Chương 24: Cổ vũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ninh Sang nói một thôi một hồi, rất cụ thể khiến cho suy nghĩ của Huyền "hơi hơi" lung lay. Có một ưu điểm ở con bạn thân của Huyền chính là rất giỏi trong việc đàm phán. Nó có thể thuyết phục người khác một cách dễ dàng bằng đủ loại lý lẽ, dù đối phương biết những lý lẽ đó khá vô lý nhưng vẫn bị mắc câu như thường. Huyền chính là "nạn nhân Vip" của nó đấy. Lần nào cũng bị nó dụ, lúc đầu cũng thầm hứa sẽ kiên định với chủ kiến của bản thân đến cùng, vậy mà không hiểu sao sau vài lời của con nhỏ đó đều sẽ thấy "Ừm! Nó nói cũng có lý". Lần này cũng không ngoại lệ:

"Thật không?" Huyền ngờ vực.

"Thật! Thật hơn cả độ "thẳng" của tao." Ninh Sang giơ tay lên ra hiệu thề thốt ý bảo Huyền cứ tin tưởng nó lần thêm lần này.

Huyền nhắm mắt cho qua không nói gì xem như đồng ý với Ninh Sang, không phải là tin tưởng con bạn mình mà nếu suy xét một cách kỹ càng thì thực sự vụ cá cược này chẳng gây bất lợi gì cho cô cả. Thấy Huyền không còn gây khó dễ nữa, Ninh Sang quay sang Huân nhắc nhở:

"Nhớ chạy cho tốt nha bạn Huân thân yêu!"

Huân không né tránh ánh mắt khiêu khích của Ninh Sang, rất vui vẻ mà đáp:

"Tất nhiên."

Thế đấy, những con người hiếu thắng chỉ sau đôi ba câu liền giao kèo xong một cuộc đấu khẩu rất vớ vẩn với nhau, cho dù biết phần thưởng nhận được chẳng đáng để đánh đổi nhiều như vậy. Chắc hai đứa này "rảnh rỗi sinh nông nổi" đây mà. Huyền nghĩ đến hôm thi đấu mà không chuẩn bị thêm hạt dưa hoặc bỏng ngô gì đó để vừa ăn vừa nhìn hai đứa này chạy thi thì thật thiếu sót.

Ngày mà hội thể thao chính thức diễn ra trời rất đẹp, có lẽ ông trời cũng vui mừng trước không khí náo nhiệt của buổi thi đấu, cũng thích thú trước khí thế hừng hực từ những cô cậu học sinh năng động đầy sức trẻ. Cả sân trường đông nghịt những người là người đứng thành từng tốp nhỏ, tiếng người, tiếng loa thông báo từ thầy giám thị lẫn vào nhau thật ồn ào bao trùm lên ngôi trường nhỏ.

Đúng như lời anh Phong nói, có khá nhiều sinh viên đến đây, ai nấy đều mặc áo đoàn rất nghiêm chỉnh túm tụm thành một tốp nhỏ đứng sẵn dưới gốc cây xoài lớn nhất trong sân trường. Có nhiều học sinh vì tò mò cũng đã mon men đến xem các anh chị làm gì. Huyền cũng tò mò không kém liền gọi nhỏ Sang bên cạnh:

"Ê mày! Đến đằng kia xem tý đi, anh tao cũng trong hội đấy đấy."

"Sao mày biết...ê từ từ mày."

Không để Ninh Sang nói hết câu, Huyền lập tức kéo tay nó đến đó coi thử.

Thật không ngờ nhóm người tình nguyện lại chuẩn bị nhiều thứ cho các "vận động viên" của ngày hôm nay như vậy. Chỉ riêng về đồ giải khát thôi đã rất phong phú rồi, từ nước lọc đến nước chanh muối, còn có cả trà sữa nữa cơ. Tất nhiên vì số lượng có hạn nên chỉ ai rút được lá thăm may mắn mới có thể được nhận trà sữa mà thôi, nhưng như thế cũng tốt lắm rồi. Ngoài ra còn có cả trái cây, có kem, có đồ ăn vặt. Nhìn có khác nào cái quán tạp hóa, à không khác nào mấy cái quán ăn vặt gần trường không cơ chứ. Kinh phí ở đâu ra mà có thể bày vẽ thế này nhỉ? Có nhà tài trợ chăng? Huyền không ngừng đặt nghi vấn.

"Này sao mày không nói với tao là anh Tuấn cũng đến đây."

Ninh Sang bỗng nép vào người Huyền như gà con nép vào người gà mẹ, thỏ thẻ bên tai cô. Huyền khó hiểu:

"Tuấn nào?"

"Ơ kìa, anh Tuấn dạy võ tụi mình ấy, đang đứng cạnh anh mày đấy thôi."

Huyền đảo mắt tìm kiếm chỗ ông anh trai nhà mình đang đứng. Thì ra "anh Tuấn" mà Ninh Sang nói là anh Tuấn Anh.

"Thì ổng học cùng trường với anh tao, đi chung thì có sao à?"

"Ý tao là sao mày không báo trước với tao một tiếng cơ? "

"Tao chỉ biết anh Phong có đến thôi, ai biết anh Tuấn Anh cũng đi cùng đâu. Mà nói trước với mày làm gì?"

Ninh Sang ấp úng:

"Biết thế tao đã không giao kèo với thằng Huân rồi."

"Ơ con này nói chuyện chả liên quan gì nhau thế?"

Nhỏ Sang im hẳn, không ngấp nghé thêm dù chỉ một từ khiến Huyền chẳng hiểu mô tê gì sất. Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không giải thích được mấy lời nói của bạn thân, Huyền quyết định từ bỏ, kéo nó đến thẳng chỗ anh trai mặc kệ vẻ mặt hốt hoảng của nhỏ.

Anh Phong đang rất hăng say phân phát nước giải khát cho các bạn khác, thấy Huyền đến thì nở nụ cười tiêu chuẩn đầy dối trá:

"Ồ em gái dễ thương này đến làm gì thế?"

Huyền liếc xéo anh trai một cái rồi đáp:

"Em đến xin anh trai miếng nước ấy mà. Xin hỏi anh trai thân yêu có thể vì tình riêng mà cho em "đi cửa sau" để được uống trà sữa mà không cần rút thăm không nhỉ?"

"Ấy đừng nói thế. Anh đây một đời làm người thanh bạch sao lại làm mấy chuyện tầm bậy tầm bạ để người ta cười cho như thế được. Với cả cái đấy không tốt lành gì đâu, uống cái này mới lành nè."

Anh Phong cầm lấy một chai nước lọc đưa cho Huyền. Đúng vậy, chính là nước lọc không màu, không mùi, không vị. Thử hỏi có tức không cơ chứ? Huyền sôi máu, trở lại cái giáng vẻ đấu khẩu với nhau ở nhà:

"Ít nhất cũng cho em cốc nước chanh chứ, lát còn có sức mà kéo co nữa."

Anh Phong lắc đầu không đồng ý:

"Nước lọc cũng tốt mà. Đây mày nhìn xem, "Lavie - một phần tất yếu của cuộc sống", đảm bảo uống xong mày sẽ khỏe như trâu luôn."

Đấy, anh anh em em thế đấy! Có anh trai nào lại "thương" em mình đến nỗi đi cho em uống nước lọc còn cái ngon thì để dành thiên hạ uống không cơ chứ? Huyền tức muốn lộn ruột nhưng nào làm được gì. Tuấn Anh đứng nhìn hai anh em Huyền chí chóe nãy giờ đành ra mặt giảng hòa, cười cười đưa cho Huyền cốc nước chanh muối mát rượi rồi nói:

"Nước chanh của Huyền nhà chúng ta đây, đừng cãi nhau với thằng Phong nữa để sức lát còn kéo co chứ." Nói rồi nhìn nhỏ Ninh Sang bên cạnh: "Sang uống nước chanh nhé? Hay muốn uống trà sữa thì đến rút thăm?"

Ninh Sang ra chiều bối rối lắm, nhỏ lập tức nhận lấy nước mà Tuấn Anh đưa, nhỏ giọng đáp:

"Thôi em uống nước chanh là được rồi. Cảm ơn anh ạ."

Nhìn anh Tuấn Anh mà xem, nhẹ nhàng, dịu dàng biết bao nhiêu, thế mới xứng làm anh trai chứ. Ông anh của Huyền có mà xách dép cho anh ấy.

Nước chanh mát mát, chua chua rất dễ uống, ăn đứt mấy cái người ta bán ngoài quán. Hay tại là đồ miễn phí nên thấy ngon hơn nhỉ?

"Mày không cảm ơn à, nhìn Sang nó lễ phép chưa kìa?"

Anh Phong lại tiếp tục công kích Huyền. Nhưng Huyền đâu thèm để tâm đến, vừa hút nước rồn rột vừa quay qua Tuấn Anh nói một câu không đầu không đuôi:

"Anh Tuấn Anh mới chính là anh trai ruột của em, anh nhỉ?"

Nói xong câu khiêu khích đó, Huyền liền cầm tay nhỏ Sang tháo chạy. Đứng đó thêm tý nữa ông anh trai nổi cơn tam bành thì khổ. Uống miếng nước thôi mà cũng thật mệt!

Cuối cùng Hội thể thao cũng bắt đầu. Tất cả học sinh đều di chuyển về khu vực của bộ môn mà mình chọn để thi đấu, Huyền cũng tụ họp với các bạn lớp mình để chuẩn bị.

Có một chút thay đổi nhỏ từ ban tổ chức đó chính là riêng khối 10 môn kéo co được xếp thi đầu tiên, tức là sau khi kết thúc kéo co thì mới thi tiếp các môn kia. Cho nên, toàn bộ đám con trai lớp Huyền đều chạy đến đây, cùng với các lớp cùng khối vây kín xung quanh vùng thi đấu đến nỗi thầy giáo làm trọng tài phải quát tụi nó đứng cách xa ra mấy lần. Tay đứa nào đứa nấy đều cầm một thứ gì đấy miễn là phát ra tiếng, lúc đầu Huyền không hiểu tụi này định làm gì nhưng đến lúc thực sự vào trận thì mới biết hiệu quả thực sự của mấy cái đó. Vừa bắt đầu kéo, mấy anh "thanh niên choai" này bắt đầu hô hào, đánh mấy cái thứ cầm trên tay để nó có thể kêu lớn nhất có thể. Có đứa còn mang cả kẻng đến đánh nữa mới kinh. Tất cả tạo nên một khung cảnh náo động, ồn ào, cuồng nhiệt chưa từng có đến cả mấy con chim ở tán cây gần đó cũng không thể chịu nổi, tức giận kéo nhau bay đi chỗ khác. Cái này đâu phải cổ vu kéo co, giống cổ vũ chọi trâu thì đúng hơn. Và những "con trâu" như Huyền thì đang dùng hết sức bình mười mấy năm ra mà dành dật cái dây thừng khô cứng này.

Đúng như lời đồn, lớp Huyền gặp phải lớp chuyên Văn thật. Và cũng như lời đồn, bọn con gái lớp này đáng sợ thật, khỏe như voi vậy. Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng, tay thì rệu rã dần nhưng Huyền đâu dám thả lỏng, vẫn cứ cố gồng người lên mà kéo lấy kéo để. Mặt đứa nào đứa nấy đỏ hừng hực, đứa đứng đầu hô to để kích thích tinh thần những đứa phía sau:

"Gắng lên nào các cậu. A1 cố lên!"

Bọn con trai lớp Huyền theo đó mà hô theo: "Chuyên Toán cố lên! Chuyên Toán cố lên!"

Bọn lớp kia cũng không chịu thua kém, cố gắng hét to hơn:

"Chuyên Văn cố lên! Cố lên! Cố lên!"

Hai lớp không chỉ tranh nhau về thể lực mà còn đọ nhau xem ai hét to hơn. Thật là gay cấn! Thế nhưng dù có cổ vũ nhiệt tình hơn nữa cũng không thể thay đổi một sự thật rằng đối thủ quá mạnh, lớp Huyền không kham nổi.

Chỉ được kéo ba lượt mà thôi. Hai lượt đầu phải cố gắng lắm lớp Huyền mới giữ ở thế hòa nhau , nhưng sang đến lượt thứ ba thì lớp Huyền gục hẳn. Bất lực nhìn cái khăn lụa đỏ được cột trên dây thừng làm vạch phân cách đang dần di chuyển về phía đối phương, Huyền biết lớp mình thua chắc rồi. Mà không chỉ Huyền, tất cả mọi người đều nhận thấy điều đó. Bởi vậy mà khi khăn đỏ hoàn toàn nằm ở vùng của lớp đối thủ, tiếng còi của trọng tài cất lên báo hiệu đội thắng cuộc, không để đối thủ kịp thả dây ăn mừng thì lớp Huyền đã thả tay ra trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro