Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi đó,Fabia đang ngồi một mình trên mái nhà.

Mưa bắt đầu rơi.

Không biết từ lúc nào,cô lại thích nghe tiếng mưa rơi đến vậy.

-David,trời mưa rồi đấy.Về thôi.-Tay cầm chiếc ô nhỏ,cô lay cậu.

-Cậu thích thì cứ về trước.Tớ muốn ở lại đây.-David mỉm cười,đưa tay ra giữa khoảng không.-Cậu không muốn thử tắm mưa một lần sao?

-Nhưng mà...-Cô chưa kịp nói gì,thì David đã cầm cây dù của cô,gập lại rồi ném xuống đất.-Cứ thử xem,công chúa.

Cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của cậu.Nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ,ấm áp ngay cả giữa những cơn mưa lạnh thế này.

Nằm bên cậu,cô lặng lẽ nhìn nước mưa chảy trên khuôn mặt mình.Cô chưa bao giờ nghĩ là nó thú vị đến vậy.

-Tớ nói đâu bao giờ sai,đúng không?-Nhìn vẻ thích thú trên khuôn mặt cô,David cười.

-Ừ!-Cô nói.

-Vậy thì khi tớ nói,cậu phải nghe lời tớ,đúng không?

-Cái gì kì vậy?-Cô giãy nảy.-Tớ đâu phải người hầu của cậu.

-Cậu là công chúa,còn tớ là hiệp sĩ của cậu.Và các công chúa thì luôn ngoan ngoãn nghe lời hiệp sĩ của mình đấy.-David mỉm cười.Rồi,nhìn vẻ bất phục của cô,cậu xoa đầu cô,cười khì.-Đổi lại,kẻ hiệp sĩ này sẽ không để ai khiến công chúa phải khóc,chịu không?

Cô nhìn cậu,mỉm cười.Lúc nào cậu cũng dễ dàng khiến cô mỉm cười.Và thật sự chưa bao giờ khiến cô phải khóc.

-Hứa nhé?-Cô đưa ngón tay út ra.

-Tớ hứa.-Ngoéo tay với cô,cậu cười.

Hai đứa choi với nhau bên cạnh một vách đá nhỏ.Cũng một ngày mưa như vậy.Nước mưa trơn khiến cô mất đà,lao xuống vách núi.

Nhanh như chớp,cậu chụp lấy tay cô,dùng hết sức đẩy cô vào trong.Và rơi xuống,thay cho cô.

Vách núi nhỏ nhưng đủ khiến cậu bất tỉnh một lúc lâu,bầm dập khắp người.Khi cậu vừa mở mắt,đã thấy cô đang ngồi đó,còn chưa khô nước mắt.

-Cậu làm tớ sợ quá đi.-Vừa ôm lấy cậu,cô vừa òa khóc.-May mà cậu không sao,nếu không...

Cậu nhìn cô với ánh mắt hiền lành,như mọi khi.

-Đừng có khóc.Mình đã hứa không để công chúa phải khóc mà.

Cậu không bao giờ muốn nhìn thấy cô khóc.Đó là một trong những lí do khiến cô cố gắng trở nên mạnh mẽ.Đến mức không ai tin được đó đã từng là cô bé ngây thơ,yếu ớt thế nào.Trừ David.

Sau lần đó,David phải chăm sóc vết thương.Một thời gian dài cậu không gặp cô.Để rồi sau đó,khi cô lại đang ngồi với cái vẻ ủ rũ ngày mà cô gặp cậu lần đầu,cậu lại đến,đột ngột.Đưa trước mặt cô bó hoa hồng trắng lớn nhất từ trước đến giờ của cậu.

-David...Cậu đã đi đâu vậy?-Cô bật dậy.

-Xin lỗi.-Cậu cười.Dường như cậu chưa khỏi hẳn,nên khuôn mặt đã có chút gì đó xanh xao.-Họ không cho tớ đến đây.Bảo là tớ phải ở nhà tịnh dưỡng.

Cô không quan tâm đến những gì cậu nói.Mà chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu,ánh mắt vẫn ngây thơ nhưng giọng nói có vẻ gì đó thật chân thành và nghiêm túc:

-Vậy từ giờ cậu sẽ không bỏ đi đột ngột vậy nữa chứ?

-Tất nhiên rồi.

-Chắc chứ?-Cô hỏi lại.

-Đã bao giờ tớ thất hứa với cậu chưa?

Phải,cậu chưa bao giờ thất hứa với cô.Và đó là lần đầu tiên.

Cô không ngờ rằng,đó chính là lời hứa cuối cùng của cậu.

Ngày hôm sau,cô đã đến đợi cậu ở điểm hẹn mọi khi.Đợi mãi,và vẫn không thấy cậu đến.Hôm sau,hôm sau nữa,và hôm sau nữa cũng hệt như vậy.Cậu ra đi đột ngột hệt như lúc cậu đến với cô.Không biết trước,và không biết lí do.Đến và đi hệt như một cơn gió lạnh.

Chỉ biết là cô đã khóc rất nhiều.Khóc cho đến khi cô nhớ lại lời hứa với cậu.

Dù cậu đã thất hứa với cô,nhưng cô sẽ không thất hứa với cậu.Cô sẽ không dễ dàng khóc nữa.

Cô trở nên mạnh mẽ đến mức chị gái cô và mọi người đều phải ngạc nhiên.Không ai biết về cậu bé ấy cả.

Vậy mà...cô đã khóc trước mặt anh.Và lạ hơn nữa,cô lại không cảm thấy xấu hổ về điều đó.

Ở anh có cái gì đó khiến cô có thể dễ dàng khóc,khiến cô dường như khó giữ được cái vẻ cứng rắn của mình.Một cái gì đó tạo cảm giác ấm áp,giống như cậu ấy.

Dường như sau cái vẻ bất cần và khó chịu mà anh cố tình tạo ra,là một tâm hồn cô độc,và cả một sự lương thiện và niềm hi vọng lạ kì mà cô không cắt nghĩa được.

Cô có biết về quá khứ của anh ở dưới lòng đất tối tăm ấy.Nhưng chưa bao giờ cô lại lấy nó làm lí do để hiểu cho tất cả những hành động của anh.Như lúc này.

Cô đã từng hỏi tất cả những thứ đó có phải là điều anh muốn làm hay không.Và nhìn cái cách anh cứu chú mèo con ấy,nhìn cái cách anh nói bằng cái giọng trầm buồn ấy,cô nghĩ mình đã tìm thấy câu trả lời.

Nhưng dường như vẫn còn có quá nhiều thứ ngăn cản anh nói ra điều đó.Và cô không muốn đả động đến chuyện đó cho đến khi anh có câu trả lời.

Ren Krawler...

Tôi không thể giúp cậu quyết định.Nhưng tôi sẽ giúp cậu lựa chọn quyết định đúng. Cho tôi,cho nhóm Brawlers,cho Neathia này.Và hơn hết,cho bản thân cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro