạn đó,không biết vì lí do gì,người ta đã chọn cậu làm người canh giữ Linehalt.Trước khi cậu đến nơi giam giữ Linehalt,họ đưa cậu đến một nơi mà thứ duy nhất cậu nhớ được về nó là màn đêm tăm tối,những khuôn mặt không định hình và những giọng nói mờ nhạt xa lạ.Tất cả đều giống nhau trong mắt cậu-nhạt nhòa,mờ ảo đến mức không thể nắm bắt,vì vậy mà cũng trở nên đáng sợ.

-Mọi người định làm gì cháu vậy?-Cậu hỏi,giọng không giấu nổi sự sợ hãi.

-Đừng lo.-Một giọng nói thoáng qua tai cậu.-Sẽ không đau đâu.Chỉ là một thủ tục nhỏ thôi.

Sau giọng nói đó,cậu ngất đi.

Khi tỉnh lại,kí ức xa nhất mà cậu có thể nhớ là ngọn lửa đã lấy đi sinh mạng của cha mẹ cậu,và lấy đi cuộc sống bình thường của cậu.

*

Mãi sau này khi lớn lên,anh cũng không thể hiểu tại sao họ phải làm như vậy.

Chỉ biết là,từ giờ phút đó,những kí ức từ trước vụ hỏa hoạn đó hoàn toàn không còn tồn tại trong tiềm thức của anh.Kéo theo cả cái mà có lẽ người ta gọi là tuổi thơ.Không một thứ gì.Thậm chí,anh còn không nhớ nổi chút gì về căn nhà đã bị thiêu rụi của mình...không nhớ nổi cả khuôn mặt của cha mẹ mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro