Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn lại một mình ở phòng thí nghiệm,anh mỉm cười.Giờ thì anh không sợ bất cứ thứ gì,kể cả cái chết.

Thật là lạ.Khoảng thời gian mà cuộc đời anh tưởng như vô nghĩa,thì anh lại muốn sống hơn bao giờ hết.Đó cũng chính là lí do mà anh cố gắng cầm cự.Trong lòng anh lúc đó chỉ tồn tại hai người:Bản thân anh và Linehalt.Anh sống và làm tất cả vì ước mơ của cả hai.Nhiều đến mức bây giờ nghĩ lại,anh chợt cảm thấy mình đã quá ích kỉ.Ích kỉ khi nghĩ rằng chỉ có mình là đau khổ,và chỉ có mình là cần được ước mơ.

Tất cả chỉ thay đổi từ khi nàng công chúa ấy bước vào cuộc đời anh.Cho anh nhận ra rằng thế giới của anh không chỉ để cho anh và Linehalt,và anh sinh ra không phải chỉ vì ước mơ của riêng mình.

Trong phút chốc,những kỉ niệm lướt qua trong đầu anh như những đoạn phim mờ.Đóa hoa hồng trắng,cơn mưa tầm tã,những con hạc giấy,cánh đồng bồ công anh.

Đầu anh đột nhiên lại đau nhức.Bàn tay anh run bật lên,suýt làm sai thao tác.

Một mùi nồng khó chịu đột nhiên xộc vào đầu anh,càng lúc cảng nặng,khiến đầu anh váng vất.

Là thuốc mê.

Anh rủa thầm trong bụng.Một trò chơi không công bằng,nhưng anh chỉ còn cách chấp nhận.Các ngón tay lướt trên bàn phím nhanh hơn,nhưng sự tỉnh táo thì càng lúc càng rời bỏ anh.

Chỉ còn 20 giây.Thao tác hoàn thành nhanh hơn dự định,nhưng anh đã ngã xuống do ngấm thuốc mê.

Những hình ảnh và âm thanh càng lúc càng rõ trong đôi mắt dần mờ đi của anh.

-David à,hãy luôn ở bên cạnh tớ nhé!

Cô bé trong dòng nước mưa đang nói với anh.Cô bé với mái tóc xanh dương và khuôn mặt xinh đẹp của người Neathian.

Khoan đã...

Anh đã nhận ra cô bé ấy...và cả người cô ấy đang nói chuyện...

Mình nhớ lại tất cả rồi...mình chính là...

Đồng hồ đếm ngược điểm đến zero.Một cú nổ long trời.Và sau đó,tất cả chỉ còn là tro bụi.

-A!-Fabia kêu khẽ.Cô nhìn bàn tay mình,một vệt máu đỏ tươi rỏ từ bàn tay trắng mịn.

Vậy mà cô cứ nghĩ là loài hoa hồng này không có gai.

Đột nhiên cô thấy một cảm giác bồn chồn như cào gan ruột.Cảm giác về một điều không lành.

Cô nhìn đồng hồ.Đã 20 phút kể từ lúc Shun trở về.

Nếu đã kịp cứu Aranaut trước khi bom nổ,thì anh đã có thể trở về ngay tức khắc.Vậy mà đến giờ vẫn không có gì...

Lẽ nào anh đã...

Cô mong mái tóc trắng,làn da ngăm ấy xuất hiện trước mặt mình.Mong giọng nói đầy châm biếm ấy sẽ xuất hiện,sẽ nói một câu khó ưa thông thường,đại loại như "Bồn chồn như vậy chẳng giống nàng công chúa tôi biết chút nào",hay đại loại vậy.Nhưng không có gì cả.

Nghĩ đến việc sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa,tim cô như thắt lại.Chưa bao giờ cô cảm thấy đau đớn như thế này.Cảm giác này cô chưa từng bắt gặp,kể cả khi bị mất Aranaut.

Và cô hiểu tại sao.

Đáng lẽ ra,cô phải khóc.Nhưng thay cho giọt nước mắt đau buồn,cô lại nở một nụ cười,một nụ cười cay đắng.Nụ cười để kiềm chế giọt nước mắt trào ra.Nụ cười ấy khiến cho Linehalt liên tưởng đến cậu chủ mình,và khiến anh thấy sợ.Dường như khi đã chìm trong cảm xúc đến mức không khóc được,người ta lại mỉm cười như vậy.Cậu chủ anh,và giờ đến lượt cô.

-Công chúa à...-Anh lên tiếng,bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

-Anh định bảo tôi nên khóc đi phải không?-Cô nhếch môi.Linehalt không còn biết nên nói gì nữa.

Cảm xúc trong giọng nói của cô xáo trộn đến mức anh không thể nào hiểu được,và cũng không dám cắt ngang.

Phải chăng khi yêu nhau con người đều như vậy?

-Chừng nào chưa thấy xác cậu ấy,tôi sẽ chưa khóc đâu.-Cô cố tỏ ra cứng rắn,nhưng dường như lúc này,nó quá khó đối với cô.

Cô oán trách.Nhưng không phải là trách anh vì đã bỏ đi một mình và để cô lại.Cô tự trách mình.Cô trách mình vì đã quan tâm đến anh,nhưng lại không rút hết can đảm để nói điều mà anh đã can đảm nói với cô.

Cô đã chần chừ,để rồi khi muốn nói thì cơ hội đã trở nên vô cùng mong manh.Giờ đây,cô chẳng thể làm gì ngoài việc cầu cho anh trở về.

Cô nhìn đóa hoa hồng,và bất giác thì thầm.

Cậu đã nói là rất mến tôi.Đó có thể xem là một lời tỏ tình,đúng không?

Nếu như vậy,thì nhất định cậu phải trở về để nghe tôi đáp lại lời tỏ tình ấy.

Để tôi nói rằng,cậu là người đầu tiên,và là người duy nhất đã lấy được trái tim của công chúa Neathian này.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro