Chương 9: Nếu không thi được vào Thanh Hoa Bắc Đại thì về tiếp quản sản nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mật Kết-

Quan Thần chẳng chút do dự tố giác Trần Tử Tinh, Trần Tử Tinh chửi thầm trong lòng một tiếng, quay đầu lườm hắn: "Con chó nhà cậu!"

Không cần phải nói, dựa theo nguyên tắc của lão Tôn, nếu bọn họ còn tiếp tục nói thì đảm bảo thật sự sẽ phải đến nhà vệ sinh vừa lau sàn vừa nhảy, mắt kính chợt lóe lên lão Tôn nói, "Được đấy, hai cậu đã có khả năng như vậy thì hãy biểu diễn cho mọi người một tiết mục xem."

Đúng là ngày chó mà, chút nữa hai người bọn họ còn phải về quét dọn nhà vệ sinh KTX nữa, Trần Tử Tinh cũng không muốn có cái duyên với nhà vệ sinh này.

"Thầy ơi thật đó! Hai người anh em ngồi phía trước có thể làm chứng! . . . . . . ưm!" Mà tên ngốc Quan Thần còn không có tự giác, miệng không ngừng lại được, Trần Tử Tinh vội vàng che miệng hắn lại rồi trợn mắt, "Câm miệng, cậu lại muốn đi lau nhà vệ sinh à!"

Quan Thần: "Ưm ưm ưm ưm!"

Trần Tử Tinh nghi ngờ nhìn hắn rồi buông tay ra.

Quan Thần nói: "Tôi có thể, tôi cái gì cũng có thể. Lao động chính là vinh quang , càng đừng nói lại được cùng với bạn Trần Tử Tinh của chúng ta thì tôi vô cùng cam tâm tình nguyện!"

Đối mặt với những lời tuyên ngôn quá đáng mà còn rất thản nhiên vui sướng này của hắn Trần Tử Tinh hơi hoài nghi cuộc đời.

Một lát sau, cậu xác định, cái.tên.ngốc.này....tuyệt đối là ngốc muốn ăn đánh! !

Trần Tử Tinh nghiến răng nghiến lợi, "Tôi vô cùng không cam tâm tình nguyện."

Lão Tôn buồn cười nhìn hai cái tên dở hơi này một lúc, nói: "Được rồi được rồi. Tiết tự học sáng ngồi xuống chăm chỉ học đi, đừng ảnh hưởng đến những người khác. Những người khác cũng vậy, đừng có nhìn hai người bọn họ nữa, đọc sách của các cô cậu đi!"

Quan Thần sán lại gần tai Trần Tử Tinh nói nhỏ: "Không sao đâu, sợ gì! Tôi được lão Tôn dạy một học kỳ, là người khá tốt. Trêu cậu chơi thôi."

Hơi nóng phả bên cạnh lỗ tai, hơi ngứa, Trần Tử Tinh nghiêng đầu tránh đi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khó chịu nói, "Đừng có dựa vào gần như thế, đi sang một bên."

Hai người ngồi xuống, Quan Thần nhíu mày, nhìn Trần Tử Tinh thấy hơi buồn cười, lại đùa cậu chơi, "Thẹn thùng à?"

"Thẹn thùng cái em gái cậu!" Trần Tử Tinh quay đầu nguýt hắn, "Cậu cũng không phải mỹ nữ tôi thẹn thùng cái rắm."

Quan Thần cong cong khóe môi ngoắc ngoắc tay với cậu, "Bạn nhỏ, lại gần đây một chút."

Trần Tử Tinh liếc hắn một cái, không động đậy.

Quan Thần không hài lòng , "Bạn học Tử Tinh, lại gần đây một chút đi. Nhưng mà không sao tôi cũng có thể lôi cậu sang bên này được."

". . . . . ." Trần Tử Tinh tức giận dịch sang một chút, "Làm gì?"

Chỉ trong một cái chớp mắt, Quan Thần lập tức bắt lấy bả vai của Trần Tử Tinh, sán lại càng gần cúi đầu xuống cong môi, nhướng mày với cậu, hai mắt tỏa sáng một cách đê tiện, "Không làm gì cả, để cậu nhìn anh đẹp trai thôi."

Trần Tử Tinh, ". . . . . ."

Người này thật sự bị điên rồi.

Lặng im một lát, cậu bình tĩnh đánh giá, "Cậu rất GAY."

Trần Tử Tinh đẩy Quan Thần ra, kéo cả bàn ghế cách hắn một khoảng, nghiêm túc mở sách ra, tầm mắt dừng ở trên sách, Quan Thần chống mặt nhìn một lúc sau đó nói: "Thẹn thùng à."

"Thẹn thùng à. . . . . ."

"Vẫn còn thẹn thùng sao, mặt đã đỏ thành cái dạng này, bạn học Tử Tinh. . . . . ."

Hắn chậc chậc mấy tiếng rồi tiếp tục lẩm bà lẩm bẩm, giống như ma quỷ đang thì thầm bên tai, Trần Tử Tinh không nhịn được nữa liền đạp cho hắn một cái.

"Tôi thẹn thùng cái em gái cậu!" Cậu hơi hơi đỏ mặt nói, "Tôi nói không có chính là không có!"

"Đậu mé đau quá!" Quan Thần gào khóc kêu một tiếng, ngẩng đầu kiên trì không ngừng nói, "Chậc chậc, mông khỉ nha... Ấy dừng!"

Nhiều lời! Trần Tử Tinh hung tợn đạp một phát, lúc Quan Thần hét lên một tiếng thì rút chân lại, chết cũng phải sĩ diện nói, "Tôi nói không có chính là không có, không cần cậu cảm thấy chỉ cần tôi thấy thế là được!"

Quan Thần thật sự sợ tên nhóc này đạp rồi, tuy rằng nhìn không có sức lắm nhưng mà đạp rất mạnh rất đau, hắn cảm thấy Trần Tử Tinh giống như một con nhím nhỏ, trêu rất thích, nhưng một khi đã nóng nảy lên thì dễ dàng đâm người đau.

Chậc chậc chậc.

Trần Tử Tinh bị Quan Thần trêu cho tức giận, không muốn để ý đến cái tên ngốc không để cho cậu mặt mũi này nữa, chuyên tâm xem sách, đọc cái gì mà điểu ngữ thất thất bát. . . . . . Quan Thần một chữ cũng nghe không hiểu. Mệt mỏi muốn ngủ.

Tiết tự học buổi sáng cậu nhàn nhã đến không có việc gì làm, nhất là tiết tự học tiếng anh buổi sáng, Quan Thần còn muốn trêu cậu, lão Tôn lúc này vẫn đứng ở cửa, hét, "Quan Thần! Ra ngoài một lúc, có người tìm!"

Quan Thần thoáng ngẩn ra, hắn ở nơi xa xứ, có quen ai đâu, ai có thể đến tìm hắn?

Nhưng rất nhanh, hắn đã biết đó là ai .

Trần Tử Tinh cũng nhìn ra, chỉ thấy một người phụ nữ dáng vẻ quý phái đeo một cái túi xách nhỏ xuất hiện ở ngoài cửa lớp, Quan Tuyết vén mấy sợi tóc lên tai, nở một nụ cười không nóng không lạnh với Quan Thần, vẫy vẫy tay.

Sau đó cậu nghiêng đầu nhìn sang Quan Thần, ánh mắt của Quan Thần không nén được sự kinh ngạc.

"Quan Thần! Đi ra đây nhanh lên." Lão Tôn nói.

Đây là mẹ của. . . . . . Quan Thần?

Ánh mắt Quan Thần phức tạp, Trần Tử Tinh bỗng nhiên nghĩ ra, cái tên này là kẻ có tiền, hình như là người xa quê, người nhà từ phương Bắc đến phía Nam.

Mẹ, đây là câu chuyện nhỏ về nhà giàu có bản hiện thực à?

Két một tiếng, Quan Thần đẩy cái ghế ra sau rồi đứng lên, Trần Tử Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Quan Thần lãnh đạm, tay nhét trong túi quần chậm rãi đi từ cửa sau ra ngoài thẳng đến cửa trước.

Ánh mắt Trần Tử Tinh gắt gao dính ở trên người hắn, Châu Biên cũng não bổ không khác gì cậu, ngay lập tức trợn mắt há mồm nói: "Tử Tinh, mau!"

Trần Tử Tinh lãnh tỉnh, ". . . . . . Không tốt lắm."

Châu Biên dùng sức nháy mắt với cậu, "Không có gì không tốt, tôi buồn đi vệ sinh! Mạp Mạp cũng buồn đi vệ sinh!"

Trần Tử Tinh im lặng, khoát tay nhún vai, "Không không không, tôi là một thanh niên có nguyên tắc có chí hướng."

Chỉ chốc lát sau, Châu Biên, Mập Mạp, còn có cả Trần Tử Tinh, ba người giả vờ đi vệ sinh đã ra đến hành lang.

Lão Tôn cạn lời, "Ba người các cậu nghĩ mình là con gái à? Đi nhà vệ sinh còn phải rủ nhau đi. . . . . ."

Quan Thần và Quan Tuyết đứng ở cuối hành lang, ở cuối hành lang là khu văn phòng còn có máy uống nước, Quan Thần đứng quay lưng về phía bọn họ, ba người bọn họ nhẹ nhàng giả vờ đi qua, hướng về phía chỗ cầu thang.

Châu Biên, "Hư, hư. . . . . . Đừng để bị phát hiện !"

Mập mạp, "Chính cậu là người lớn tiếng nhất đấy!"

Trần Tử Tinh, ". . . . . . Chúng ta như thế này có phải không quá phúc hậu hay không."

"Không đâu không đâu." Châu Biên vỗ ngực nói, "Nguy nan của anh Quan chính là đại nạn của Châu Biên tôi đây! Nếu mẹ cậu ta muốn mang cậu ta về nhà, cho dù tôi tháng sau không mua trò chơi, tôi cũng muốn lấy tiền giúp đỡ cậu ta, để cậu ta có thể thoát khỏi áp lực của gia đình giàu có!"

Mập Mạp cho hắn một ngón tay cái, "Có chí khí, đúng là anh em!"

Trần Tử Tinh lo lắng nhìn sang, "Lần đầu tiên thấy vẻ mặt cậu ta nghiêm túc như vậy... có khi nào là tuổi còn trẻ mà bị bố mẹ bức hôn hay không, vì thoát khỏi ma chưởng của nhà giàu cho nên cậu ta mới đến Diêm Thành? Tôi tháng này ăn ít một chút hẳn có thể cho cậu ta mấy trăm."

Mập Mạp đấu tranh trong chốc lát, "Vậy... vậy Mập ca tôi tháng này không ăn bữa khuya nữa, để cho Lão Lục một chút là được!"

Ba đứa trẻ to xác căng thẳng nghiêm túc đứng ở đầu cầu thang, nhô ra ba cái đầu, chỉ thấy Quan Thần nhăn mày, tay nhét trong túi quần, mất tập trung đứng trước mặt người phụ nữ kia.

"Thần nhi. . . . . ." Quan Tuyết nói.

Quan Thần nhìn cô một cái, lại nhìn bốn phía xung quanh, tổ đội ba người thoáng cái liền rụt đầu lại, Quan Thần không nhìn thấy ai, mới ho một tiếng nói, "Cô nhỏ, cô đến đây làm gì."

Cô nhỏ? ?

"Làm sao, cô nhỏ không thể đến thăm cháu à?" Quan Tuyết nói, "Nếu không phải cháu khiến cho người ta không bớt lo được thì cô nhỏ cũng lười đến thăm cháu, mẹ cháu tối hôm qua còn gọi điện thoại cho cô nấu cháo cả một đêm, hôm nay làm cô buồn ngủ chết đi được, cháu nhìn đi, mắt của cô cũng đen rồi đây."

Quan Thần nghi ngờ nhìn cô, "Cô muốn khuyên cháu về nhà?"

Quả nhiên! Quả nhiên là như thế!

Lòng tổ hợp ba người nhất thời xoắn lại.

Quan Tuyết liếc mắt xem thường: "Cháu cái tên không có lương tâm này, cháu nhìn cô của cháu giống với loại người như vậy sao! Cô đến đây để tìm kiếm tình yêu nha! Chú cháu mấy ngày nay làm việc ở gần đây, cô liền tiện xe đến đây thăm cháu đấy, à, đoán xem cô còn mang theo cái gì cho cháu nữa này?"

Yết hầu hắn lăn lăn, Quan Thần nuốt nước bọt một cái, giả vờ như không thèm để ý đến nhìn sang, "Cái gì ạ, cô đóng gói chú mang lại đây à?"

"Anh ấy không đáng tiền." Quan Tuyết bước đến nhét cái túi vào tay hắn,  "Tự xem đi."

". . . . . . Kinh hỉ?" Quan Thần nghi ngờ liếc nhìn Quan Tuyết một cái, sau đó mở ra, ánh mắt tỏa sáng, "Mẹ ơi! ! Canon EF 200-400mm f/4L USM Extender1. 4x... cô nhỏ cô là thần tiên à! Sao cô lại biết mấy ngày nay cháu đang muốn đổi cái ống kính mới thế?"

"Cháu một ngày gào ba lượt ở vòng tròn bạn bè trên wechat, cô có thể không nhìn thấy sao?" Quan Tuyết khoanh tay vẻ mặt như cô còn không hiểu cháu, "Bây giờ lại bày đặt giả vờ không biết? Cô chính là cô ruột của cháu, sao có thể khuyên cháu về nhà kế thừa cái quặng mỏ kia."

Quan Thần cầm món quà này giống như đang cầm ngọc tỉ của quốc gia, vội vàng bỏ đồ vào trong túi, ôm lấy Quan Tuyết gào khóc, "Hu hu hu cô ơi! Cô là cô ruột của cháu, cháu nhớ cô sắp chết rồi! Cái này cháu đã muốn lâu lắm rồi!"

. . . . . . Phát triển có vẻ như không đúng lắm.

Trần Tử Tinh do dự một chút hỏi: "Cái kia, cái Ca (Canon) gì đó, bao nhiêu tiền thế?"

Châu Biên đã điều tra rồi, cậu ta im lặng một lúc rồi chua sót nói: "Gần... gần tám vạn... mé nó! Kẻ có tiền vạn gian ác!"

Trần Tử Tinh: "Đậu má."

Mập Mạp: "Đậu má!"

"Còn cô ruột nữa cơ!" Quan Tuyết bị hắn ôm, ghét bỏ đẩy Quan Thần ra, xách cái tai của hắn nói, "Mới vừa rồi lại còn bày ra sắc mặt không tốt với cô đúng chứ? Nếu như hôm nay cô không đem đồ đến cho cháu, sao nào, chắc không phải là cô ruột nữa chứ gì!"

"Ấy ấy ấy. . . . . ." Quan Thần bị cô xách tai, giống như bị kiềm chế lại linh hồn trong sinh mệnh, hắn vội vàng nói, "Không có không có, đâu có chuyện như vậy, cô ruột chính là cô ruột, ruột không thể ruột hơn được nữa, cháu vừa mới khảo nghiệm tình thân của cô cháu chúng ta xem có phải tình thâm như biển hay không!"

Hắn dơ lên một ngón tay cái quay đầu lại cười, "Kết quả cháu nghĩ không sai, cô cháu là ai chứ! Xinh đẹp thiện lương hào phóng thông tình đạt lý..."

"Phi phi phi," Quan Quyết buông hắn ra khoát tay, "Đừng nói nữa, quá ghê tởm."

Mạng sống của Quan Thần được cứu vớt, lập tức kéo dài khoảng cách với người phụ nữ hung ác này, Quan Tuyết nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của đứa cháu, lắc đầu nói.

"Cô đến còn có một việc khác nữa."

"Nói! Nghiêm túc nghe chỉ huy của cô!"

Quan Tuyết cười với hắn nói: "Tối hôm qua cô và mẹ cháu nói chuyện xong, ý của bố mẹ cháu là nếu cháu không thi được vào Thanh Hoa Bắc Đại vậy thì đừng đi đại học nữa, trực tiếp về nhà kế thừa gia nghiệp, trong nhà nhiều quặng mỏ sòng bạc như vậy, cháu tùy tiện chọn một cái rồi quản lý là được."

Trần Tử Tinh: "? ? Tôi đang nghe được cái gì vậy? ?"

Châu Biên: "...Đừng nói nữa, tôi cũng nghe thấy rồi. Định mệnh!"

Mập Mạp: "Bây giờ tôi muốn đổi lại xưng hô gọi cậu ta là anh... ớ không, ông nội đã được chưa nhỉ?"

Nụ cười trên môi Quan Thần lập tức cứng lại: ". . . . . ."

Hắn mẹ nó một tiếng, Quan Tuyết nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết làm sao: "Đây đã là sự khoan nhượng lớn nhất của bọn họ rồi."

Quan Thần trầm mặc .

"Cô nhỏ, cô có biết điểm tổng  bây giờ là 750, mà đứa cháu thân yêu của cô thi được bao nhiêu không."

Quan Tuyết cảm thấy cái tên ngốc cháu cô hẳn là thi rất kém, dừng một chút rồi nói, "550?"

"..." Quan Thần trầm mặc rồi nói, "380."

Ánh mắt của Quan Tuyết như không thể tin nổi, cô trầm mặc một lúc rồi nói, "Sau này ở trường học... đừng nói cháu họ Quan đấy."

"Làm sao có thể chứ!" Quan Tuyết nghĩ hắn sẽ nói hắn đã ngốc lâu như thế rồi, nhưng không nghĩ đến Quan Thần lại nói, "Cháu lớn lên đẹp trai như vậy, hot boy trường chính là cháu! Lúc ở lớp là người nổi tiếng nhất trường đấy."

Quan Tuyết bả một cái lên đầu hắn, "Giữ mặt mũi chút đi, da mặt dày giống hệt bố cháu, thối không biết xấu hổ."

Cô cháu hai người cô một câu cháu một câu luyên thuyên nói về việc nhà, Châu Biên còn đang tra xem một cái quặng mỏ với một cái sòng bạc giá trị bao nhiêu tiền, Trần Tử Tinh bị Mập Mạp đè nặng hơi khó chịu.

"Mập Mạp, tránh ra một chút." Cậu nói.

"Từ từ." Mập Mạp nói.

"Chờ cái rắm." Trần Tử Tinh thật sự không muốn bị cậu ta đè lên, xê dịch vị trí, đúng lúc này.

Mập Mạp thả ra một cái rắm.

Bủm một tiếng, vang rung trời.

Châu Biên: ". . . . . ."

Trần Tử Tinh: ". . . . . . ?"

Mập Mạp: "...Tôi nói rồi từ từ đã."

Thanh âm này, mùi này... Quan Tuyết vội vàng che miệng che mũi, nhướng mày, nhìn sang, "Ai!"

Quan Thần che mũi lại đi về phía cầu thang, nếu cứ như vậy ba người sẽ bị phát hiện, dưới tình thế cấp bách, Châu Biên đẩy mạnh một cái.

Ấy, Trần Tử Tinh bị đẩy ra ngoài.

Lảo đảo vài bước, vừa lúc đầu đập vào ngực của Quan Thần, Quan Thần đỡ lấy cậu, Trần Tử Tinh ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

". . . . . ."

Mùi khuếch tán ở trong không khí. Một bầu không khí vi diệu đang xảy ra.

Được lắm, Châu Biên, đừng nói gì cả, đợi đến lúc về ông đây sẽ giết cậu cho lợn ăn. Trần Tử Tinh lạnh lùng nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro