Chương 50: Ngoại truyện trên trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần Xử cảm thấy dạo gần đây Việt Kỳ càng ngày càng kì quái.

Tính tình của hắn lạnh nhạt ít nói, vạn năm trước lúc ở Ma giới, vô cùng lãnh đạm xa cách với mọi người xung quanh, nhưng gần đây Thần Xử phát hiện, mỗi lần có thần linh trên trời đến nghe Bồ Tát giảng pháp, hắn đều vô cùng khách khí lễ phép, chắp tay trước ngực, môi hơi cong, cười đến môi hồng răng trắng.

Cùng với bộ dạng lãnh đạm của vạn năm trước quả thực khác xa.

Thần Xử có chút lo lắng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Việt Kỳ cùng với các tiên sử của tiên cung cùng nhau chuyện trò vui vẻ, cảm giác bất an của Thần Xử càng mãnh liệt.

Hắn đang nghĩ, có phải Việt Kỳ còn nghĩ đến việc một ngày nào đó lấy lại được sức mạnh, sẽ lôi kéo một số chư vị thần tiên, quay trở lại ma giới ngóc đầu trở mình.

Dù sao khi đó, hắn tự mình tỉnh ngộ, chủ động yêu cầu muốn được tu hành dưới chân tọa Quan Thế Âm Bồ Tát. Còn Việt Kỳ, nói thế nào cũng không thể xem như là tự nguyện.

Hơn nữa Thần Xử phát hiện, người bạn lâu năm này của hắn không chỉ thay đổi tính cách, bắt đầu giao hảo với chúng tiên, còn thu thập các loại bảo bối có lợi cho việc việc tu hành ở khắp nơi.

Thí dụ như ngày hôm trước tháng ba, Vương mẫu nương nương tổ chức tiệc bàn đào ở Dao Trì.

Trên bàn tiệc, Vương mẫu nương nương đã tặng đào tiên cho các chư vị Thần Phật.

Chất lượng của đào tiên lần này rất tốt, sáu ngàn năm mới chín, mỗi người một trái, người ăn vào sẽ phi thăng, trường sinh bất lão.

Bởi vì có lợi cho tu vi tăng cao, không ít thần tiên ở bàn tiệc liền ăn bàn đào, Thần Xử cũng như vậy, có điều hắn phát hiện, Việt Kỳ đem bàn đào mang về động phủ.

Sợ bạn tốt lại đi đường vòng, hôm nay, Thái Dương Tinh Quân, Thái Âm Tinh Quân vừa đổi phiên cho nhau, lúc trời con tờ mờ sáng, Thần Xử liền đến động phủ của Việt Kỳ.

Nhưng mà vừa gõ cửa, người vậy mà không ở đó.

Thần Xử có lòng muốn biết rõ Việt Kỳ đang làm gì, vì thế xốc tăng bào lên, lặng lẽ hóa thành thân bướm, ấn giấu khí tức, đậu trên cây đào bên ngoài động phủ của Việt Kỳ.

Không thể không nói, tuy nói người bạn tốt này của hắn đã sửa được tính cách vạn năm trước, bắt đầu giao lưu với người khác, nhưng thói quen sống một mình từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

Cuối ngày, Thần Xử bám trên cây cả một ngày cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của Việt Kỳ.

Hắn thu lại thần tức, cẩn thận nhìn bóng dáng cao lớn bước ra từ chỗ tối.

Không biết ban ngày Việt Kỳ đi đâu, cả người đầy bụi bặm, thần sắc có chút mệt mỏi, trong tay..... đợi đã, đó là yêu đan của Phong Sinh Thú sao?!

Thần Xử quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời không cẩn thận động vào chiếc lá ở bên cạnh, tựa hồ như cùng một khoảnh khắc, một ánh mắt sắc bén từ trong bóng đêm quét qua đây.

Thần Xử từng lĩnh giáo qua thuật pháp của Việt Kỳ, sau khi được Bồ Tát chỉ điểm, hai người bọn họ tu lại toàn bộ tiên pháp, năng lực lĩnh ngộ của Việt Kì cực kì tốt, lại cực kì nghiêm túc, tuy nói hắn tu hành muộn ngàn năm, nhưng tiến bộ cực nhanh.

Sợ ngoài ý muốn, Thần Xử vội vàng biến về bộ dạng ban đầu, cũng nhân dịp này, Thần Xử đem nỗi lo lắng trong lòng kể ra.

Hắn nói chuyện rất uyển chuyển, vừa nói xong, thì thấy thiếu niên "xùy" một tiếng, sau đó nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nhàm chán nói: "Không có việc gì làm thì đi xuống hạ giới giáng yêu trừ ma, chuộc nghiệp tu hành."

Thần Xử tất nhiên là hiểu rõ Việt Kỳ, hắn vừa nói như vậy, Thần Xử nhẹ nhàng thở ra, yên tâm hẳn, nhưng vẫn không nhịn được lòng hiếu kì.

"Vậy dạo này ngươi có chuyện gì sao? Cảm thấy ngươi rất kì lạ."

Thần Xử đánh giá Việt Kỳ từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt rơi xuống phong sinh thú màu xanh lá trên tay hắn.

"Còn có Phong Sinh Thú này, bây giờ sức mạnh của ngươi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, sao lại săn được? Hơn nữa săn nó để làm gì, loại yêu thú này luyện thành đan cũng tương khắc với môn pháp của ngươi, thông thường thì nhân loại tu hành thích hợp để dùng nhất___"

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Thần Xử đột nhiên dừng lại, rồi sau đó có chút khó tin mà ngẩng đầu lên, "Chẳng lẽ người chuẩn bị cho nàng ta? Còn nữa, ngươi giao lưu với những vị thần tiên đó, chẳng lẽ cũng___"

Thiếu niên nhàn nhạt liếc hắn một cái, không tiếp lời, trực tiếp đi vào động phủ, Thần Xử đi theo hắn vào trong, sau khi đến kết giới, trực tiếp bị ánh sáng lấp lánh trong động làm cho kinh sợ.

Hắn biết Việt Kỳ vơ vét nhiều bảo vật thiên tài, nhưng không ngờ đến lại thu thập nhiều như vậy, hơn nữa đều là bảo vật không tầm thường.

Thần Xử quả thật không nhịn được: "Lần trước chúng ta đã xem rồi, Tư Mệnh Thiên Quân không phải nói nàng ta còn phải đợi hai kiếp nữa mới có cơ duyên tu luyện sao? Ngươi chuẩn bị những thứ này có phải quá sớm rồi không, hay là nói, bây giờ ngươi muốn lén lút cho nàng? Đó chính là vi phạm thiên luật, sẽ tạo ra sai lầm lớn___"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Việt Kì đạm mạc nhìn Thần Xử một cái, "Ta sẽ không để đôi tay mình nhiễm thêm nửa phần bùn đất."

Tác giả có lời muốn nói:

Việt Kỳ: Từ hôm nay trở đi, vì Ninh Ninh ta phải làm một đứa trẻ ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro