Chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Này! Ăn đi!

Tên nhiều chuyện quăng một túi đồ ăn kế bên chỗ chàng trai thư sinh đang cắm cúi mày mò với cái máy tính, tròng kính phản quang một màu xanh lè.

-Ờ, cảm ơn. - Nhạt nhẽo đáp lời, gương mặt chàng trai vẫn dán chặt vào chiếc màn hình vi tính.

Tên nhiều chuyện ngồi bên chau mày một cái rồi ngửa đầu ra sau ghế, miệng buông lời than vãn:

-Làm cái quái gì mà bận đến mức thế? Mày ở trong cái phòng này nửa tháng trời rồi đó, không thấy ngộp à? Hay mọc rễ ngay chân rồi?

Bật lên một tiếng cười hờ hững cho qua, chàng trai vẫn yên vị gõ lên bàn phím.

Hắn thấy thế cũng bực mình không thèm để tâm, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Được một lúc chàng trai mới lên tiếng:

-Mai bắt đầu đúng không?

-Ờ. - Hắn cao giọng đáp - Chuẩn bị mọi thứ xong rồi, sáng mai sẽ cướp lô hàng của bọn chúng.

-Tưởng sử dụng cái dự án của Kit Rokasut làm mồi nhử?

-Vẫn nên đảm bảo kẻ đó sẽ đến. Càng nhiều mồi càng tốt không phải sao? - Hắn nhếch mép cười kết thúc câu.

Lại một khoảng im lặng kéo dài.

-Mấy nay Pond có đến tìm mày không? - Lần này là hắn hỏi.

Chàng trai âm trầm một lúc rồi đáp:

-Không có.

Đôi mày hắn nhíu lại.

-Lạ thật. Mấy nay nó luôn biến mất một cách kì lạ, đẩy hết mọi cuộc gặp đối tác cho tao. Biết là bận chuẩn bị cho kế hoạch, nhưng mỗi lần có việc cần tìm nó cũng đều trao đổi qua điện thoại, hỏi ở đâu thì nói là ở nhà. Mày thấy kì không? Hồi trước cả tháng trời nó còn chẳng thèm về nhà lấy một lần.

Chàng trai lúc này mới dừng lại những ngón tay đang góc tanh tách trên bàn phím, liếc nhìn hắn rồi lại nhìn vào màn hình, đáp:

-Chắc nó mệt, về nhà để nghỉ ngơi thôi. Mày đừng nghĩ nhiều, lo cho kế hoạch ngày mai đi kìa.

Hắn ngờ hoặc nhìn chàng trai rồi lại nhìn vào đồng hồ. Đứng lên, nhặt lấy chiếc áo khoác trên ghế vắt qua vai, hắn vừa đi vừa nói:

-Có việc rồi, đi trước đây. Đừng có làm việc quá rồi chết lúc nào không hay đấy.

Cạch. Thấy cánh cửa đã đóng hẳn, chàng trai xoay ghế lại nhìn rồi thở dài một hơi.

Chàng trai biết có điều gì đó đang diễn ra, một điều không hề bình thường. Pond đang thay đổi, chàng trai có thể cảm nhận rõ điều đấy. Bằng chứng đó chính là cái tên Joong Archen được thốt ra từ miệng Pond vào buổi tối cái ngày chàng trai nhận được cuộc điện thoại của anh yêu cầu tìm kiếm tên nhóc ấy. Khi nghe được cái tên đó, chàng trai đã rất sốc. Vì từ việc anh muốn giải oan cho một kẻ vô danh như Phuwin Tangsakyuen đến việc anh cho người đi tìm tung tích của một thằng nhóc ất ơ chẳng hề liên quan gì đến anh. Mọi thứ dường như dẫn đến một kết luận duy nhất mà chàng trai chẳng thể tìm ra một cách nghĩ nào khác, đó là cậu trai tên Phuwin Tangsakyuen kia thật sự đã chiếm một phần gì đó quan trọng đủ để trở thành ngoại lệ lạ lẫm đối với anh.

Bỏ vấn đề đó qua một bên, cái đầu tiên trên hết chàng trai quan tâm khi nghe yêu cầu của Pond là người con trai tên Joong Archen, tên nhóc hữu duyên vô phận bao nhiêu lần gặp gỡ là bấy nhiêu lần lòng anh có những cảm xúc xao động. Và khi biết tin cậu nhóc này mất tích, chàng trai đã ngay lập tức lao đầu vào tìm kiếm. Vốn tự nhủ chỉ vì lời yêu cầu của Pond, nhưng sự vội vã, gấp gáp của anh lại hiện hữu quá rõ ràng một sự thật rằng anh đang quan tâm và lo lắng cho cậu nhóc.

Đã nửa tháng trôi qua, số thông tin chàng trai thu thập được về nhóc Joong thật sự quá ít. Lần gần nhất cậu xuất hiện trên các camera an ninh là lúc cậu rời khỏi tòa án, trùng với lúc chàng trai tới tòa án vào ngày hôm ấy. Mọi thông tin sau đó tuyệt nhiên bị xóa sạch một cách cố ý. Chàng trai đã thử tìm hiểu về buổi xét xử hôm ấy và cả người tên Neo Trai bị xét tội kia. Nhận thấy nhiều lỗ hổng trong cách xét xử vụ án và những bằng chứng chưa đủ xác thực, chàng trai biết người tên Neo ấy cũng bị đổ oan. Từ đó dần dần liên kết với cậu bạn Phuwin Tangsakyuen của cậu ta, anh đoán chắc chắn hai vụ án này có liên quan gì đó. Nhớ lại lúc trước khi bản thân điều tra thông tin của Phuwin cho Pond, chàng trai vẫn chưa tìm thủ phạm thật sự mà chỉ biết rằng Phuwin bị oan. Sau một hồi suy tính, bỗng dưng trong đầu chàng trai nảy ra một ý, đó là tìm kiếm hung thủ thật sự của vụ án, vì biết đâu nó sẽ cho anh biết tên nhóc Joong kia đang ở đâu.

Mọi thứ quá rắc rối. Dù rằng chàng trai là một thần đồng trong mảng mạng lưới dữ liệu và phá khóa điện tử nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không hiểu lí do gì mình lại gặp khó khăn đến thế trong vụ án này. Những thông tin đã xóa trong một thời gian nhất định chàng trai vẫn có thể khôi phục lại. Vậy mà lần này, những thông số bị khóa lại trong một bảo mật điện tử với cấu trúc tường lửa khó nhằn mà anh chưa từng gặp qua. Đã thế nếu không khôi phục nhanh chóng, những dữ liệu đó có thể biến mất mãi mãi khỏi mạng lưới thông tin. Đến lúc đó, muốn biết được sự thật là điều rất khó.

Mệt mỏi vò đầu, chàng trai với hai mắt thâm quầng nhìn vào túi đồ ăn tên nhiều chuyện đem tới ban nãy. Mở túi đồ, lấy ra trong đó hộp cơm và bình trà hoa cúc, anh miễn cưỡng nhét chúng vào đường ruột.

Bỗng nhớ lại khuôn mặt của tên nhóc Joong, chàng trai bật cười một cái. Tên nhóc ấy quả thật rất đẹp, lại còn có chút gì đó nam tính. Nếu ngày hôm ấy anh quay lại để nhìn kỹ hơn thân ảnh quen mắt lướt qua anh lúc đó, liệu chuyện bây giờ sẽ khác đi không? Chẳng biết lúc này cậu đang ở đâu, chỉ mong cậu vẫn sống tốt và nhanh chóng tìm cách quay trở lại.

Chàng trai lúc này còn chẳng ý thức được bản thân đang lo lắng cho một kẻ xa lạ.

Tám giờ tối, nhìn vào những đốm sáng vàng đỏ của đèn đường đô thị ở phía xa xa, Fourth thẫn thờ nghĩ về điều gì đó, đôi mắt u buồn khép hờ ngắm nhìn khung cảnh bên kia khung cửa sổ. Rồi cậu thở dài. Hơi thở phà lên trên mặt kính để lại một mảnh trắng mù mờ che lấp đi khuôn mặt ủ rũ được phản chiếu.

-Lại có chuyện gì sao?

Tiếng hắn cất lên khiến đôi môi cậu vô thức mỉm cười mà nhìn lên, đôi mắt dịu dàng hướng về người trước mặt.

-Anh đến rồi.

Tên nhiều chuyện ngồi xuống đối diện. Nhân viên phục vụ bước tới, chẳng cần đưa ra thực đơn đã bị hắn cướp lời.

-Cho ly cà phê đá. Như cũ nhé.

Chờ người nhân viên rời đi, Fourth nhăn mặt nói:

-Cà phê đá giữa trời đông? Anh quái đản thật đấy.

Hắn nhếch miệng, nhún hai vai rồi đáp:

-Sở thích riêng.

Fourth nhíu mày đôi chút rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:

-Để tôi kể chú nghe, hôm nay công ty tôi...

-Hừm.

Hắn tằng hắng một cái, đôi lông mày có chút chau lại không hài lòng. Fourth thấy thế chẳng hề ngạc nhiên, còn cố tình lơ hắn, tiếp tục câu chuyện dang dở:

-Hôm nay công ty tôi đã ký được hợp đồng với bên kia rồi đấy. Không những thế tôi cũng tra ra được những ai đã đánh cắp quỹ lợi nhuận dẫn đến thu nhập của công ty bị sụt giảm. Với cả tôi vừa tìm ra nguồn cung nhiên vật liệu chất lượng hơn mà giá cả cũng rất phải chăng, tôi đã liên lạc với bên đó hẹn cuối tuần này sẽ gặp mặt để bàn bạc hợp đồng. Chú thấy tôi có giỏi không?

Fourth giương khuôn mặt hào hứng, hai mắt xoe tròn nhìn hắn đầy mong chờ. Hắn tuy vẫn còn điều không hài lòng nhưng cũng cười xòa, đáp:

-Còn không phải nhờ công của tôi sao, nhóc?

Fourth có chút bất mãn, đánh mắt qua hướng khác, khinh khỉnh nói:

-Ừ thì...cũng một phần nhờ công của chú. Nhưng phần lớn vẫn là công của tôi chứ bộ.

Thấy bộ dạng trẻ con này của cậu, hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ. Thế này thì khi nào em mới lớn nổi đây?

-Em đúng thật chẳng thay đổi gì hết.

Tính đến nay đã hơn một tuần cậu và hắn hẹn gặp như thế này. Mỗi ngày, cứ đúng tám giờ tối, đúng tại quán cà phê gần nhà cậu này, đúng lại chỗ ngồi này, hắn và cậu sẽ gặp nhau, kể từ buổi tối ngày hôm ấy. Sau nụ hôn đó, hắn đã đưa Fourth đến quán cà phê này để cả hai bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau. Dù rằng Fourth đã cố xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng sự thật thì ngược lại. Dường như nụ hôn ấy đã kéo gần cả hai người lại với nhau. Fourth có chút ngại nhưng không còn bài xích sự xuất hiện của hắn ta như trước. Tên nhiều chuyện nhờ đó lại bạo dạn thể hiện thái độ quan tâm của mình đến cậu. Việc gặp gỡ thường nhật theo ngày như thế này cũng là do hắn đề nghị và chỉ mất một lúc để có thể nhận được cái gật đầu từ cậu.

Trong những buổi gặp gỡ, thường là hắn sẽ ngồi im lặng lắng nghe những tâm sự của Fourth về ngày hôm ấy, về việc cậu đã trải qua những gì. Sau đó, bằng kinh nghiệm của người đi trước, hắn sẽ đưa ra những lời khuyên, những định hướng giúp cậu biết việc cần làm để có thể giải quyết được vấn đề.

Tuy không nói ra nhưng phải biết rằng Fourth đã vô cùng biết ơn sự có mặt của hắn trong thời gian này. Vì cậu gần như đã suy sụp đến mức suýt bị trầm cảm nếu không có hắn xuất hiện. Bố cậu bởi di chứng của vụ tai nạn nên không thể quay trở lại điều hành công ty. Với tuổi đời còn nhỏ, kinh nghiệm chưa hề có, kinh doanh hay thương mại cũng không phải chuyên ngành của cậu, cậu bị những nhân viên cấp dưới và những kẻ đang hợp tác với công ty khinh thường. Ngay cả khi có sự giúp đỡ của những người thân cận với bố cậu trước đây, cậu vẫn bị những doanh nghiệp đang lăm le mua lại công ty nhà cậu chèn ép, gây áp lực. Rồi đến các công trình do công ty đảm nhận lại gặp phải trục trặc dẫn đến nguy cơ hủy bỏ và đền bù hợp đồng làm cậu vô cùng đau đầu. Còn cả việc của Phuwin, Joong và nhiều vấn đề khác nữa đổ dồn hết lên cậu trai trẻ vừa tròn hai mươi, Fourth gần như phát điên. Nhiều lúc cậu tự thu mình lại trong căn phòng tối tăm, cuộn mình lại rồi khóc thật to như hồi còn bé. Chẳng một ai để chia sẻ, chẳng một ai có thể giúp đỡ, lại chẳng thể bỏ cuộc, một vài ý niệm về cái chết đã từng thoáng qua trong đầu Fourth.

Nhưng bây giờ, khi nhìn vào khuôn mặt anh tú lại có chút đểu cáng trước mặt, Fourth thầm biết ơn tên khốn này đã xuất hiện thật đúng lúc. Dẫu cho nghe có gì đó sai trái ở đây, vì gần như cậu đã quên mất việc tên khốn này đã cướp mất lần đầu của cậu, đã khiến cậu sống dở chết dở trong một thời gian.

Hừ, cái tên chết bằm!

-Hắt xì!

Hắn nhăn mày, lấy tay day day cái mũi. Fourth bật cười, lấy tay chống cằm, bỡn cợt nói:

-Này ông chú, có vẻ cà phê đá không hợp với anh đâu.

Hắn đã nhăn lại càng nhăn. Tên nhóc này thật không biết điều. Lâu lâu nổi hứng cậu lại cứ gọi hắn là "chú", như cái cách cậu đã chơi hắn một vố lúc ở đồn cảnh sát làm hắn càng thêm cay cú. Dù bị hắn nhắc nhở hay đe dọa bao nhiêu lần, cái cách xưng hô lộn xộn của cậu vẫn chẳng thay đổi. Bất quá, hắn lại chẳng thể làm gì cậu, để mặc cậu gọi sao thì gọi.

Thế nhưng, tuyệt nhiên cậu không hỏi tên hắn, khiến hắn nhiều lần tự hỏi liệu rằng cậu đã biết tên hắn chưa.

-Em...-Hắn ngưng một giây, âm trầm nhìn cậu-...biết tên tôi chưa?

Bàn tay đang bưng lên cốc trà cũng vì thế mà khựng lại. Bỗng đôi mắt cậu cụp xuống, giọng cất lên khe khẽ:

-Đừng nói cho tôi biết, cũng đừng để tôi biết.

-Tại sao?

-Vì tôi sợ, nếu tôi biết về anh, tôi sẽ không cho phép bản thân mình gặp anh nữa.

Hắn nhìn cậu bất động. Hai người im lặng một lúc lâu, cậu mới tiếp tục lên tiếng:

-Chúng ta tốt nhất, vẫn nên như thế này. Vì...tôi...

Rè...rè...

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Là điện thoại của hắn.

-Tôi nghe điện thoại một chút.

Hắn nói rồi cầm điện thoại đi ra chỗ khác, bỏ lại Fourth với nỗi lòng phức tạp.

"Vì tôi muốn gặp anh nhiều hơn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro