CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*mik chỉ thấy truyện hay nên chia sẻ chút thui nha ( ╹▽╹ )*
----------------------------------------------------------
Chương 1

“Hồ lô, hồ lô…”

Khi Vương Tây chạy ào vào phòng Hồ Lục, Hồ lục còn đang nằm trên giường chơi điện thoại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhướng mày nhìn cậu một cái, hỏi: “Gọi cái gì?”

“Giới thiệu một quyển tiểu thuyết cho cậu đó, cậu nhìn sẽ biết, đọc đặc biệt hay!” Vương Tây kích động nói.

“Tên sách là gì?” Hồ Lục có chút ngạc nhiên nội dung trong sách viết gì, lại có thể khiến Vương Tây phá lệ chạy đến giới thiệu với mình.

Thằng nhóc kia từ sau khi tốt nghiệp trung học nghỉ hè liền đam mê đọc tiểu thuyết, cầm điện thoại đọc cả ngày kể cả khi ăn cơm, đi đường cũng phải đọc, đi nhà cầu cũng vẫn còn đọc, trước khi ngủ say nhất định phải đọc! Chẳng qua giới thiệu sách như lần này này quả thật là lần đầu tiên.

“Cậu nhìn sẽ biết!” Đôi mắt to của Vương Tây sáng long lanh, nghiêm túc trả lời.

“…Tớ hỏi cậu tên sách là gì?” Hồ Lục đỡ trán.

“Cậu nhìn sẽ biết!” Vương Tây lớn tiếng lặp lại lần nữa.

“…” Thật sự là ông nói gà bà nói vịt! Hồ Lục im lặng một lúc, nhịn thôi thúc muốn đập đầu đối phương xuống, đang định hỏi lại lần nữa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó…

Chắc là… không trùng hợp thế chứ?! Làm gì có người không có khả năng đặt tên giống hắn, đặt một cái tên sách nhàm chán là “Nhìn, cậu sẽ biết” hả?! (Cam: nguyên văn là “làm cái nhàm chán như vậy khiếm biển văn tên là…”, biển ở đây là cái biển ấy, đại loại như biển hiệu gì gì đấy, ở trên có chữ thể hiện nội dung nhất định đặt ở chỗ mà người ta thường thấy, ở đây được hiểu là tiêu đề của quyển sách.)

Vì thế Hồ Lục lại sửa miệng hỏi: “Tác giả là ai?”

“Tử Kim Hồ Lô đó, cuối cùng tớ cũng tìm được định mệnh của đời mình rôi!” Vương Tây vui mừng đến mức chỉ thiếu chút nữa đã ôm ngực luôn rồi, chẳng qua xét thấy động tác này thiếu nữ quá mức, vẫn nên đặt trong lòng là được rồi, hì hì…

“…” Quả nhiên! Vừa nghe thấy cái tên đó, trái tim nhỏ bé của Hồ Lục chợt nảy lên một cái… Tử Kim Hồ Lô nói ra từ miệng của Vương Tây, thật không khéo, hoặc phải nói là thật sự rất trùng hợp, chính là hắn.

Vừa nhắc tới tác giả, Vương Tây liền như máy hát không thể ngậm miệng lại được. Cậu đọc tiểu thuyết trên internet lâu như vậy, chưa từng chú ý tên tác giả. Tử Kim Hồ Lô là tác giả do một em gái hủ nữ giới thiệu cho cậu, lúc vừa nhìn thấy cái tên đó cậu liền nhớ đến người nào đó đầu tiên — Hồ Lục. (Cam: Hồ Lục là 胡陆 (đọc là hú lù), hồ lô là 葫芦 (đọc là hú lú), nói chung đọc na ná nhau nên nó thành biệt danh của bạn Hồ Lục luôn.)

Cậu tùy tiện tìm tòi một quyển sách của vị tác giả kia, ai biết vừa nhìn thấy liền vùi đầu vào, đọc xong một quyển còn chưa đủ thỏa mãn, lại tiếp tục download mấy quyển sách khác của tác giả đó. Sau khi đọc hết toàn bộ có một cảm xúc tuôn trào, tại sao trên đời này có thể có người viết văn hợp với ý của mình như thế chứ!

Cho nên lúc này Vương Tây đã trở thành fan não tàn của Tử Kim Hồ Lô, lượn quanh* một vòng còn tìm ra blog và weibo của đại thần Hồ Lô, từ nay về sau ngày càng kiên định rằng hồ lồ gì gì đó tuyệt đối là linh vật mình yêu thích nhất a! (Cam: *lượn quanh – chỗ này vốn là sang sông (摆渡 ), nhưng để sang sông thì kỳ quá nên mình mạn phép sửa lại một chút.)

Nhưng không phải là 3D có bạn bè hồ lô, 2D* có Tử Kim Hồ Lô, hồ lô, hồ lô, hồ lô, thật nhiều hồ lô… (Cam: *tam thứ nguyên, nhị thứ nguyên = ba chiều, hai chiều aka 3D, 2D.)

“Không cần đọc tớ cũng biết.” Hồ Lục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu liền xoay người mặt hướng về phía lưng sô pha. Được người mình thích khen ngợi trước mặt như vậy, dù khuôn mặt bị người ta nói là tảng băng của hắn cũng cảm thấy dường như nóng lên một chút rồi.

“Hả? Cậu nói gì cơ?” Vương Tây vừa mới lấy lại tinh thần từ thế giới tràn đầy hồ lồ của mình, chỉ thấy Hồ Lục quay lưng về phía mình.

“Không có gì.” Hồ Lục rầu rĩ nói.

“Ah… Có phải cậu không, không thích tiểu thuyết BL hay không?” Vương Tây đột nhiên nhận ra vấn đề này, ngay từ đầu chỉ do đầu óc của cậu nóng lên muốn chia sẻ thứ mình thích với bạn tốt mà thôi, lại quên hỏi đối phương có hứng thú với thứ này hay không.

Hồ Lục nghe vậy đành phải xoay người lại, nói: “Không phải.” Nếu như hắn không có hứng thú thì viết cái đó để làm chi hả?

“Hì hì, vậy là tốt rồi… Ôi chao, sao mặt của cậu lại hồng hồng vậy?” Vương Tây đưa tay sờ mặt của Hồ Lục một cái, nhiệt độ cũng không thấp, vội kêu lên: “Có phải bị sốt rồi hay không? Tớ đi tìm thuốc hạ sốt còn dư lại lần trước cho cậu a! Đã nói là mở điều hòa quá lâu không tốt cho cơ thể rồi…”

“Tớ không bị sốt.” Hồ Lục vội vàng kéo cổ tay Vương Tây, “Chỉ là… Hơi thiếu oxi thôi, cậu mở cửa sổ ra một chút là được rồi.”

“…À.” Vương Tây nhìn gò má Hồ Lục đỏ mặt hiếm thấy liền lơ đễnh trong chốc lát. Thiếu không khí?! Có cần tớ giúp cậu hô hấp nhân tạo một chút hay không…

Khụ khụ, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, Vương Tây vội vàng đứng lên đi mở cửa sổ, vừa đi vừa vỗ nhè nhẹ lên mặt mình, đột nhiên cảm thấy cái nhà này quả thật có chút khó chịu oi bức, làm hại cậu hình như cũng hơi, thiếu oxi rồi…
_____________(・∀・( ╹▽╹ )_____________

Chương 2

Hiện Vương Tây và Hồ Lục đều là sinh viên của đại học S, cùng lớp cùng chuyên ngành. Hai người quen biết từ năm lớp bốn tiểu học đến nay xấp xỉ gần mười năm, đến bây giờ Hồ Lục vẫn còn nhớ rõ câu nói của tiên của Vương Tây với mình là —— “Tớ muốn ăn kem ly.”

Khi đó, ba Vương Tây mua xổ số đột nhiên trúng giải lớn một triệu, trong một đêm trở thành nhà giàu mới nổi. Mẹ Vương Tây đặt mua cho tiểu Vương Tây vài bộ quần áo hàng hiệu, nếu Vương Tây không phải là bé trai, nhất định mẹ cậu còn phải đeo cho cậu đồ trang sức linh tinh nữa. Hơn nữa gương mặt Vương Tây trắng nõn múp míp, người khác vừa nhìn đã biết cậu dường như là trẻ con nhà giàu có.

Vì thế trên đường về nhà trong một buổi chiều tan học nào đó, tiểu Vương Tây cầm tiền trên tay chuẩn bị mua bị kem ly bị hai tên côn đồ trung học theo dõi.

Bởi vì kem ly vị dứa cậu thích ăn nhất chỉ có cửa hàng nhỏ ở khu phố khác bán, Vương Tây liền muốn đi lối tắt băng qua một cái hẻm nhỏ ở giữa, chuyện này đúng lúc cho hai tên côn đồ có cơ hội xuống tay…

Vương Tây bị bọn họ chặn trong hẻm nhỏ không có người qua lại, nắm chặt tiền không chịu buông tay, hai người kia đang chuẩn bị nhào vô đánh, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của một đứa bé từ chỗ ngoặt truyền đến.

“Ba, đi đường này nè, gần hơn một chút!”

Biết có người lớn sắp đến, một đứa tóc vàng trong đó thừa dịp khi Vương Tây không chú ý, lập tức cướp tiền trong tay cậu rồi cùng tên còn lại nhanh chóng bỏ chạy.

Vương Tây nhìn phương hướng hai người kia chạy đi, đứng ngây ra, đợi sau khi kịp phản ứng hô to một tiếng “Kem ly của tôi” liền muốn đuổi theo, lại bị một người một phen túm chặt quai cặp đeo trên lưng. Nhìn lại, phát hiện thì ra là Hồ Lục chung lớp với mình, không nói lời gì vội vàng kéo mình về hướng ngược lại ra khỏi hẻm nhỏ.

A?!

Sao hồ lô lại ở đây?

Trước kia tan học chưa từng gặp phải cậu ấy trên con đường này a?

Còn nữa, ba hồ lô đâu?

Vương Tây ngơ ngác không biết nên hỏi vấn đề nào trước mới được, vì thế chỉ đành phải ngoan ngoan yên lặng đi theo Hồ Lục, đang đi đột nhiên cậu dừng lại.

Hồ Lục nhìn tủ đông trước mặt mình, lại nhìn hai mắt Vương Tay đã nhanh chóng rơi vào tủ đông, trong lòng có chút buồn cười, cũng không hỏi cậu vì sao không đi tiếp, liền chờ đợi nhìn xem khi nào thì cậu mới mở miệng.

Vây Tây nuốt một ngụm nước bọt, được một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Hồ Lục, đáng thương hề hề nói: “Tớ muốn ăn kem ly…”

Hồ Lục nhìn chằm chằm đôi mắt hơi hơi phiếm thủy quang (dính nước mắt lấp lánh) gắn trên khuôn mặt của cậu, bỗng nhiên cảm thấy cậu dường như vừa trở nên đáng yêu hơn một chút, đáng yêu đến mức… khiến cho mình hơi muốn bắt nạt cậu.

Nghĩ như vậy, Hồ Lục liền thật sự vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má của Vương Tây, nói: “Từ nay về sau làm người hầu của tớ, tớ sẽ mời cậu ăn kem ly.”

Nghe nói thế, trong nháy mắt Vương Tây cười vui vẻ đến cong cả mặt mày…

Thật ra lúc vừa được phân đến lớp mới, cậu liền chú ý tới Hồ Lục ngồi phía sau ở giữa lớp. Hồ Lục không thích nói chuyện lắm, cũng không thích chơi đùa ầm ĩ với nam sinh khác, với một khuôn mặt nhỏ nhỏ đẹp trai, bị các tiểu nữ sinh trong lớp trực tiếp kêu quá ngầu. Chẳng qua đến bây giờ Hồ Lúc nhớ lại mình lúc đó đều cảm thấy đó quả thật là lịch sử đen tối cả đời này của hắn a.

Người đều hướng tới ưu điểm người khác có nhưng bản thân không có, tiểu Vương Tây cũng không ngoại lệ. Từ lúc bắt đầu, trong lòng cậu liền lặng lẽ coi Hồ Lục là thần tượng của mình.

Hiện tại thần tượng Hồ Lục chủ động yêu cầu mình làm người hầu cho cậu ấy, trong lòng Vương Tây trăm lần nguyện ý, huống chi Hồ Lục còn nói sẽ mua kem ly cho cậu, vì thế cậu không chút do dự gật đầu nói: “Ừ, Không thành vấn đề.”

Ai ngờ, hai người bọn họ, từ tiểu học theo tới đại học…

Tuy nói Vương Tây là người hầu của Hồ Lục, nhưng thật ra quan hệ của hai người là bạn tốt, chỉ là lúc ấy Hồ Lục được goi là lãnh khốc xấu hổ khi chủ động yêu cầu Vương Tây làm bạn tốt với mình, vậy nên mới không được tự nhiên sửa miệng bảo cậu làm người hầu của mình.

Hơn nữa Vương Tây căn bản không ngại làm người hầu gì đó, hoặc là nói, thật ra ngày đó sau khi cậu ăn hết kem ly Hồ Lục mua cho cũng đã quên chuyện đó luôn rồi, sau này tiếp tục đi theo Hồ Lục cũng hoàn toàn do cậu tự nguyện.

Khi Vương Tây và Hồ Lục trở thành bạn bè, chuyện gì cũng nói cho hắn biết, nhỏ như số tiền gửi ngân hàng của bản thân, xấu hổ như lúc nhỏ đã từng tiểu lên giường vài lần, từng ăn “Măng xào thịt”, lần tiếp theo là khi cậu lần đầu tiên phát hiện chuyện tính hướng của bản thân khác với người bình thường thời hồi trung học…

Nhưng chỉ duy nhất có một việc vẫn luôn được cậu giấu trong lòng chưa từng nói ra với bất kỳ ai, đó chính là… Cậu thích Hồ Lục.

Không phải loại thích giống như sùng bái thần tượng, mà là loại thích sẽ sinh ra dục vọng… Trực giác của cậu đã từng nói cho cậu biết rằng chuyện này một khi kể ra thì cuối cùng sẽ không thể trở lại như xưa được nữa, cậu không muốn cũng không dám mạo hiểm như vậy, chỉ bởi vì đối phương là Hồ Lục.

Dù sao đồng thời sinh hoạt với Hồ Lục giống như hiện tại, cậu cũng rất vui vẻ, về phần chuyện sau này vẫn là đi một bước tính một bước thôi, luôn lo được lo mất làm sao sẽ vui vẻ được chứ.

Chú thích:

Măng xào thịt (Măng sao thịt ti):

___________ಡ ͜ ʖ ಡ___________???????

Chương 3

Vương Tây, tỉnh lại đi…” Hồ Lục lay lay Vương Tây đã ngủ trưa cả một buổi chiều, nhìn vẻ mặt lúc tên kia yên tĩnh ngủ, thấy cậu không có phản ứng gì liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên môi của cậu, dù sao… chuyện này cũng không phải mới làm lần đầu.

Hồ Lục vẫn luôn biết rằng Vương Tây thích ngủ, từ sau khi cậu trở thành người hầu của mình, sáng sớm đến trường từ nhỏ đến lớn lần nào rời giường không phải do mình đánh thức.

Còn nhớ rõ một tháng chạy nước rút cuối khi thi tốt nghiệp trung học năm đó, chủ nhiệm lớp làm ra cho mỗi người một tấm thẻ chăm chỉ dán trên bảng đen phía sau lớp học để khích lệ bản thân, hết phần lớn bạn học đều viết nỗ lực phấn đấu vì đại học nào đó này nọ, mà Vương Tây lại viết đầy chữ sleep trên thẻ…

Có bạn học hỏi cậu vì sao không trực tiếp viết chữ ngủ thôi?

Cậu quay lại nhỏ giọng nói sợ bị chủ nhiệm hiểu được ý nghĩa trong đó sẽ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a!

Hồ Lục bên cạnh nghe thấy trợn tròn mắt, trong lòng mắng: Ngu ngốc! Tuy chủ nhiệm lớp là thầy dạy văn, nhưng điều này không có nghĩa là tiếng Anh của thầy do cô dạy nhạc dạy được không!

Học kỳ một năm thứ hai đại học, Vương Tây liền theo Hồ Lục rời khỏi phòng trọ bốn người trong trường đến phụ cận thuê phòng ở.

Theo như cách nói của Hồ Lục lúc đó thì phòng bốn người có hơi chật chội, đặc biệt là sáng sớm thường gặp phải tình huống vài người cùng nhau giành WC, quá bất tiện rồi. Chẳng qua, nguyên nhân thật sự hắn dọn ra ngoài chỉ có bản thân hắn biết…

Khi đó năm nhất đại học vừa hoàn thành huấn luyện quân sự, các anh em đều vội vàng xông về phòng ngủ muốn tắm rửa mát mẻ mát mẻ. Vương Tây cởi đồ rằn ri trên người, bạn cùng phòng Giáp vừa thoáng nhìn qua liền thấy một thân da thịt trắng nõn của cậu, liền tự tay bóp một cái trên cánh tay cậu, đùa giỡn cười nói: “Ồ! Thằng nhóc này tại sao phơi nắng lại không đen hả!”

Vương Tây vội vã vùng vẫy thoát khỏi móng heo của người kia, ngẩng đầu lên, đắc ý trả lời: “Hừ! Tớ đây là trời sinh, cậu muốn cũng không được đâu!”

“Thôi đi, ai mà thèm hả! Lỡ đám nữ sinh kia mà biết được sẽ ghen tị cậu chết mất! Ha ha ha…”

Hồ Lục bên cạnh nhìn thấy vài cái dấu tay đỏ ửng trên cánh tay của Vương Tây, trong lòng trực tiếp mắng thằng nhóc thối này bị người ta chiếm tiện nghi mà còn không tự biết! Lòng đố kỵ bùng nổ, nhịn không được đá vào mông của Vương Tây một cú, tức giận nói: “Còn không nhanh đi tắm một chút đi, tắm xong rồi sẽ tới tớ!”

“… à.” Vương Tây vội vã một tay bưng mông rồi lách vào trong WC.

Lời vừa ra khỏi miệng ngược lại Hồ Lục không nghĩ nhiều, nhưng người nghe có ý a! Vương Tây bên kia chạy về phía WC tắm nước lạnh, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng kia của Hồ Lục: “Tắm xong rồi tới lượt tớ, tắm xong rồi tới lượt tơ, tắm xong rồi tới lượt tớ…”

(Cam: giải thích chỗ này một chút vì chắc mọi người không hiểu. Câu của Hồ Lục nguyên văn là “tẩy xong rồi hảo nên ta thượng”, có thể hiểu là đợi tắm tốt rồi thì sẽ thượng, chữ thượng trong trên dưới ấy, cũng có thể hiểu là làm chuyện ấy ấy. Nhưng còn một nghĩa khác là đợi Vương Tây tắm xong rồi thì đến lượt bạn ấy/đến bạn ấy vào. Câu nó trong sáng lắm mà do bạn Vương Tây nghĩ bậy thôi =)))

Không xong rồi! Vương Tây che mặt, tiểu đệ đệ phía dưới… ngẩng đầu lên rồi!

Hồ Lục nhìn người còn đang trong mộng chép a! Chép a! Miệng Vương Tây, không thể làm gì khác hơn là xuất ra chiêu cũ, dùng ngón trỏ và ngón cái bóp mũi cậu…

Vương Tây đang nằm mơ thấy mình bị cảm nghẹt mũi không thở ra được, còn bất cẩn một chút té xuống sông, sau đó được Hồ Lục cứu, miệng đối miệng làm hô hấp nhân tạo…

Đợi sau khi cậu tỉnh lại há to miệng vù vù thở dốc mới phát hiện ra có người bóp mũi cậu. Giơ tay lên gạt đi nanh vuốt ma quỷ của Hồ Lục, bĩu môi nói: “Sao cậu lại bóp mũi của tớ hả?! Đây là đồ thật đó, tớ cũng chưa từng chỉnh sửa!”

“Đứng lên, đi ra ăn cơm.” Thấy cuối cùng người đã tỉnh dậy, Hồ Lục xoay người đi đổi giày.

“À… Hôm nay là thứ mấy trong tuần ấy nhỉ?” Vương Tây dùng sức dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh ngủ, chương trình đại não vẫn chưa vận hành tốt lần nữa, lại trong chốc lát không nhớ nổi tối nay là chiều thứ mấy rồi.

“… Thứ năm.”

“À… Thứ năm, thứ năm, thứ năm?!” Vương Tây lúc này mới đột nhiên nhớ lại chuyện quan trọng gì đó, kêu lên: “Trời ơi! Hôm nay đại thần Hồ Lô sẽ đăng chương mới đó!” Trở mình một cái lật người đứng dậy muốn đi mở máy tính, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt.

“Rửa mặt, đi ra ăn cơm.” Hồ Lục vừa nói đã quay trở lại, đắp khăn nhỏ đã làm ướt lên mặt của cậu.

“Nhưng mà…” Vương Tây lau mặt một cái, trong lòng có chút đấu tranh. Trước đó không lâu cậu vừa mới nhảy vào trong một cái hố mới mà đại thần Hồ Lô vừa đào, vừa đọc đến khúc gây cấn liền ngắt ngang, chỗ dừng thật khiến lòng người ngứa ngáy căng thẳng, đang chờ đại thần Hồ Lô tối nay đăng thêm để đỡ thèm đó.

Hồ Lục buông tay nắm lấy Vương Tây ra liền xoay người chuẩn bị mở cửa phòng bước ra, dừng ở cửa một chút. đầu cũng không quay lại nhỏ giọng nói: “Tối nay hắn sẽ không đăng chương mới đâu!”

“Cậu nói gì cơ?” Vương Tây thấy Hồ Lục đã đi đến chỗ cầu thang, trong lòng quýnh lên. Nghĩ rằng, vậy thì đợi sau khi về đọc truyện tiếp a! Vội vã mang giầy vào rồi đuổi theo, “Này! Cậu có chờ tớ một chút không hả!”

Chú thích:

Quần áo rằn ri (muốn kiếm mấy anh soái ca nước ngoài mà toàn thấy trai nước mình =))

__________( ╹▽╹ )(人 •͈ᴗ•͈)_________

Chương 4

“Chỗ này, ăn ở đây hả?” Vương Tây nhìn nhà hàng cơm Tây trang hoàng đẹp đẽ trước mắt, hơi không chắc chắn hỏi người nào đó dẫn đường bên cạnh.

“Đúng vậy.” Hồ Lục liếc mắt nhìn Vương Tây một cái, đi trước bước vào.

“Xin hỏi hai ngài muốn dùng gì?”

“À… Cho tôi một suất trẻ em.” Vương Tây liếc mắt một cái liền nhìn trúng suất ăn trẻ em có kèm kem ly, cậu nghĩ đến hình như ngay cả nước miếng cũng trở nên ngọt.

Nụ cười trên mặt bồi bàn dường như hơi cứng lại, thử đề nghị với cậu là suất ăn trẻ con rất ít, có thể sẽ không đủ no.

“Vậy thì lấy hai phần là được.”

“…”

“Tôi đi toilet đã, chút nữa sẽ gọi thêm.” Hồ Lục còn chưa chọn tốt món ăn của bản thân đã đứng dậy rời khỏi trước.

Một lát sau, bồi bàn mang suất ăn tình nhân bước đến đặt trên bàn.

Vương Tây nhìn, có chút bất mãn nói: “Nhầm rồi nhầm rồi, tôi muốn là kem… suất ăn trẻ em!”

“Thật ngại quá, thưa ngài, suất ăn trẻ em hôm nay đã bán hết, vừa rồi chạm mặt ngài đây, nhận được sự đồng ý của ngài ấy đổi thành suất ăn tình nhân.” Tiểu ca bồi bàn trong lòng lau mồ hô, đều là do giữa đường gặp phải vị suất ca kia từ WC bước ra dạy hắn nói thế, trời có thể chứng giám, nguyên liệu làm suất ăn trẻ em trong phòng bếp khá đầy đủ đó!

“Hả… Vậy được rồi.” Vương Tây thoáng nhìn qua Hồ Lục đối diện không nói lời nào đã bắt đầu ăn, không biết vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Vương Tây và Đồ Lục kề vai đi trên đường, thấy hắn không có ý định muốn lái xe về chút nào.

Lúc đi ngang qua một rạp chiếu phim lại thấy Hồ Lục đột nhiên đi vào mua hai tấm vé…

Cho đến khi Vương Tây ôm một túi bắp rang bơ ngồi trong phòng chiếu phim, cũng cảm thấy những điều xảy ra hôm nay đều không chân thật… Cậu lại có thể đột nhiên giống như người yêu với Hồ Lục đi ăn suất cơm tình nhân, bây giờ còn cùng nhau ngồi chỗ này xem phim!

Vương Tây yên lặng lập lại một cách máy móc bỏ một nắm bỏng ngô vào miệng, lúc này bỗng nhiên chú ý đến, trên màn ảnh đúng là bộ phim mình đã thấy không lâu trước đó, còn được rất nhiều người đăng đánh giá rất hay đề cử trên weibo…

Ban đêm lúc trở về căn phòng được thuê, Vương Tây vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nói về bộ phim, Hồ Lục chỉ lẳng lặng nghe, có khi khe khẽ phát biểu đơn âm tiết (từ một chữ như à, ừ,…) không rõ ý tứ hàm xúc, để cho Vương Tây biết rằng mình có nghe cậu nói.

“Bình luận của bộ phim trên web thất sự rất tốt, trên weibo của tớ còn có rất nhiều người đề cử kia mà.” Chẳng qua Vương Tây cảm thấy có thể ban đầu kỳ vọng của cậu dành cho bộ phim này quá cao! Thật ra vẫn có một chút thất vọng nho nhỏ, nhưng nhanh chóng được đền bù lúc Hồ Lục mời bản thân đi xem phim.

“Đúng rồi, cậu có weibo hay không? Hai chúng ta follow lẫn nhau đi!! Nick weibo của tớ là Cơ Cơ Phúc Cơ Cơ…” Lời vừa ra khỏi miệng Vương Tây lập tức hối hận, trước đây vì tìm kiếm bạn gay cùng chung chí hướng trên mạng mà lấy tên này, hiện tại tuy rằng nghe giống chít chít phục chít chít, nhưng cũng giống kê kê phù kê kê a! Lại nói, follow nhau sẽ chỉ làm cậu càng bại lộ hơn được không!

(cơ, chít, kê đều đọc là [ji], cơ chắc là trong cơ hữu (aka bạn gay), chít và kê thì hình như đều để chỉ “cái ấy”, phúc và phục đọc là [fù], phù đọc là [fú])

Hồ Lục không nhịn được cười trộm một chút, hắn sẽ không nói cho Vương Tây biết bản thân đã sớm thừa dịp khi cậu lên mạng xem trộm weibo của cậu rồi. Ngược lại hắn có hai tài khoản, một cái thì tên là Tử Kim Hồ Lô, một cái tiểu hào (kiểu như nick nhỏ) thì tất cả những thứ ghi trên đó đều là liên quan tới việc thầm mến Vương Tây, vậy nên mặc kệ hắn khai ra cái nào thì không nghi ngờ gì giống như tự phơi bày a!

Xem ra phải đi đăng ký một cái tiểu nào nữa mới được, Hồ Lục suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác nói: “Tên weibo của tớ hơi dài, tớ không nhớ rõ lắm, chút nữa sẽ follow cậu.”

“Được thôi.” Lúc nói chuyện Vương Tây đã mở máy tính lên, “Ôi chao? Tại sao đêm nay đại thần Hồ Lô không đăng chương mới vậy?!”

Hồ Lục quay mặt sang chỗ khác sờ sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì đêm nay hắn phải trải qua đêm thất tịch lễ tình nhân với cậu đó.”

Editor có lời muốn nói: hôm nay đi chơi về nằm lăn ra ngủ, đến khuya mới bật dậy đi edit, không thể năng suất như thường ngày được rồi.

__________^_________^ღდღდღდღ____

Chương 5

Có người nói thời gian trôi qua quá chậm, đó là do hắn vẫn chưa nghỉ học; lại có người nói thời gian trôi quá nhanh, đó là do hắn phải lập tức đi học.

Sau khi Vương Tây và Hồ Lục nghỉ hè ở năm thứ hai đại học lần lượt thi được bằng lái, lập tức còn hơn mười ngày nữa sẽ đi học trở lại…

Tối thứ bảy, Hồ Lục lại gọi điện thoại cho Vương Tây cùng ra ngoài ăn cơm. Hắn thừa nhận, ngoài trừ lấy lý do này hắn thật sự không nghĩ ra lý do tốt hơn có thể hẹn cậu ra ngoài. Vì vậy theo một mặt khác mà nói thì Vương Tây liền “được ăn hàng” rồi.

Nhưng Vương Tây cũng không nghĩ ra, rõ ràng tất cả mọi người đều ăn thức ăn giống nhau, tại sao đường nét gương mặt của Hồ Lục ngày càng góc cạnh rõ ràng, 360 độ không góc chết đẹp trai đến rối tinh rối mù, mà gương mặt của bản thân mình lại vẫn tròn trịa đầy thịt là sao?!

Hồ Lục chờ dưới cây ngô đồng, từ xa đã nhìn thấy Vương Tây mặc áo sơ mi sọc caro tay ngắn chầm chậm đi về phía hắn, trong lòng thoáng chốc ngũ vị tạp trần (ý chỉ lòng dạ rối bời), nghĩ rằng nếu có thể giang hai tay ôm cậu một cái cũng tốt a… Khoảng cách không gần không xa giống như bây giờ thật không biết còn có thể duy trì đến khi nào…

Vương Tây chạy đến trước mặt Hồ Lục, đưa cái hộp đã bóp đến toát mồ hôi trên tay cho hắn, cười chúc mừng nói: “Hồ lô, sinh nhật vui vẻ!”

Hồ Lục mở hộp ra, lúc thấy thứ nằm bên trong là một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản, lòng rung động một chút, ý cười trên khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được, trả lời: “Cảm ơn.”

Hắn không thích sinh nhật của mình như thế nào, bạn bè bên cạnh ngoại trừ Vương Tây ra cũng không người nào biết sinh nhật của hắn là ngày nào, có đôi khi ngay cả bản thân hắn cũng sẽ quên ngày đó là sinh nhật của mình, thế nhưng năm nào Vương Tây cũng nhớ kỹ tặng quà sinh nhật cho mình để nhắc nhở.

“Hì hì, hai ta còn nói cảm ơn với không cảm ơn gì nữa… Ăn lẩu hả? Mau vào đi thôi, mấy ngày nay tớ cũng thèm sắp chết rồi!” Vương Tây chú ý thấy vẻ mặt vui vẻ của Hồ Lục lúc được mình tặng quà, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, chẳng qua trong lòng vẫn thoáng có chút buồn bã…

Đồng hồ cậu tặng cho Hồ Lục vốn là một trong đôi đồng hồ đeo tay tình nhân, cái còn lại do cậu giữa lại, nghĩ thầm chờ sau này nếu hai người tốt nghiệp đại học không ở chung một chỗ, cậu liền đeo cái đồng hồ kia lên…

Lúc chia tay sau khi ăn xong, Hồ Lục hẹn Vương Tây đi tỉnh bên cạnh chơi một tuần, sau đó lại cùng đến trường báo danh.

Có chơi, hơn nữa còn ở cùng với Hồ Lục, Vương Tây vui mừng còn không kịp, lập tức đồng ý.

Editor có lời muốn nói: khẳng định một điều là chắc bạn Hồ Lục rất có điều kiện, nếu không sao có thể liên tục mời Vương Tây đi ăn như thế được. Chẳng những có tiền, mà còn đẹp trai, viết văn hay!!! Haizz…

∑d(°∀°d)(*≧ω≦*)(◕‿◕)(✯◡✯)(─‿‿─)∑
_________________________________________.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro