Ballet Shoes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn có ước mơ không? Tôi có. Một ước mơ có lẽ sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thành hiện thực. Ước mơ về một ngày nào đó tôi được đứng trên sân khấu với đôi giày và bộ váy múa balle. Nhưng có lẽ cái ước mơ nhỏ nhoi ấy...sẽ chẳng bao giờ...thành hiện thực.

Trên sân khấu kia, ôi những người vũ công ấy trông thật xinh đẹp trong bộ cánh lộng lẫy tựa như những chú thiên nga trắng muốt đang sải đôi cánh của mình để bay tới nơi mà chỉ dành cho họ. Bộ váy trắng kia tôi đã bao lần mong muốn được mặc thử dù chỉ một lần, đôi giày kia tôi đã bao lần mơ ước đến. Ước gì bản thân tôi, dù chỉ một lần thôi, một lần duy nhất thôi, tôi được đứng trên đó múa theo điệu nhạc mà tôi muốn.

-Ngạn Liễu, con thấy vui chứ? Mẹ biết con thích balle nhưng con biết đấy...

-Dạ con biết thưa mẹ. Dù cũng cảm ơn mẹ đã mua vé và đi cùng con hôm nay.

-Được rồi, đến giờ chúng ta phải về rồi con gái. Ba con hẳn đang chờ ở nhà kia cùng với bữa cơm rồi.

Mẹ tôi mỉm cười nhẹ nhàng nói. Phải rồi, bà là một bà mẹ hoàn hảo trong mắt tôi. Bà rất tuyệt vời vì bà luôn ủng hộ tôi dù có thế nào. À, tất nhiên là trừ những lúc mà tôi không được tốt lắm hay không muốn nói là có chút hỗn láo.

Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới được đi xem múa balle. Đã gần mười năm rồi. Từ khi nào tôi đã bắt đầu ngừng xem những vũ công balle múa ư? Có lẽ là từ lúc mà người đã đưa tôi đến với bộ môn nghệ thuật ấy mất đi niềm đam mê, mất đi cơ hội biểu diễn trên một sân khấu tầm cỡ quốc tế chăng? Người đó đã không còn đứng trên sân khấu, đã trở về phía sau hậu trường làm hậu phương vững chắc cho những người vũ công khác. Người đó đã trở thành một người thầy. Người đã dạy cho bao nhiêu người nhưng nhất định không phải là tôi. Bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mà tôi lại không được dạy, dù tôi cố gắng tới những lớp học múa balle trong thành phố nhưng không một nơi nào nhận dạy tôi và từ đó tôi đã không còn xem những vũ công múa balle nữa. Phải chăng thế giới không muốn tôi đi theo con đường nghệ thuật ấy?

-Thưa ba, con với mẹ đã về.

-Ừm, hôm nay thế nào rồi? Cũng gần mười năm rồi phải không con?

-Vâng thưa ba. Ôi, bà ngoại! Bà đến lúc nào sao không nói cháu biết?

-Mới sáng nay thôi. Nào, ngồi xuống đi và kể cho bà nghe về buổi diễn hôm nay đi.

-Nó rất tuyệt ạ.

Phải rồi, một buổi diễn tuyệt vời. À, phải, bà ngoại tôi là một vũ công balle. Bà chính là người đưa tôi đến gặp người đó. Không biết là bao giờ tôi mới gặp lại được nhỉ?

Bữa cơm trưa diễn ra trong sự im lặng. Tôi không muốn nói chuyện bây giờ, ít nhất là cho đến khi tôi bình tâm lại và quên đi cái ước mơ kia. Còn ba, mẹ và bà ngoại của tôi thì từ trước đã có chút không vừa lòng nhau nên việc họ ít nói chuyện tôi thấy khá bình thường. Còn cái xích mích của họ là gì thì nó có chút liên quan đến cái giấc mơ kia của tôi nhưng tôi không quan tâm lắm vì dù sao tôi cũng đã không được chạm vào giấc mơ của mình.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn, tôi trở về phòng. Phòng của tôi không giống phòng của những đứa con gái bình thường mà nó trông hơi u ám với màu xám. Thật lạ nhỉ khi mà một đứa như tôi lại thích màu xám.

-Nhìn những đôi giày kia, cháu còn thích chúng chứ?

Bà ngoại tôi từ đâu bỗng xuất hiện. Lúc nào bà cũng như một bóng ma vậy, thoắt ẩn thoắt hiện mà không một tiếng động. Tôi thực sự nể phục bà. Quay mặt trở vào màn hình chiếc máy laptop, đôi mắt mang theo sự mong đợi, tôi nhìn những đôi giày balle đang hiện trên đó. Còn chứ. Tôi còn thích chúng rất nhiều kia. Nhưng làm sao có thể với một đứa như tôi?

-Ôi cháu gái, ta biết cháu rất muốn học nhưng đôi chân của cháu...

-Cháu biết thưa bà. Chúng không còn sử dụng được nữa. Chúng phế rồi.

-Ta rất tiếc nhưng cháu có còn nhớ Gia Chiêu không?

-Cậu ấy là người khiến con yêu thích bộ môn này, làm sao con quên được chứ.

Chiếc xe lăn của tôi từ từ xoay lại về phía bà. Ô, đằng sau bà là ai kia? Chẳng phải là Gia Chiêu sao? Là người đã đem tôi đến với bộ môn nghệ thuật hoàn mỹ kia. Là người khiến tôi luôn mong ước được đi thử đôi giày múa, được đứng trên sân khấu múa. Cậu ấy đến đây từ lúc nào? Tại sao lại đột ngột xuất hiện như vậy? Hình như đã năm năm rồi tôi mới gặp lại cậu ấy. Vẫn cái dáng người gầy gầy, cao cao ấy, vẫn là khuôn mặt xinh xắn ấy. Có điều trông cậu ấy đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng vậy. Ánh mắt của Gia Chiêu ánh lên một niềm hi vọng nhỏ nhoi khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy.

-Chân cậu...vẫn ổn chứ?

-Phải, vẫn ổn.

Bà ngoại tôi đã đi ra tự bao giờ. Chắc hẳn bà muốn dành cho tôi một chút thời gian riêng với Gia Chiêu. Chúng tôi tâm sự với nhau sau ngần ấy năm không gặp. Gia Chiêu bây giờ đã là một người vợ, một người mẹ rồi. Còn tôi thì vẫn đang làm một giáo viên tàn tật với đôi chân bị liệt. Chúng tôi kể cho nhau nghe về cuộc sống của năm năm không gặp, nhắc lại những hoài niệm của chúng tôi suốt mười mấy năm làm bạn. Gia Chiêu, mất chồng, mất con sau một vụ tai nạn khiến cậu ấy trông như đã đáng mất một điều gì đó quan trọng. Không, nó rất quan trọng và có khi hơn cả tính mạng bản thân. Cô ấy chính là bạn thân nhất của tôi chính vì vậy, nỗi đau ấy, tôi thấu hiểu rất rõ như thể đó là tôi vậy. Gia Chiêu bắt đầu hỏi thăm về đôi chân của tôi, cậu ấy luôn cảm thấy tội lỗi vì đã khiến tôi đánh mất khả năng đạt tới ước mơ. Nhưng tôi không trách cậu ấy vì đó vốn không phải lỗi của Gia Chiêu.

Có thể sẽ có những người hẳn vô cùng bất ngờ khi biết tôi bị liệt hai chân. Tôi chẳng chia sẻ cho ai biết chuyện này ngoại trừ gia đình và bạn thân của tôi. Ở nhà thì tôi dùng xe lăn để di chuyển, còn ở trường thì tôi lắp chân giả có cơ để đi lại để thuận tiện cho việc giảng dạy cho học sinh. Và tất nhiên, tôi luôn mặc quần dài nên chẳng ai phát hiện ra điều bất thường ở đôi chân của tôi cả.

-Đã lâu lắm rồi nhỉ? Từ khi cậu rời bỏ sân khấu.

-Phải, lâu lắm rồi. Đã gần mười năm rồi. Còn ước mơ...cậu vẫn ấp ủ nó chứ?

-Tất nhiên, tớ vẫn luôn, cậu biết đấy, tìm một lớp học chấp nhận tớ. Điều khiến tớ buồn nữa là cậu đã từ bỏ balle chỉ vì tai nạn lần đó.

-Tớ rất tiếc và xin lỗi. Chỉ là tớ không thế tiếp tục múa khi mà nhìn thấy cậu như thế này.

-Đó không phải lỗi của cậu, cậu biết rõ mà. Thôi, dù sao thì hãy cố gắng đưa những đứa trẻ trở nên toả sáng trên sân khấu ấy nhé. Nào, đi với tớ ra ngoài một chút ngắm đường phố được không?

-Ừ, miễn là cậu thích.

Gia Chiêu đẩy chiếc xe lăn của tôi đi dọc con phố nhỏ. Hai bên là những hàng cây xanh ngát. Mùi hương hoa lan toả khắp nơi. Thật yên bình. Tôi nhắm mắt tận hưởng cái không gian này, có lẽ đã lâu lắm rồi thì tôi mới nhớ đến cái vẻ đẹp bình yên của con phố nhỏ bé mà tôi đã bao lần đi qua.

Không biết rằng liệu tôi có thể sống thêm được bao lâu nữa nhỉ? Một năm, hai năm hay mười năm hay hai mươi năm? Chẳng ai biết được.

Cái ước mơ nhỏ nhoi kia lại hiện lên trong trí tưởng tượng của tôi. A, kia là tôi đang đứng trên sân khấu, bộ váy xoè trắng muốt giống như thiên nga, đôi giày múa bó gọn hai bàn chân nhỏ nhắn của tôi lại. Tôi đang toả sáng giữa ánh hào quang của trí tưởng tượng, một nơi tuy không có khán giả song nó vẫn thật tuyệt vời. Tuy nhiên thì nó vẫn thật đẹp. Quá đẹp.

Tôi từ từ mở mắt ra, cảm nhận ánh sáng từ xung quanh. Khung cảnh này, tại sao tôi lại ở đây? Tại sao? Đây là sân khấu của thành phố kia mà. Phải chăng tôi đã ngủ quên? Từ khi nào mà Gia Chiêu đã đưa tôi đến đây? Ôi, thật sự tôi đã ngủ quên sao?

Những ánh đèn sáng nhấp nháy phía trên sân khấu. Tôi nhìn xung quanh, chẳng có ai hết. Kể cả Gia Chiêu. Mọi người đang ở đâu? Gia Chiêu đâu? Vì sao tôi lại đột ngột ở đây? Hay đây chỉ là một giấc mơ mà tôi chưa tỉnh lại? Thật là kỳ lạ. Tôi đẩy chiếc xe lăn của mình tiến về phía trước, vẫn chẳng có một ai. Giấc mơ này giống thật quá.

Tối. Bỗng dưng bóng tối bao phủ không gian xung quanh tôi. Chẳng có một ai bên tôi lúc này cả, nó giống như cái lúc mà đôi chân tôi không còn đi được nữa vậy. Thật đáng sợ. Rồi bỗng dưng ánh đèn lại bật sáng. Từ khi nào tôi đã ở trên sân khấu rồi? Phía dưới khán đài, bà ngoại, ba mẹ tôi, Gia Chiêu và rất nhiều người khác đang đứng đó mỉm cười. Ô, thì ra tôi đang mơ thật sao?

-Ngạn Liễu, cậu vẫn còn ước mơ làm vũ công balle chứ?

Còn không? Tất nhiên là tôi còn và còn rất mãnh liệt là đằng khác.

-Một năm nay, tớ và ba mẹ cậu, bà ngoại cậu đã bí mật làm một vài điều phía sau cậu. Tớ rất xin lỗi nhưng bù lại thì điều đó là một điều rất tuyệt vời đang chờ cậu. Ước mơ của cậu dù không được kéo dài mãi mãi nhưng cậu đã từng nói rằng dù chỉ một lần thôi cậu cũng cam lòng. Nên hôm nay, sau những sự chuẩn bị thì đã đến lúc, cậu sẽ được lên sân khấu và múa những điệu múa mà cậu thích, được toả sáng dưới ánh hào quang của sân khấu. Đôi giày balle mà cậu cất giữ bấy lâu này giờ đã có thể xuất hiện cùng với cậu bên những bản nhạc du dương. Đôi chân của cậu, hãy đứng lên đi nào!

Thì ra không phải là mơ, tôi đang ở thực tại. Một thực tại giống mơ đến lạ. Tôi thử dùng đôi chân giả của mình đứng dậy, cảm thấy thật giống như một đôi chân thật vậy, quả thật rất thực. Trên đôi chân tôi là độ giày balle mà tôi đã mua cách đây khá lâu và được tôi cất kĩ càng trong một chiếc hộp. Giờ đây thì nó đã được sử dụng rồi. Một bản nhạc nhẹ cất lên, đôi chân giả của tôi bắt đầu những động tác múa. Chúng đang tự chuyển động sao? Thì ra bấy lâu nay mọi người luôn bí mật chuẩn bị những điều này cho tôi. Cơ thể tôi bắt đầu múa với những động tác vụng về, thì ra ánh mắt Gia Chiêu ban chiều là đây. Cảm ơn cậu, Gia Chiêu. Cảm ơn tất cả mọi người.

Giờ đây tôi đang đứng trên sân khấu.

Giờ đây tôi đang đứng dưới ánh đèn.

Giờ đây tôi đang múa bằng đôi giày balle.

Giờ đây tôi đang được sống với ước mơ của mình.

Cảm giác thật tuyệt vời! Tôi cảm giác bản thân có thể múa đến khi cơ thể tôi mục rữa vậy.

I wanna dance until I die...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro