Chương 33: Bỏ qua cho Huyền lần này đi mà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mặt bị bóp không khác gì quả cam bị đem đi ép nước, nói cũng không nói được nên Huyền bực mình, đập đập vào tay Huân để cậu bỏ ra. Vùng vẫy mãi cuối cùng Huân cũng tha cho. Dù rằng cậu vẫn còn muốn "thừa cơ" mà xoa mặt Huyền thêm một lát nhưng thấy Huyền nhăn nhó nên cậu không trêu nữa, ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế của mình dưới ánh mắt đầy phẫn nộ của cô bạn nào đó.

Sau khi cặp má và cái miệng được "giải thoát", Huyền chậm rãi nhai mớ sườn trong miệng rồi lại chậm rãi nuốt xuống, cuối cùng còn không quên uống thêm ngụm nước cho dễ trôi. Khi mớ sườn an toàn nằm trong bụng Huyền bắt đầu "kêu oan" cho bản thân:

"Tớ ăn cháo nhiều thế đấy! Làm sao? Hơn nữa tớ có thấy đĩa sườn chua ngọt vơi đi miếng nào đâu. Chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi đấy Huân ạ."

Huân rất bình tĩnh đáp trả đống lý lẽ của Huyền:

"Tớ có đếm từng miếng đấy."

"..."

Ôi trời ơi! Trần đời liệu có ai chi li, nhỏ mọn như cậu ta nữa không, ngồi đếm từng miếng thịt trên đĩa mới kinh. Dù vậy Huyền vẫn chưa chịu khuất phục. Lỡ đâu cậu ta chỉ đang giả bộ để lừa cô nhận tội thì sao.

"Có thể là do cậu ăn nhưng cậu không nhớ đấy thôi. Tớ mới ốm dậy làm sao được ăn mấy món dạng ấy."

"Vẫn biết mình không được ăn mấy món này cơ đấy." Huân nhìn cô cười không mấy thân thiện.

"Tớ luôn có nhận thức rất cao về việc chăm sóc bản thân mà." Huyền nói dối mà không hề chớp mắt, mặt cũng không đỏ như thể một con người chính trực thực thụ.

Huyền chắc mẩm Huân nó biết cô ăn vụng rồi. Nhưng dù sao cũng chỉ có mấy miếng thịt nhỏ xíu xiu thôi mà, sẽ không khiến Huyền đi đời nhà ma ngay đâu nên chắc cũng sẽ "mắt nhắm mắt mở" cho qua chuyện thôi nhỉ? Thế mà Huân vẫn không từ bỏ:

"Thật không?"

"Thật!" Huyền giơ tay lên thề thốt.

"Thế để tớ kiểm tra lại camera nhé?"

"..."

Huyền câm nín. Có camera gần đây á? Tình huống này quá bất ngờ, Huyền không biết nên xử lý sao cho phải. Huân nhìn Huyền chằm chằm hỏi:

"Sao im thế? Chột dạ à?"

"..." Huyền vẫn không dám ho he nửa lời.

"Đã chịu nhận tội chưa?"

Xem ra Huyền không có hy vọng thắng trận này rồi. Cô gật đầu đáp với âm lượng của tiếng muỗi kêu: "Rồi."

"Đối thủ" quá mạnh, ra "đòn" quá hiểm ác nên Huyền không thể kịp tránh né mà bị dính "chưởng". Thôi vậy, nhận tội sớm một chút vẫn hơn, có lì lợm hơn nữa thì đến lúc xem camera cũng lòi ra, đến lúc đấy còn nhục nhã hơn nhiều. Cho nên mới nói, Huyền không hề có tố chất làm trộm cắp như mộng tưởng của bản thân, "trộm" có mấy miếng thịt còn chả trót lọt nữa là.

"Nhắc cậu không được ăn rồi mà vẫn cố tình làm ngơ phải không?" Huân mắng. Chắc là do tiếng cậu hơi lớn, hoặc cũng là có thể là do mặt cậu lúc này rất nghiêm nghị hay sao mà Huyền có chút sợ. Cô lí nhí giải thích:

"Tại tớ thèm quá."

"Thèm cũng phải nhịn. Không được. Tớ phải báo cáo với chú Đạt để chú ấy cho cậu một trận."

Vừa nói đến bố Huyền hoảng hốt bật dậy:

"Ấy đừng..."

"Không thề thì cậu cũng có chịu nghe lời đâu. Hôm trước thì quên uống thuốc, lần này thì trốn ăn cái này đây."

"Lần cuối. Tớ thề đây là lần cuối. Thật đấy. Nhất định tớ sẽ chú ý hơn."

"Không là không. Tớ nói cậu chắc chắn sẽ không nghe. Phải để người có uy lực dạy dỗ cậu thì cậu mới chừa được."

Sao mà Huân cứ cứng nhắc đến đáng ghét thế nhỉ? Sao Huyền cứ mắc lỗi gì liên quan đến sức khỏe là cậu lại trách mắng nhiều thế cơ chứ? Khó ưa thật đấy! Đã thế lại còn thích mách lẻo nữa chứ, có đáng ghét không? Ơ nhưng mà nghĩ lại hình như "chiêu" cáo trạng với phụ huynh này là chính Huyền đã "dạy" cậu thì phải? Đúng rồi! Trước đây Huyền cũng dọa sẽ nói với mẹ Huân về cái vụ cậu lừa cô lạc đường mà. Thôi rồi! Thế là tự mình hại mình rồi.

Vậy nên lúc này Huyền càng không thể to tiếng với Huân được. Phải bịt cái miệng nhiều chuyện của cậu lại để giấu nhẹm chuyện này với bố bằng bất cứ giá nào. Huyền đột nhiên nhìn thẳng Huân, cố trưng ra khuôn mặt đáng thương của một người ăn xin đầu đường xó chợ mà nói:

"Huân ơi Huyền biết lỗi rồi mà. Bỏ qua cho Huyền lần này đi mà."

Ôi cái giọng ưỡn ẹo đầy giả dối này ghê quá đi mất. Đến Huyền còn nổi hết cả da gà da vịt bởi chính giọng nói của mình không biết Huân chịu nổi không nữa. Nhưng biết làm sao được. Để có thể thực hiện được mục đích thì phải mặt dày, phải dùng "khổ nhục kế". Biết đâu Huân động lòng trắc ẩn, sẽ thấy thương xót mà bỏ quá cho lần này.

Huân thì bất ngờ lắm. Huyền đột nhiên dùng giọng điệu thân thiết mà trước đây chưa từng dùng để nói chuyện với cậu, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương khiến Huân sững sờ. Sao lại dễ thương đến thế cơ chứ? Nếu như Huyền gọi đây là "khổ nhục kế" thì trong mắt Huân nó lại trở thành "mỹ nhân kế", thực sự là cậu không thể chống cự nổi, phải quay mặt đi chỗ khác vì...ngại. Nhưng Huyền nào có chịu bỏ cuộc, vẫn cố nài nỉ:

"Được không Huân? Bạn thân hỡi? Huân lên tiếng trả lời đi. Huyền gọi khản cả cổ đây rồi này?"

Nghe thấy Huyền đau họng, Huân lập tức đáp:

"Rồi rồi. Bỏ qua được chưa. Cậu đừng cố nói nữa."

"Thật hả! Cảm ơn cậu nhiều nhé."

Huyền cười thầm trong bụng. Cuối cùng thì kháng chiến đã thắng lợi, quân ta toàn thắng rồi. Không ngờ Huân lại là con người dạt dào lòng thương người như vậy, chỉ cần giả khổ giả sở một tí là cậu ấy đồng ý ngay. May quá đi mất thôi. Sau này nếu muốn nhờ vả gì chắc phải tận dụng lòng tốt của Huân thật nhiều mới được.

Trong khi Huyền đang "mưu tính" xấu xa thì mẹ Huân bưng đĩa hoa quả lớn đã được cắt sẵn ra đưa cho hai đứa ăn. Vì lúi húi trong kia nên bà ấy đã bỏ lỡ "trận chiến" xin xỏ qua lại giữa Huyền và Huân, chỉ biết rằng bây giờ con trai mình đang đỏ mặt tía tai, cúi đầu nhìn chằm chằm cái bàn. Cái bàn đó có gì đáng để nhìn chăm chú thế à?

Mẹ Huân lên tiếng hỏi:

"Hai đứa ăn xong chưa? Huyền ăn trái cây đi con."

"Dạ cháu cảm ơn. Huân cũng ăn đi này."

Huyền cầm miếng táo đưa cho Huân, nở nụ cười nịnh nọt. Muốn cậu ta giúp đỡ thì phải lấy lòng đến cùng chứ.

Huân biết tỏng ý đồ của Huyền nhưng cậu không thèm vạch trần, bình thản nhận lấy miếng táo bỏ vào miệng. Thật lòng cũng được, "tốt tạm thời" cũng chẳng sao, Huân chỉ cần biết là Huyền tự tay lấy táo ân cần mời cậu là được. Táo hôm nay có vẻ ngọt hơn mọi ngày phải không nhỉ?

Không để Huân có thêm thời gian cảm nhận hương vị ngọt lành của hoa quả, mẹ Huân lên tiếng nhắc nhở:

"Thằng Huân đi rửa bát đi. Rửa xong rồi ăn sau cũng được."

Nghe thấy thế Huyền vội nói:

"Ấy! Để cháu rửa cho ạ."

Đã được chăm sóc khi ốm, lại được nấu đồ ăn dinh dưỡng để bồi bổ chu đáo thế này Huyền nên là người rửa bát để cảm ơn mới đúng. Có làm khách thì cũng nên là người khách văn minh và lịch sự. Nhưng mẹ Huân cản lại:

"Không cần đâu con. Con mới ốm dậy sao có thể chạm vào nước được."

Huân cũng bồi thêm: "Đúng đấy. Cậu cứ nghỉ đi để tớ làm cho."

Nói rồi Huân xắn tay, nhanh nhẹn thu dọn đồ ăn thừa và bát đũa trên bàn một cách gọn gàng. Huyền nhớ có lần sang đây biếu quà thấy cậu cũng đang lúi húi rửa bát thì phải, chắc cậu hay làm lắm.

"Huân siêng cô nhỉ?"

Đây là lời khen xuất phát từ tận đáy lòng của Huyền chứ không phải nịnh hót hay lấy lòng gì đâu. Thấy Huân thu dọn sạch sẽ như vậy khiến cô nhớ về ông anh lười nhác của mình. Sao đều là con trai mà khác nhau nhiều đến vậy. Ừ thì ổng cũng làm việc nhà, cũng có rửa bát đấy nhưng đồng thời miệng cũng cằn nhằn không kém, trong đầu luôn nghĩ đến một nghìn lẻ một cách để trốn việc. Cách mà ông anh nhà Huyền dùng nhiều nhất chính là lấy tiền để "mua" sức lao động của đứa em gái này. Ai mà chả thích tiền đúng không? Huyền cũng thế thôi. Muốn túi đầy thì đành chịu thiệt, nai lưng ra mà làm thôi.

Mẹ Huân có vẻ khá vui vì con trai được khen ngợi. Bà đáp:

"Nó được cô huấn luyện để sau này trở thành một ông chồng "giỏi việc nước đảm việc nhà" đấy. Con có thích mẫu người như thế không?"

Nghe câu này có vẻ sai sai nhưng Huyền không biết là rốt cuộc có vấn đề ở đâu. Nhưng đến cuối Huyền vẫn thật thà trả lời:

"Có chứ ạ. Sau này mà lấy chồng ấy à, cháu cũng sẽ kiếm người nào mà vừa giỏi giang vừa biết chăm lo cho gia đình nữa."

Không riêng gì Huyền, cá là bất cứ cô gái nào cũng đều có mong muốn ấy thôi. Nhưng đời mà, đâu phải cứ muốn là được, đâu phải mọi ước mơ đều có thể thành hiện thực. Mà giờ tính đến chuyện này hẵng còn sớm quá, Huyền vẫn còn tuổi ăn tuổi chơi, vẫn còn "ngây thơ" lắm cho nên vấn đề này với cô mà nói không quá quan trọng. Người yêu còn chưa muốn tìm nói gì đến chồng với chả con.

Mẹ Huân cười hỏi tiếp:

"Ví dụ. Cô nói là ví dụ thôi nhé? Nếu thằng Huân mà nằm trong tầm ngắm của con thì con chấm nó được mấy điểm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro