Chương 21: Hội khỏe Phù Đổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Kiệt lớp Lý đấy! Không nhớ à?" Huyền đáp. Đã nói rằng khi hai lớp Toán – Lý "kết nghĩa" với nhau thì sẽ giúp đỡ, giao lưu cùng nhau trong nhiều hoạt động. Vậy mà kể từ cái hôm ra mắt ấy hai lớp vẫn chưa có trao đổi gì, lâu đến mức lớp Huyền mà có lẽ Huân cũng sắp quên luôn vụ này ấy chứ.

Huân nhìn không được vui, nhưng cậu vẫn cố nặn ra một nụ cười mà chào hỏi Kính Cận:

"Kiệt cũng đến đọc sách à?"

Kính Cận gật đầu:

"Ừ! Trên đường tình cờ gặp Huyền nên đi cùng luôn."

"Này chỗ ngồi tớ đâu?" Huyền nhìn Huân hỏi chen vào, muốn nói thì cũng phải tìm một chỗ ngồi xuống đã rồi tính sau. Chạy theo tên cướp cả một đoạn dài nên giờ Huyền hơi mỏi. Huân gạt sách bày trên bàn gọn sang một bên, chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình nói:

"Cậu ngồi đây đi. Còn Kiệt tự tìm chỗ nhé, tại tớ chỉ giữ chỗ cho mình Huyền thôi?" Huân nhìn Kính Cận cười cười, mong được cậu thông cảm.

"Tớ ngồi đây là được rồi." Trùng hợp là chỗ đối diện Huân với Huyền trống nên Kính Cận tiện ngồi xuống luôn. Huyền nghĩ cậu may đấy chứ, không cần phải tranh giành gì vẫn có chỗ ngồi thoải mái như vậy. Huyền cười đùa:

"Này Kính Cận! Sướng nhất cậu nhé! Không cần mất sức tìm chỗ. Chắc vì hôm nay tạo phúc nên mới thế nha."

"Chỉ là giúp đỡ Huyền một chút thôi mà. Có gì mà tạo phúc." Kính Cận khiêm tốn đáp.

Huân ngồi bên đã sắp sẵn mấy quyển sách mà Huyền bảo cậu tìm trước lên bàn cho cô, không hiểu chuyện gì hỏi Huyền:

"Kiệt giúp gì cậu à?"

"Hồi nãy tôi gặp cướp. Chạy theo nhưng không kịp, may có Kiệt giúp nên không phải tạm biệt "em" điện thoại này." Huyền giơ cái điện thoại vừa thoát một kiếp lên. Nào ngờ Huân không quan tâm đến nó mấy, chỉ hoảng hốt nói lớn:

"Cái gì? Cậu gặp cướp á cam nhỏ?"

"Suỵt! Bé mồm thôi! Đang ở thư viện đấy." Huyền giơ tay lên ra hiệu cho Huân khi thấy cậu quá khích. Thư viện rất yên tĩnh nên chỉ cần nói to hơn một chút, một chút xíu thôi là giống như cái loa oang oang rồi. Huyền cười khó xử, nhẹ gật đầu xem như lời xin lỗi đến những ánh mắt khó chịu xung quanh. Huân không còn la lớn như lúc nãy nữa nhưng cũng không ngừng tra hỏi:

"Cậu có bị thương ở đâu không? Bị cướp thì thôi đuổi theo làm cái gì? Cậu gan quá vậy?"

"Lúc đấy có nghĩ nhiều được thế đâu. Với cả tớ thì làm được gì, Kinh Cận nó lấy lại túi cho mà."

"Bảo sao đến muộn thế. May là cậu không bị thương."

"Ờ đấy. Chả làm sao hết, yên tâm đi nha."

Huân thở phào, cậu muốn mắng Huyền thêm ít câu vì cái tội không biết bảo vệ bản thân, lại còn quá liều lĩnh nữa cơ. Nhưng như thế thì sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, cuối cùng đành nén xuống, đợi về...nhà mắng sau vậy. Kính Cận ngồi đối diện im lặng không nói gì. Cậu lật nhẹ trang sách, mắt nhìn vào tài liệu chi chít những chữ là chữ trông có vẻ rất chăm chú nhưng thực chất tai lại hướng về phía Huân và Huyền nghe ngóng. Cặp mắt đen sau cái kính dày khẽ xao động ẩn chứa suy nghĩ mà chỉ mình cậu mới có thể hiểu.

Ba người yên lặng ôn bài. Phải công nhận sách tham khảo ở thư viện rất chất lượng, có những bài toán khá hay, phải loay hoay rất lâu mới có thể làm được. Chính điều đó lại kích thích thần kinh của Huyền, càng là bài khó giải sẽ càng mất sức, nhưng đổi lại khi giải ra kết quả đúng thì niềm vui mà nó mang lại nhiều gấp ngàn lần so với những bài bình thường. Có lẽ lát nữa Huyền nên mượn một vài quyển ở đây về luyện thêm mới được.

Ngồi lâu nên lưng hơi mỏi, Huyền ngẩng đầu vươn vai một cái. Chỗ ngồi của bọn Huyền rất gần cửa sổ, phóng tầm mắt ra là con đường lớn, bên kia là cơ man các hàng quán, cửa hiệu đủ thể loại. Huyền chống cằm nhìn ngắm cảnh vật được ánh nắng nhuộm vàng đóng khung ngoài cửa sổ. Huyền không phải là đứa hay mộng mơ, cũng không phải là một con người nhạy cảm, thế nhưng vẻ đẹp của thiên nhiên, của phố phường luôn có một sức hút riêng làm cho những con người vô tâm nhất cũng bị xiêu lòng.

Để tầm nhìn lơ đãng băng qua dòng xe cộ ngoài kia, bỗng một hình bóng khá quen khiến Huyền giật mình thon thót. Dáng dấp người đó rất giống nhỏ bạn thân Ninh Sang của Huyền. Cô gái ấy đi ra từ một cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm cái túi đi về phía thùng rác công cộng gần đó bỏ vào, rồi lại quay trở vào cửa hàng. Chắc hẳn đó là nhân viên của cửa hàng, vì Huyền thấy trên người cô gái ấy có mặc đồng phục. Nhưng Huyền cũng chỉ nhìn được có thế mà thôi, do ở quá xa và thời gian quá ngắn nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó. Quả thực nhìn cô nhân viên ấy có dáng vẻ quá giống với Ninh Sang, ngay cả kiểu tóc đuôi ngựa kia cũng thế. Huyền ngờ vực: "Không thể là nó được. Nhà nó giàu sụ, đâu thiếu thốn đến mức phải đi làm thêm? Chắc nhìn sách nhiều quá nên bị hoa mắt thôi." Nghĩ thế nên Huyền cố gắng gạt bỏ cái giả thuyết vô lý ấy ra khỏi đầu, nhưng ánh mắt vẫn cứ cố bám víu vào cửa hàng tiện lợi xa xa kia với hy vọng cô nhân viên ấy sẽ trở ra một lần nữa.

"Nhìn gì mà chăm chú thế?"

Huân giơ tay vẫy vẫy trước mặt Huyền kéo cô về với không gian thư viện, đồng thời cậu cũng tò mò mà nhìn ra ngoài xem Huyền đang nhìn cái gì.

"Tớ ngắm cảnh." Huyền đáp.

"Toàn xe với xe có gì lạ đâu mà ngắm?"

Huyền lắc đầu phản bác: "Cảnh nhìn có vẻ tẻ nhạt nhưng không hề tẻ nhạt, đó là do suy nghĩ của chúng ta tẻ nhạt nên mới cảm thấy nó tẻ nhạt, hoặc do ta chưa thực sự để tâm nên chưa nhận ra rằng nó không hề tẻ nhạt như chính những suy nghĩ tẻ nhạt của chúng vẫn thường áp đặt."

"Cậu có thể chuyển sang ngôn ngữ của Trái Đất được không?" Cái triết lí của Huyền quá sâu xa, quá thâm thúy, nói chung là quá khó hiểu khiến Huân há hốc mồm. Kính Cận cũng không nhịn được mà bịt miệng cười khúc khích thêm vào:

"Huyền rất có tiềm năng để viết mấy quyển sách như "Súp gà"(*) trong tương lai đấy ha ha."

Lần này thì cả hai cậu chàng đều bật cười thành tiếng. Huyền không để tâm đến mấy lời nói kháy của hai thằng bạn, ung dung lật mở quyển sách đang đọc giở ra làm nốt mấy bài. Câu nói đấy của Huyền chỉ là lời đáp qua loa cho qua chuyện thôi, chứ có phải châm ngôn sống hay sẽ làm "liều thuốc" chữa lành tâm hồn con người đâu. Cười chán chê rồi, Kính Cận quay qua hỏi:

"Hai cậu biết trường mình sắp tổ chức thi hội khỏe Phù Đổng không?"

Hội khỏe Phù Đổng là một cuộc thi thể thao gồm rất nhiều môn để học sinh có thể tự do lựa chọn, mỗi năm sẽ được tổ chức một lần để nhằm đẩy mạnh cuộc vận động "Toàn dân rèn luyện thân thể theo gương Bác Hồ vĩ đại" đến tất cả học sinh trong trường . Huyền và Huân đều mù mờ trước tin tức này.

"Bao giờ thì tổ chức?"

Kính Cận lắc đầu: "Hôm trước lên phòng giáo viên nộp bài cho lớp, tớ nghe phong phanh thầy cô bàn thế thôi chứ không biết rõ lắm."

Trước một cuộc thi, cái mà Huyền quan tâm nhất không phải là thi gì, thể lệ thi như thế nào, mà điều quan trọng nhất chính là cơ cấu giải thưởng giành cho những nhà vô địch cơ. Nếu danh hiệu đáng tự hào cộng với giải thưởng cao thì dự là sẽ có thêm một trận quyết chiến đầy khốc liệt giữa các lớp như cuộc thi văn nghệ lần trước nữa mà xem. Chỉ khác rằng lần này sẽ tốn nhiều thể lực hơn mà thôi.

Tuy nhiên phải một tuần sau đó, sự kiện hội thể thao mới được lớp trưởng thông báo chính thức đến mọi người trong lớp. Yêu cầu của cuộc thi là bắt buộc tất cả các lớp, tất cả học sinh đều phải tham gia. Trừ những bạn sức khỏe yếu không thể tham gia những hoạt động quá sức ra, nếu học sinh nào không đăng kí sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm. Sau khi thông báo được phát ra lập tức một trận kêu gào than khóc của những con người lười vận động phát ra, vang lên tận trời xanh. Nếu Bác Hồ kính yêu của chúng ta thấy được cảnh này chắc sẽ lắc đầu ngán ngẩm mà lo lắng cho đám thế hệ tương lai đất nước này mất thôi. Nhưng cho dù có bất mãn đến mức muốn xuống đường biểu tình đi chăng nữa cũng phải giữ trong lòng, có như thế điểm số của bạn mới "an toàn". Khóc lóc xong rồi thì cầm bút lên và đăng ký thôi chứ không có ông Bụt nào hiện ra giúp đỡ cả đâu, thà im lặng chấp nhận để tiết kiệm chút sức cho hôm thi đấu còn hơn.

Nếu là trước đây Huyền cũng sẽ góp một chút sức lực của mình vào...trận khóc vô dụng ấy, nhưng trải qua những ngày tháng rèn luyện sức khỏe ở lớp học võ, Huyền cảm thấy mình vẫn có thể trụ qua được lần này. Chỉ cần chọn mấy môn vừa sức là được, lớp Huyền không thiếu thanh niên trai tráng, mấy cái mất sức như chạy tiếp sức, nhảy xa, nhảy cao...cứ đẩy hết cho tụi nó gánh. Đấy, học khối tự nhiên nó sướng thế đấy.

Cả lớp chuyền tay nhau ghi tên vào tờ đăng ký, ồn ào một phen. Mọi người đang rầm rì bàn tán để chọn lựa thì lớp trưởng Bảo Gấu bỗng lên tiếng, à thực ra lớp trưởng tên là Bảo, nhưng do hơi mũm mĩm nên được mọi người gọi với cái tên thân thương là "Bảo Gấu" chứ không phải do cậu ấy đầu gấu, hay là trùm trường gì đâu. Đúng là Gấu có khác, giọng vừa lớn vừa vang:

"Tớ quên chưa nói. Lớp mình tuy ít nữ nhưng vẫn đủ lập được một đội để tham gia thi kéo co, tất cả các bạn nữ phải đăng ký môn đó đấy nhé."

_______________________________

(*) Ý của Kiệt "Súp gà" ở đây là quyển sách "Chicken Soup For The Soul" – một bộ sách nổi tiếng tập hợp những câu chuyện hay, có ý nghĩa về cuộc sống, được biết đến như một món quà giúp chữa lành tâm hồn người đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro