Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kazarina cười khẩy.

-Kết thúc đi,Lumagrowl.

Lừ lừ tiến lại gần cô,Lumagrowl giương móng vuốt.

-Tạm biệt nhé,công chúa.-Bộ móng sắc hơn dao chuẩn bị cắm xuống thân thể của cô.

Linehalt không thể nào giúp được,khi mà anh vẫn còn đang bị giữ chân bởi Bakugan của những tên lâu la.Những thành viên khác trong nhóm Brawler cũng không khá hơn.Và,với khoảng cách đó,dù cho có dứt ra được,không ai trong số họ có thể cứu Fabia

Chỉ còn vài phân nữa.Cô dường như không có cơ hội thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

-Lá bài khả năng,kích hoạt!-Một giọng nói lạ đột nhiên vang lên,cùng với nó là một luồng gió mạnh thổi bay Lumagrowl.

-Kẻ nào dám...-Kazarina quay lại.Đòn tấn công đó là từ...một trong những đứa trẻ Trái Đất đã bị tẩy não.Và,như để làm tăng thêm sự sửng sốt và tức tối của Kazarina,những đứa trẻ khác đột nhiên ngưng tấn công nhóm Brawler,thay vào đó,mục tiêu bây giờ chính là Lumagrowl và Bakugan của bọn Gundalian.Đó đều là những chiến binh Bakugan có hạng được chọn lựa,cộng với lợi thế về số lượng,nên không có gì đáng ngạc nhiên khi toàn bộ Bakugan của phe định bị đánh bại trong chốc lát.

-Cái gì?

Nãy giờ,không ai để ý đến một bóng người đột ngột xuất hiện ở chiến trường.Chỉ cho đến khi bóng người đó đến gần Fabia,thì Alice mới kêu lên đầy ngạc nhiên:

-Ren?

Nhóm Brawler,và cả Kazarina cũng đã kịp nhận ra Ren,lúc này đang bế Fabia lên.Những âm thanh dồn dập khiến cô mở mắt.Và,điều đầu tiên cô cảm nhận được là hơi ấm và khuôn mặt của anh.

-Ren...-Cô chỉ kịp nói như vậy.Nhưng ánh mắt cô ánh lên niềm vui,sự yên tâm và cả tin tưởng.Nụ cười của cô khiến anh thấy vững tâm.

-Đừng sợ,công chúa!-Giọng anh toát lên vẻ dịu dàng và che chở,hệt như những phò mã trong các câu chuyện cổ tích.-Sẽ ổn cả thôi.

Cô mỉm cười,nép vào lòng anh như một chú mèo bé nhỏ.Dù cô có là nàng công chúa mạnh mẽ đến đâu,thì lúc này,trong vòng tay anh,cô trở nên bé nhỏ và mong manh kì lạ.Bất giác,anh ôm cô chặt hơn,như cách những hoàng tử làm để bảo vệ nàng công chúa.

Anh tin chắc mình đã đúng khi chọn con đường này.

Bằng hành động này,anh đã thực sự lựa chọn làm kẻ phản bội,và không gì có thể rút lại điều đó.Hồi hộp,lo lắng,và phấn khích.Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác được tự do làm điều mình muốn lại tuyệt đến như vậy.Cuối cùng thì anh cũng đã là một bóng tối tự do.Con đường đi về ánh sáng không còn xa xôi như trước đây nữa.

-Tuyệt lắm,Ren!-Dan hét.

-Mau ra khỏi đó đi Ren!-Alice thì nói một cách lo lắng.

Ren mỉm cười.Bây giờ,anh thực sự đã là đồng minh của họ.

Không,không phải đồng minh.Bản thân anh,đã là một Brawler.

Nhìn thấy cảnh ấy,Kazarina đã hiểu tất cả.Đáng lẽ cô ta phải nhận ra từ lúc nhìn thấy Fabia dùng Linehalt,nhưng không ngờ anh lại cả gan đến vậy.Cô ta nghiến răng tức tối:

-Hừ,giỏi lắm Ren!Vậy mà ta cứ tưởng ngươi là kẻ không biết phản bội là gì chứ!Hoàng đế đã tin tưởng ngươi...

Anh bình thản:

-Vậy thì ông ta đã uổng phí niềm tin rồi đấy.

Cô ta nghiến răng ken két.Nhưng,khi cô ta lại tung ra Lumagrowl,đòn tấn công chưa kịp chạm đến Ren đã bị chặn lại bởi một trong những đứa trẻ Trái Đất đó.

-Không được đụng đến chủ nhân Ren!-Nó nói.

Kazarina nhìn quanh.Và cô ta tái mặt khi nhớ ra rằng,những đứa trẻ này đều là do Ren thôi miên và đem về,vì vậy,người mà chúng nghe lệnh nhất đương nhiên là anh.

Khoan đã.Không đúng.Ta đã thôi miên lại một lần nữa và giành quyền kiểm soát cuối cùng cơ mà.

Ả nhìn Ren,và chợt nhìn thấy nụ cười tinh quái trên môi anh.Suýt chút nữa ả đã tự giễu mình.Một kẻ đã đột nhập được vào cả hệ thống Bakugan Interspace thì chẳng lẽ lại không thể làm được chuyện đơn giản này chứ.

Trong lúc đó,đột nhiên,ánh sáng của lá bài dịch chuyển bao phủ Ren và Fabia.Trong phút chốc,cả hai đã biến mất.

-Cái gì?Sao cậu ta có lá bài dịch chuyển?-Dan ngạc nhiên,nhìn sang Alice.Lúc này,anh mới nhớ là lúc nãy Alice đã phải dùng chung Hakwtor với Shun.

-Không phải Alice cho mượn thì dĩ nhiên là do cậu ta "mượn trước không kịp hỏi" rồi.-Shun cười,và trong lúc nói,anh không thể nào không thán phục sự tinh quái của Ren.Cậu ta quả thật là một kẻ thù nguy hiểm,nhưng chắc chắn sẽ là một đồng minh tuyệt vời.

-Trời ạ,cái tên này...-Dan lắc đầu.

-Không sao đâu,tớ cũng định cho cậu ấy mượn mà.-Alice cười dịu dàng.Có lẽ,sau Fabia,cô là người vui mừng nhất trước quyết định của Ren.Có như vậy,cô mới không cảm thấy áy náy và băn khoăn vì đã quyết định cứu cậu.

-Chuyện phiếm vậy đủ rồi,chúng ta về thôi.-Shun nhìn lướt qua chiến trường.-Ở đây chẳng còn gì để làm nữa.

Tại lâu đài Neathian...

-Làm sao mà cậu lựa ngay đúng lúc Fabia gặp nguy hiểm để tới,hay vậy?-Vừa ngồi xuống,Dan đã mở miệng ngay.Nhưng,câu hỏi của cậu cũng là thắc mắc của cả nhóm,nên tất cả đều im lặng,kể cả Runo vốn là người ghét tính ồn ào của Dan nhất.

-À,cũng không có gì ghê gớm!-Ren mỉm cười,và anh loay hoay gì đó với Linehalt,lấy ra một miếng kim loại nhỏ.-Tôi đã gắn một cái camera vào Linehalt,hoạt động 24/24.

Nhìn ánh mắt chằm chằm của cả nhóm,đột nhiên anh thấy hơi nhột:

-Có vấn đề gì sao?

-Không,chỉ là...-Dan gãi đầu.

-Chỉ là cậu muốn câu giờ đến tối hả?-Ren giễu,nhưng chẳng có ai thấy buồn cười.

-Không phải cậu muốn bỏ trốn,đúng không?-Julie tiếp lời Dan.

Cả nhóm im lặng,nín thở chờ phản ứng của Ren trước câu hỏi khá "gay cấn" ấy.Giờ thì đã chắc chắn cậu là đồng minh của nhóm,nhưng...

-Tất nhiên là không!-Anh nói,thái độ thản nhiên và dễ dàng đến mức mọi người đều ngạc nhiên.-Tôi chỉ là không định đến sớm như vậy,nếu không phải vì cô ấy.

Nói tới đó,anh nhìn về phía Fabia,lúc này đang nằm mê man trên giường.Ánh mắt anh trìu mến và dịu dàng một cách kì lạ.

Bắt gặp ánh mắt ấy,cả nhóm lập tức lẳng lặng rời khỏi phòng,để lại hai người trong phòng.Hoàn cảnh "hữu tình" như vậy,không tránh khỏi việc nhịp tim Ren càng lúc càng nhanh và máu dồn lên khuôn mặt càng lúc càng nhiều.Bối rối,anh đứng dậy,định rời khỏi phòng.Và,thật đột ngột,thân thể ấm áp của cô đột ngột áp nhẹ vào anh từ sau lưng.Vòng tay ấm áp quàng qua cổ cùng với giọng nói thì thầm phả vào gáy anh:

-Ở lại đây với tôi,có được không?Tôi không muốn cậu bỏ đi lần nữa.

Trong phút chốc,anh có cảm giác như thời gian đã hoàn toàn ngừng lại ở khoảnh khắc đó,chỉ có anh và cô mà thôi.

Anh cứ đứng yên như vậy,để không làm tan biến cảm giác ấm áp đang mơn man khắp cơ thể.

Tất cả những cố gắng của anh để rời khỏi bóng tối...đã thật sự được đền đáp.Ở đây,giờ phút này,ánh sáng đã đến bên cạnh,và giúp bóng tối nhận ra giá trị của mình.

Nhất định...tôi sẽ không bao giờ rời xa em...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro