Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đang ngồi quây quanh bàn ăn của cung điện.Dan nhồm nhoàm sung sướng:

-Wow,đồ ăn ở đây lúc nào cũng ngon hết á.

-Anh ăn uống lịch sự chút đi Dan.-Runo nhăn mặt.-Mọi người nhìn kìa.

-Kệ,cứ để cậu ta tọng đầy cái bao tử đi.-Fabia nói một cách mỉa mai.-Chiến binh số 1 kiểu gì suốt ngày chỉ biết ăn mà mập lên không nổi.

Kiểu nói xóc hông của Fabia khiến Dan thiếu điều xịt khói đằng mũi.Cậu hét:

-Cậu vừa phải thôi nhé,Fabia.Đừng ỷ là công chúa rồi muốn nói gì nói.

-Tớ không ỷ gì hết.Tớ có nói oan cho cậu không?-Fabia vẫn giữ giọng điềm tĩnh một cách khiêu khích.

Nhìn hai người cãi nhau,Marucho đổ mồ hôi hột:

-Mình tưởng chỉ có chị Runo mới có khả năng khiến anh Dan "bốc hỏa" thế thôi chứ.

-Tớ thấy vui vẻ như vậy là tốt đấy chứ.-Alice cười.-Đúng không?

-Chắc vậy.-Shun nói.-Nếu họ im lặng hơn một chút thì sẽ tốt hơn nhiều.

Alice mỉm cười thầm.Shun lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu như vậy,giấu đi sự quan tâm đối với bạn bè trong lòng.

Nhưng điều đó lại càng khiến cô cảm phục anh.Một chỗ dựa đáng tin cậy của bạn bè.Trái hẳn với cô.

-Cậu đang nghĩ gì vậy,Alice?-Fabia hỏi.

-Không,không có gì.-Cô nhoẻn cười.

-Cậu đang lo cho tên Ren ấy hả?-Fabia hỏi,có vẻ hơi khó chịu.

-Không có.-Alice nói.-Nhưng mà cậu nói tớ mới nhớ,lát nữa tớ phải làm cho anh ta tô cháo.Mấy ngày không ăn gì chắc anh ta đói lắm.

Shun hỏi,giọng có vẻ không vui:

-Hình như cậu rất quan tâm đến hắn thì phải?

-Tất nhiên rồi.Anh ta đang bị thương,cần được quan tâm chu đáo chứ.-Cô nói một cách ngây thơ.

Julie nói nửa đùa nửa thật:

-Hắn là kẻ thù mà tớ thấy cậu còn quan tâm hơn cả bạn bè nữa đấy.Bộ hắn dễ thương lắm hả?

-Cậu đừng đùa vậy,Julie.-Alice nhăn mặt.-Không phải như cậu nói đâu,vả lại anh ta cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.

-Cái tên này công nhận ghê thật.-Runo nói.-Julie mới nói động đến hắn một chút mà cậu đã bênh chằm chặp rồi.Bộ hắn bỏ bùa cậu rồi hả Alice?

-Đã nói là không có mà.-Alice nhăn nhó,mặt mày trông thảm đến tội.Marucho xua tay:

-Thôi,mọi người đừng chọc chị Alice nữa mà.

-Ừ thì thôi.-Julie nói.Rồi,cô bâng quơ.-Nhưng mà dù sao cũng phải công nhận tên đó khá là đẹp trai đó chớ.

-Đừng có nói là cậu định...-Runo nhăn mặt.

-Tất nhiên là không rồi.-Julie nói.-Ai lại đi thích kẻ thù của anh Dan yêu bao giờ chứ.Tớ chỉ định nói là nếu hắn không phải người xấu thì chắc là cũng được lắm.

-Cậu thật đúng là...-Runo lắc đầu.

-Bộ tớ nói không đúng sao?

-Tất nhiên là không.-Fabia đột nhiên gằn giọng,đập thẳng vào bàn.-Hắn ta là một tên xấu xa,chẳng có điểm gì tốt hết.Không một điểm gì hết!

Cơn giận dữ đột ngột của Fabia khiến mọi người chưng hửng.Julie rụt rè:

-Thì tớ chỉ nói giỡn thôi mà.Có gì mà cậu phải nổi giận dữ vậy.

-Không vì cái gì hết.-Fabia thản nhiên.-Tớ chỉ không muốn ai nhắc đến tên đểu giả đó trước mặt tớ,và càng không muốn nghe khen hắn.

Shun nói:

-Được rồi,bình tĩnh đi.Julie chỉ nói đùa thôi.

Nhận thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt quái dị,có lẽ Fabia chợt nhận ra mình đã để cơn giận dữ dắt đi hơi xa.Cô ngồi xuống,thở hắt ra.

Cô biết mình không định nổi giận một cách vô lối đến vậy,nhưng không hiểu sao,cứ nghe đến tên Ren,là nó lại bộc phát trong cô một cảm giác như muốn nổ tung.Cái cảm giác khó chịu đã đeo bám cô từ lúc hắn đến đây.

Đây không phải lần đầu tiên cô thầm ước hắn sẽ biến mất mãi mãi.

-Thôi,tớ ăn xong rồi.-Alice nói.

-Sao ăn nhanh vậy?-Runo ngạc nhiên.

-Tớ còn phải làm cháo cho Ren nữa,để cậu ấy đói thì tội nghiệp lắm.

-Chà,quan tâm dữ ha.-Runo nháy mắt.

-Cậu đừng có nói bậy mà,Runo.-Alice bối rối.

Julie cũng hùa theo châm chọc,không để ý rằng một ánh mắt vô cùng khó chịu đang dõi theo cuộc nói chuyện của họ.Ánh mắt từ chàng ninja kín đáo.

Cũng như Fabia,anh không hề thích việc tên Ren đó ở lại đây chút nào,dù anh là một trong những người đã ủng hộ Alice.

Kể cũng lạ...sự khó chịu của anh đối với hắn lúc hắn đang ở Gundalian,chống lại nhóm Brawler còn không nhiều bằng lúc này-khi hắn chỉ là một kẻ bị thương,không thể làm được gì.Anh cũng không biết chính xác mình khó chịu vì cái gì,chỉ đơn giản là anh vô cùng không thích cái cách...Alice quan tâm đến hắn.Dịu dàng và ân cần.Dẫu anh biết rằng cô luôn như vậy với tất cả mọi người.

Lần Alice rời khỏi phòng trong bộ áo ướt sũng,anh đã nhìn thấy giọt nước mắt của cô.Anh biết rằng có chuyện gì đó xảy ra với cô,một chuyện gì đó mà cô đang giấu.Chuyện liên quan đến tên Ren đó,nhưng cô lại che giấu cho hắn.Giữ riêng cho mình.

Lúc đó,anh lại bắt gặp cảm giác khó chịu ấy dâng lên trong lòng.Giống như...giống như anh không muốn cô giấu bất cứ điều gì trong lòng,với anh.Muốn biết tất cả những suy nghĩ của cô.

Thật kì lạ!

Và,anh lại càng ghét tên Ren ấy.Một cái gì đó mách bảo anh...hắn chính là kẻ đã khiến Alice phải khóc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro