Chương 35: Người quen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế giới này rất rộng lớn, rộng đến mức khiến ta không thể gặp lại một người mà ta tình cờ gặp gỡ, vô tình trò chuyện vài ba câu lần thứ hai. Nếu được hội ngộ, hẳn ta và người đó phải có duyên với nhau lắm. Huyền không biết có nên nói mình và anh trai khóa trên này có duyên với nhau không nữa. Huyền hỏi:

"Anh biết tên em ạ? Chúng ta...ừm...quen nhau ạ?"

Dù đã cố vắt óc để suy nghĩ nhưng Huyền không nhớ nổi từng gặp người này ở đâu. Tại sao người ta biết rõ tên mình mà Huyền thì chẳng có chút kí ức nào về họ nhỉ? Chẳng lẽ Huyền bị mất trí nhớ tạm thời?

Đối phương không hề buồn vì Huyền không nhớ ra mình, nụ cười thân thiện vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt. Anh đáp:

"Em là bạn Ninh Sang đúng không?"

"Dạ đúng rồi..." Nhắc đến nhỏ Sang làm Huyền bừng tỉnh: "A! Có phải anh là người hôm đó chạy đến trước phòng y tế phải không ạ?"

"Ừ! May quá em vẫn còn nhớ ra anh nhỉ?"

Anh cười. Nụ cười lần này rạng rỡ hơn cả lúc nãy, nếu để ý kĩ sẽ thấy một cái lúm đồng tiền nhỏ trên má của anh nhìn duyên vô cùng. Trước giờ Huyền chỉ thấy con gái có lúm đồng tiền rất xinh, đâu ngờ rằng con trai có lúm ấy cũng...xinh không kém. Và quan trọng hơn, tại sao Ninh Sang lại có người quen khôi ngô đến nhường này? Nó có người thân nào ở đây đâu nhỉ?

Huyền liếc nhìn cái bảng tên trên bàn. Bùi Trí Tùng, lớp chuyên Sử 12 C1, Trưởng ban Tổ chức. Huyền đưa mắt nhìn lại chàng trai trước mặt thêm một lần nữa. Thì ra đây chính là một trong những "lá cờ đầu" của câu lạc bộ này, nhưng cái tên Bùi Trí Tùng thì xa lạ quá. Chưa một lần nào Huyền nghe thấy nó được thốt ra từ miệng Ninh Sang, dù là vô tình buột miệng cũng không. Hay nó mới quen gần đây mà chưa kịp nói với Huyền nhỉ? Nhưng nó thân với Tùng đến mức kể cả những chuyện về Huyền cho anh ấy biết rồi mà chẳng giới thiệu gì với Huyền cả, có phải hơi sai sai không nhỉ?

Thấy Huyền cứ đứng mãi như người mất hồn, chẳng nói năng gì, Tùng lên tiếng hỏi:

"Em muốn tham gia câu lạc bộ bọn anh đúng không?"

Huyền sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ, vội nói: "Vâng ạ."

Đã đến tận nơi này, lại còn chen chúc nãy giờ chỉ để đứng ở cái bàn này, không phải để đăng ký gia nhập thì còn gì nữa, Huyền cũng đâu có thừa thời gian đến mức chạy vào đây mà tham quan ngắm cảnh gì đâu. Biết câu hỏi của Tùng có hơi thừa thãi nhưng Huyền vẫn rất lễ phép đáp lại. Người ta là Trưởng ban tổ chức, là người có "chức" to nhất ở đây đấy. Không cẩn thận là trượt mất vé gia nhập câu lạc bộ như chơi chứ đùa.

Tùng gật đầu, lấy tờ danh sách ra cúi đầu vừa lật giở vừa nói:

"Thế Huyền đọc họ tên đầy đủ để anh điền vào danh sách nhé?" Tùng ngẩng đầu cười vẻ khó xử: "Anh chỉ mới biết tên em thôi chứ chưa biết tên đầy đủ đâu."

"Dạ là Ngô Thanh Huyền ạ."

Sau khi ghi xong, Tùng đặt tờ giấy sang một bên rồi nói:

"Từ hôm nay Huyền đã là một thành viên của câu lạc bộ "Đọc sách và trao gửi tình thương" rồi nhé. Chúc mừng em."

Huyền sững người. Sao lại dễ dàng thế nhỉ? Chỗ này đang thiếu người đến mức tuyển bừa bãi thế à? Huyền thắc mắc:

"Anh ơi. Em thấy các bạn trước được các anh hỏi rất nhiều câu hỏi cơ mà. Sao đến lượt em lại trót lọt ngon ơ thế ạ?"

"Vì em là người đặc biệt đấy."

Nếu là một người bình thường khi nghe câu này sẽ nghĩ rằng chàng trai trước mặt đây đang có tình ý với mình, đang thích mình nên mới gọi mình là người đặc biệt trong lòng anh ta, mới được ưu tiên. Để rồi đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng may thay Huyền không phải là một người bình thường, cô đủ tỉnh táo để biết rằng từ "đặc biệt" ở đây mang một hàm nghĩa hoàn toàn khác. Vì vậy cho nên Huyền hỏi thẳng:

"Sao cơ ạ? Đặc biệt như thế nào hả anh?"

"Vì em là bạn của Ninh Sang." Tùng cười đáp.

Nghe thế Huyền lại càng cảm thấy khó hiểu hơn. Chỉ đơn giản vì là bạn của Ninh Sang nên được "đặc cách" ư? Chẳng lẽ đây chính là lợi ích của việc thân thiết với người có "quan hệ rộng" ư? Dường như anh chàng này với nhỏ Sang không đơn giản như những gì Huyền nghĩ, giữa hai người chắc chắn có cái gì đó không bình thường. Cái kiểu "lo" cho bạn thân của bạn này rất quen, đúng vậy, vô cùng quen thuộc là đằng khác. Những người có quan hệ như thế nào mới để ý đến người thân thiết xung quanh đối phương nhỉ? Huyền cố gắng suy nghĩ, trong chốc lát hai mắt cô bỗng sáng lên như vừa giải được một phương trình toán hóc búa mà mất tận mấy ngày Huyền mới tìm ra được đáp án vậy. Cô thốt lên:

"Anh! Đúng rồi! Chắc chắn thế! Anh là người đang tán tỉnh con nhỏ Sang đúng không?"

Không phải là Ninh Sang chưa từng nhắc đến Tùng trước mặt Huyền, lần đó nó than vãn với Huyền vì được một đàn anh tỏ tình rồi đấy chứ, lúc đấy Huân cũng đứng cạnh còn gì? Sao giờ Huyền mới nghĩ ra nhỉ? Chỉ khi thích một cô gái nào đó thì con trai mới tìm hiểu về những người chơi thân với cô gái đó, mới ra chiều lấy lòng những người đó thôi? Vì sao ư? Vì nếu như "tấn công" từ cô gái đó mà khó quá thì đành phải tìm đường vòng, "ra tay" từ những người mà cô ấy tin tưởng để thực hiện "kế hoạch" cưa cẩm của mình chứ gì nữa. Thảo nào Huyền lại đậu câu lạc bộ dễ đến thế, hẳn sẽ có nhiều người ghen tị với cô lắm.

Thấy vẻ mặt phát ra tia sáng như thể phát hiện ra một châu lục mới của Huyền khiến Tùng bật cười:

"Là "theo đuổi" chứ không phải "tán tỉnh" nhé."

"Có khác gì nhau đâu. Nói chung là anh có ý với Ninh Sang đúng không?"

"Ừ! Đúng đúng!"

"Thảo nào to gan lạm quyền, đốt cháy giai đoạn để em được vào câu lạc bộ cơ đấy. Chắc là muốn sau này em sẽ tiếp tay cho anh chứ gì?" Huyền nửa đùa nửa thật.

Nghe mấy lời dọa nạt chẳng có tí đáng sợ nào của Huyền khiến Tùng chỉ biết cười trừ, gãi đầu đáp:

"Là muốn em "giúp đỡ" chứ không phải "tiếp tay". Đừng dùng từ như thể anh là thằng xấu xa thế chứ ha ha..."

"Cái đấy thì phải để sau này mới biết được. Gì chứ lòng người là thứ khó nhìn thấy nhất trần đời."

Câu này ám chỉ rằng phải tiếp xúc nhiều, phải quan sát nhiều mới biết được anh là người như thế nào. Nhìn có vẻ tốt tính thế thôi biết đâu lại là thằng khốn nạn thì Ninh Sang của cô biết phải làm sao. Cho nên anh vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể lấy lòng Huyền, à nhầm, lấy được lòng tin của Ninh Sang.

Tùng cười xòa đáp lại:

"Anh thấy lòng người dễ thấy mà nhỉ?"

"Ồ thế anh chỉ cho em cách nhìn lòng người với."

Tùng đưa tay xoa cằm vẻ đăm chiêu lắm:

"Nhưng hơi mất thời gian và chất xám đấy."

"Anh cứ nói."

"Muốn nhìn lòng người ấy à? Em chỉ cần làm bác sĩ nội khoa, mỗi ngày làm vài cuộc phẫu thuật là tha hồi nhìn ngắm lòng mề tim phổi của người rồi."

"..."

"Hoặc làm pháp y cũng được phết đấy ha ha."

"..."

Đây có được gọi là "ông nói gà bà nói vịt" không nhỉ? Huyền không thèm đáp lại mấy lời đùa vui của Tùng, cứ xem như anh ta là người có khiếu hài hước đi.

Mấy hôm sau kể từ buổi tuyển chọn ấy, câu lạc bộ đã có buổi họp mặt đầu tiên để các thành viên cả cũ lẫn mới có thể giao lưu làm quen với nhau. Điều bất ngờ là buổi ra mắt lại được chuẩn bị công phu và tỉ mỉ đến thế, chả bù cho hôm tuyển thành viên mới. Và điều khiến Huyền bất ngờ hơn nữa chính là Minh Nguyệt cũng tham gia cùng một câu lạc bộ, thậm chí chung một ban với Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro