Chap 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zo đang di chuyển đầu dò của chiếc máy siêu âm trên bụng Phuwin. Phuwin nhìn chằm chằm theo từng chuyển động của máy dò, hồi hộp cùng lo lắng không giấu được trên khuôn mặt.

-Zo, con tôi không sao chứ? - Cậu hỏi khi Zo đã thu lại chiếc máy siêu âm.

-Không có vấn đề gì đâu, chỉ là vùng sinh sản của cậu đang thực hiện quá trình chuyển đổi để thích ứng với sự xuất hiện của thai nhi. Điều này là bình thường đối với việc mang thai ở nam giới. Những đợt đau bụng như thế vẫn sẽ xuất hiện cho đến khoảng tháng thứ 4 của thai kì, cố gắng chịu đựng một chút, uống đầy đủ thuốc theo đơn của tôi, nếu đau quá có thể dùng khăn ấm đắp lên phần bụng.

Nghe thế Phuwin liền thở phào một hơi.

-Nhưng mà kể cũng khổ, - Zo vừa kê đơn thuốc vừa buông lời cảm thán - nam giới mang thai đã cực hơn so với nữ giới, rất cần sự có mặt của người chồng, người cha. Ấy thế mà ngài Pond lại bận quá.

Phuwin không khỏi chạnh lòng sau câu nói ấy của Zo. Cậu cảm thấy khóe mắt mình cay cay. Từ bao giờ một người kiên cường như cậu lại dễ khóc như thế?

Nhìn thấy đôi mắt hoen đỏ của Phuwin, Zo mới nhận ra mình lỡ lời.

-Này này, tôi xin lỗi, cậu đừng xúc động quá, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi đó.

Cậu quẹt ngang mắt rồi mỉm cười đáp lại.

-Tôi không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.

Cạch. Cánh cửa phòng mở ra.

-Cậu ấy không sao chứ? - Là J.

Zo nhìn thấy khuôn mặt người kia liền tỏ vẻ không vui, muốn nhanh nhanh rời khỏi đây.

-Đơn tôi kê ở đây rồi. Nhớ nhắc cậu ấy uống đúng giờ.

Zo thu dọn xong đồ đạc liền đi lướt qua người kia, toan rời khỏi phòng thì bị J nắm tay kéo lại.

-Khoan đã, ở lại đây ăn tối rồi về.

Zo vùng mình thoát khỏi sự níu giữ của người kia.

-Không cần, tôi về nhà ăn sau.

-Không kịp đâu, tốt hơn vẫn nên ăn ở đây. - J không đồng ý với lời từ chối của anh.

-Tôi đã nói là không rồi mà!

Ầm!

Trong khi hai người giằng co thì bỗng dưới nhà vang lên một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh của đám người làm trong nhà. J, Zo và Phuwin vội vàng chạy xuống nhà kiểm tra. Không biết từ đâu một toán người áo đen xuất hiện, tay cầm súng ngắn bắn liên hồi vào đám người hầu. Từng người từng người nhà gục xuống, xác chết cùng với máu rải rác la liệt trong sảnh nhà chính.

Nhận thấy tình thế cấp bách, J vội vàng nói Zo và Phuwin quay trở về phòng trong khi bản thân thì rút súng sẵn sàng nghênh chiến.

Phuwin chạy về tới phòng liền mở hộc bàn gần đầu giường, rút ra một khẩu súng ngắn khác. Cậu nhanh chóng lắp đạn, lên nòng tính ra ngoài hỗ trợ J nhưng ngay lập tức bị Zo ngăn lại.

-Cậu điên hả?! Cậu đang mang thai đấy. Nên để mọi việc cho Joke và đám vệ sĩ lo liệu đi.

-Bọn chúng vào đây được nghĩa là đám vệ sĩ bên dưới hẳn đã bị giết rồi. Một mình J e rằng không lo nổi đâu.

Nghe thấy vậy, Zo không khỏi lo sợ nhìn Phuwin.

-Không sao đâu, tôi cũng từng là quân sĩ mà, nhớ chứ?

-Nhưng...

Chưa để Zo nói hết câu, Phuwin đã lao ra khỏi phòng chạy về phía dưới. Zo thấy thế vội vàng chạy theo, phòng có trường hợp xấu xảy ra.

J đang nấp sau trục nhà ở tầng hai mà liên hồi nã súng xuống dưới sảnh. Một vài tên định men theo cầu thang đi lên lầu hai đều bị J hạ gục. Tuy nhiên súng của hắn là súng ngắn, có những giới hạn nhất định khiến hắn không thể triệt hạ nhiều tên như thế trong thời gian ngắn.

Bỗng từ đâu một đường đạn khác cũng phi thẳng về phía bọn chúng khiến J ngạc nhiên quay qua, thấy Phuwin đang nấp sau một trụ nhà khác, sử dụng súng bắn về phía bọn chúng, ngay sau là Zo đang ngồi khom lại không ngừng run sợ. Hắn bực dọc quát lên:

-Tôi đã nói hai người vào phòng rồi mà sao không nghe, hả?!!!

Phuwin hét lên đáp lại:

-Tập trung mà xử lý bọn chúng trước đi kìa!!!

Thế là J và Phuwin hợp lực xử lý bọn chúng. Nhưng không hiểu sao tiếp viện bên đó tới liên tục, số lượng đếm sơ qua cũng không dưới ba mươi người.

Nhận thấy tình thế trước mặt không ổn, J liền nói vọng về phía Zo đang run lẩy bẩy bên kia:

-ZoZo! Vào phòng tôi, trong hộc bàn thứ hai tủ bàn làm việc, lấy cho tôi cây súng tiểu liên ra đây!

Zo nãy giờ ngồi một chỗ đã sợ đến mặt trắng bệch, cắt không một giọt máu, giờ hắn còn muốn anh chạy vào trong phòng hắn lấy súng cho hắn ư? Zo khóc không thành tiếng, chần chừ một lúc nhưng rồi vẫn quyết chạy đi.

Rất nhanh Zo đã mang đến cây súng tiểu liên, phi trượt trên nền đất về phía J rồi quay trở lại phía sau lưng Phuwin.

Nhận được cây súng tiểu liên trong tay, J bắn viên đạn cuối cùng trong cây súng ngắn thành công hạ gục một tên rồi nhanh chóng lắp đạn vào súng mới. Hắn cầm lấy cây súng tiểu liên lao ra khỏi chỗ nấp, đứng sát lan can rồi điên cuồng nã súng vào những tên phía dưới. Lũ đột nhập ấy lần lượt đều ngã xuống, J thừa thắng xông lên, vừa nã đạn vừa di chuyển xuống dưới tầng, bắn cho những kẻ bên ngoài chưa kịp tiến vào đã chết tức tưởi ngay trước hiên nhà.

Sau khi giải quyết hết không còn một tên, J mới dừng tay rồi nhanh chóng lấy bộ đàm thông báo cho người đến hỗ trợ. Xác nhận đã an toàn, Phuwin với Zo cũng vội vã xuống dưới.

-Bọn chúng là ai vậy chứ? - Phuwin nhìn đám xác chết mà thắc mắc.

-Không biết nữa. Hi vọng sẽ còn tên nào đó sống sót để có thể moi tin tức. - J đáp.

-Đột nhập một cách lộ liễu cùng số lượng đông như thế này, bọn chúng là định tổng tấn công hay sao? - Zo nêu ra suy nghĩ của mình.

-Chúng ta chưa biết được mục đích của bọn chúng là gì, trước mắt phải đợi đội chi viện đến đem xác bọn chúng đi kiểm tra đã. - J vừa nói vừa ngồi xuống xem xét thân thể của một tên gần đó.

-Phuwin, cậu không sao chứ? - Zo nhớ ra liền quay lại hỏi.

-Tôi không sao.

Thấy Phuwin không bị sứt mẻ miếng nào, Zo mới nhìn đến J. Khuôn mặt của hắn bị cứa một đường ngay bên má, bên phía cánh tay cũng bị đạn sượt qua để lộ một vết máu đỏ chói.

Zo nhẹ nhàng bước tới gần hắn, giọng đầy lo lắng:

-Joke, cậu bị thương rồi, để tôi giúp cậu.

Hắn nhìn về vết thương nơi cánh tay rồi khẽ nói:

-Không sao, chỉ là vết thương ngoài da.

Zo lấy khăn tay lau sơ qua vết máu cho hắn, cẩn thận như sợ hắn đau.

Nhìn gương mặt người kia chăm chú chữa trị vết thương cho hắn, biểu hiện lại có chút lo lắng khiến hắn không khỏi ấm lòng. Đang mải mê ngắm nhìn gương mặt của vị bác sĩ, J không hề để ý phía ngoài hiên nhà vẫn còn một tên sống sót. Tên đó gượng dậy, cầm lấy khẩu súng hướng về phía hắn. Phuwin đứng cách đó không xa nhìn thấy liền gọi lớn:

-J, Zo! Cẩn thận!

Nghe thấy tiếng gọi, J không suy nghĩ nhiều nhanh tay ôm lấy Zo nhảy úp xuống nhằm né tránh đường đạn.

Pằng.

Viên đạn bắn ra trúng chiếc bình phong vang lên một tiếng vỡ toang toác. Phuwin ngồi sụp xuống, tay che lấy hai bên tai, mắt nhắm chặt. Cũng may không mảnh vỡ nào văng trúng cậu hay hai người kia. Mở mắt ra thấy hai người họ không bị trúng đạn, Phuwin thở phào một hơi. Nhưng cậu quên mất rằng bản thân cũng đang nằm trong khu vực nguy hiểm không một chút che chắn, trên người cũng không còn súng. Rất nhanh, tên kia chuyển đối tượng nhắm bắn sang cậu. Phuwin nhìn thấy hướng súng rẽ về phía mình, biết không kịp tránh đi được nữa, cậu vô thức lấy một tay che bụng, đầu gối gập lại ôm trọn lấy phần bụng phía trước. Trái tim cậu đập loạn xạ, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi vừa hồi hộp chờ đợi đau đớn đến với mình.

Làm ơn, hãy để đứa con của cậu được an toàn...


Quay trở lại nửa tiếng trước, trong căn phòng đang xảy ra cuộc hỗn chiến giữa Pond và tên nhiều chuyện kia, chàng trai thư sinh đang không ngừng gào thét trong vô vọng:

-Hai đứa mày dừng lại đi! Dừng lại cho tao! Có nghe không hả?!

Thấy lời mình không lọt nổi vào tai hai tên điên kia, chàng trai bực mình xông tới muốn tách hai người ra. Với sức lực cỏn con của mình, chàng trai không chỉ không đẩy được hai kẻ cuồng loạn này mà còn thành công khiến bản thân ăn trọn cái cùi chỏ của tên nhiều chuyện kia vào mặt. Pond và hắn vì mải giằng co với nhau mà lỡ tay quật trúng chàng trai, khiến chàng thư sinh loạng choạng bước lùi lại rồi ngã sõng soài ra sàn.

Đến lúc này hai người mới để ý đến chàng trai, vội vàng chạy tới kiểm tra.

-Mày không sao chứ? - Tên nhiều chuyện tội lỗi hỏi.

Một tay chàng trai đang ôm lấy mặt vì câu hỏi của hắn mà bực mình hất văng cánh tay của người kia đang muốn đỡ lấy mình, để lộ chiếc mũi đỏ hoe đang tuôn đầy máu. Nhưng chàng trai vốn chẳng quan tâm, toàn bộ nội lực gần như được dồn nén để chờ thời điểm này mà bộc phát.

-Hai đứa điên bọn mày! Rốt cuộc là bị cái giống ôn gì! Bọn mày tính giết chết nhau hay gì! Hả?! Bọn mình nhìn lại bộ dạng của bọn mày lúc này đi, có ra cái thể thống quái gì không!

Chàng trai gào lên, hận không thể băm hai tên khùng trước mặt ra thành trăm mảnh!

Lúc bấy giờ, Pond và tên nhiều chuyện mới quay sang nhìn nhau. Khuôn mặt của cả hai giờ đều đã chằng chịt vết thương, bầm dập hết lên, khóe miệng còn vương chút máu. Quần áo thì xộc xệch, cúc áo đã bị đứt phân nửa. Tóc tai rối bù hết cả lên, hai bên thái dương mồ hôi không ngừng tuôn ra. Nhìn cả hai bây giờ thật không nhận ra liệu đây có còn là hai kẻ trịnh thượng, thần thái ngút trời hằng ngày không nữa.

Nhớ lại một màn gây gổ vừa rồi, tên nhiều chuyện không khỏi nghĩ rằng hai bọn họ quả đúng là điên đi. Không ngờ chỉ vì một tên nhóc mà đánh nhau đến mức thân tàn ma dại. Hắn ngồi bệt xuống nền đất, ngửa cổ lên trời rồi bật cười tự giễu.

Pond thấy thế cũng ngồi xuống kế bên. Chính anh cũng không ngờ được có ngày bản thân lại đánh mất lí trí đến mức lao vào đánh nhau với tên nhiều chuyện này. Mọi chuyện diễn ra có phải chưa đủ điên hay không?

Chàng trai thư sinh thấy hai thằng bạn khốn nạn của mình không có ý định đánh nhau nữa mới chịu lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra rồi chặn máu đang chảy ra từ mũi mình.

Sau hồi lâu im lặng, chàng trai vẫn là không chịu được mà lên tiếng:

-Rốt cuộc là cái lí do nào đủ điên đến mức để hai đứa mày lao vào đánh nhau vậy hả?!

Tên nhiều chuyện liếc nhìn Pond rồi đáp lại chàng trai:

-Cái này mày đi mà hỏi nó.

Chàng trai nhíu mày khó hiểu, nhìn qua anh chờ đợi một lời giải thích.

Pond nãy giờ nhắm nghiền mắt cuối cùng cũng mở ra nhìn hai người, đang định mở miệng nói gì đó thì tiếng rung của điện thoại vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện.

Pond đứng dậy, bước đến chỗ chiếc điện thoại đang nằm ngổn ngang mà nhặt nó lên. Màn hình điện thoại xuất hiện những vết nứt lớn vì va chạm nhưng vẫn đủ để có thể nhìn rõ cái tên đang gọi đến. Pond không nhanh không chậm liền nhấc máy.

Đầu dây bên kia nói gì đó mà tên nhiều chuyện và chàng trai không biết, chỉ biết một điều sau khi nghe cuộc gọi ấy họ đã nhìn thấy nét lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt lạnh tanh của Pond trong một thoáng ngay trước khi anh vội vã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro