Chương 5: Bóp mặt cô một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cứ như thế tới gần, dung nhan yêu nghiệt đến cực hạn đến càng lúc càng gần cô.

Lộ ra một đôi mắt đào hoa mang ý cười, tính công kích cực mạnh, cơ hồ khiến người ta khó mà chống đỡ.

"Khụ khụ khụ!" Nhiếp Triều bị sặc, chấn kinh khi thấy huynh đệ mình vô sỉ, "Ngọa tào, Thất thiếu, cậu có muốn chút mặt mũi không đây?"

Nào có dạng này đùa giỡn con gái nhà người ta?

Doanh Tử Khâm tay chống cằm, nghe vậy giương mắt, còn gật gật đầu: "Là rất đẹp."

Nhiếp Triều: "......"

Một người muốn đánh, một người muốn đau, anh có thể nói cái gì.

"Nói thật ra tiểu bằng hữu chính là đáng yêu." Phó Quân Thâm lười biếng đứng lên, "Vậy để tôi làm nốt nhiệm vụ, đưa em về nhà."

Nhiếp Triều vừa định hỏi anh làm sao bây giờ, liền bị một ánh mắt cho canh trở về: "......"

Được thôi, chính anh đi.

Huynh đệ tốt mà ở trước nữ nhân thì anh không có nhân quyền.

Nhiếp Triều rất ưu thương đi sau.

Doanh Tử Khâm suy nghĩ một cái chớp mắt: "Không phiền phức, tính đi tính lại đã là tôi thiếu anh."

Phó Quân Thâm người này, trừ tuổi tác danh tự bên ngoài, các chuyện quan trọng khác cô lại coi không ra, có lẽ là bởi vì năng lực của cô còn không có khôi phục, cũng có khả năng......

Cố gắng cách xa là tốt nhất.

"Hả?" Phó Quân Thâm lấy chìa khóa xe, nghe nói như thế ngược lại là cười, "Em làm sao thiếu nợ tôi cái gì rồi? Em nhắc nhở Nhiếp Triều, chúng ta không phải công bằng giao dịch a?"

Anh dừng một chút, câu môi: "Dạng này, tiểu bằng hữu, nếu là em thật cảm thấy thiếu tôi, không bằng nói cho tôi một chút Thượng Hải thành bát quái sự tình."

Doanh Tử Khâm nhìn anh, nhíu mày: "Bát quái?"

Cô biết ý của từ này, đại biểu cho tin đồn thú vị chuyện lý thú, lưu ngôn phỉ ngữ.

Xem ra, mấy thứ cô cần học tập ở thế kỷ hai mươi mốt này còn có rất nhiều.

"Đây không phải vừa trở về a?" Phó Quân Thâm tay khoác lên trên cửa xe, "Thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi được không?"

Anh đưa tay, làm một cái động tác mời.

Doanh Tử Khâm ánh mắt dừng lại.

Thời điểm lần đầu tiên tới Trái Đất, cô tại Ô châu đợi ba trăm năm, lấy thân phận khác nhau đi khắp toàn bộ Ô châu, cho nên cô biết tất cả các loại lễ nghi hoàng thất tại Ô châu.

Cái động tác này, bắt nguồn từ Y Quốc hoàng thất, nhưng ở hồi đầu thế kỷ 16 là không còn được dùng nữa.

"Em nếu là lại không lên xe, một hồi nữa dượng út của em coi như cũng muốn ra." Phó Quân Thâm bên cạnh mắt, "Em nhìn tôi không quyền không thế, vạn nhất anh ta đem hai ta cùng một chỗ bắt lại làm sao bây giờ?"

Một câu nói kia, để cô quả quyết đưa ra lựa chọn, ngồi xuống vị trí ghế lái phụ.

Phó Quân Thâm nhíu nhíu mày: "Giang Mạc Viễn có sức uy hiếp như vậy sao? Tiểu bằng hữu, em lại một lần nữa làm tổn thương tâm tôi rồi."

Doanh Tử Khâm nhàn nhạt: "Lo phiền phức mà thôi."

Phó Quân Thâm thoáng sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới sẽ nghe tới một câu trả lời như vậy, đuôi mắt nâng lên, cười nhẹ một tiếng.

Ánh đèn phất qua mái tóc đen của anh, lại xiêu vẹo mà rọi xuống, đem mặt mày anh đều nhuộm thành màu vàng nhạt.

Đôi môi ửng đỏ cùng làn da trắng trẻo trời sinh hình thành rõ ràng sắc thái khác biệt, yêu nghiệt dạng nửa phần không giảm.

Anh đóng cửa sổ xe: "Nghe nói, là Giang Mạc Viễn đem em từ huyện Thanh Thủy đưa đến Thượng Hải thành?"

"Ân." Doanh Tử Khâm nhớ lại một chút, "Anh ta có nói là muốn đưa tôi đến Thanh Trí đọc sách."

Thanh Trí trung học là ngôi trường xếp hạng thứ nhất cao trung toàn Thượng Hải thành, nhưng phàm là học sinh từ lớp Anh tài ra đều có thể thi vào Đế đô đại học, 98% trở lên, các gia trưởng sống chết cũng muốn đưa con em mình vào.

Doanh Tử Khâm nhìn về phía ngoài cửa sổ, híp híp mắt: "Trên đường tôi bị tai nạn xe cộ, phải đến bệnh viện."

Trận tai nạn này cũng không có tạo thành cái gì thương tích quá nặng, nhưng để Doanh gia phát hiện cô tồn tại, bởi vì cô có nhóm máu Rh-null cực kỳ hiếm thấy, cùng Doanh Lộ Vi giống nhau như đúc.

Loại này máu lại được gọi là Hoàng kim máu, là nhóm máu chân chính vạn năng, có thể truyền cho bất cứ người mang nhóm máu nào khác, nhưng nếu bản thân thiếu máu, lại chỉ có thể nhận lại đồng dạng máu Rh-null.

Toàn cầu số người có nhóm máu Rh-null mới chỉ được một trăm người, liền xem như Doanh gia, cũng không có cách nào cung cấp máu kịp thời lúc Doanh Lộ Vi bị thương.

Cô, vừa lúc là cái nhân tuyển thích hợp.

Phó Quân Thâm ngón tay hơi ngừng lại: "Bởi vì cái này, Doanh gia mới nhận nuôi em?"

Doanh Tử Khâm dùng tay chống đầu, trả lời hững hờ, phảng phất như việc không liên quan đến mình: "Cơ thể sống kho máu đưa tới tận cửa, vì cái gì mà lại không muốn."

Phó Quân Thâm nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại hai giây, bỗng nhiên tay giơ lên, bóp bóp mặt cô.

Chỗ tiếp xúc với đầu ngón tay là một mảnh mềm mại, giống kẹo đường.

Tâm bỗng nhiên khẽ động.

Doanh Tử Khâm chậm rãi quay đầu, mặt không biểu tình, trong mắt có sát khí hiển hiện rõ mồn một: "Anh làm cái gì đấy?"

"Để cho em không phải nghĩ quá nhiều." Phó Quân Thâm tâm tình tựa hồ vô cùng tốt, môi anh cong lên, "Thắt chặt dây an toàn, xuất phát đây."

**

Sau ba mươi phút, xe dừng ở khu biệt thự lưng chừng núi.

"Nhớ là phải sớm nghỉ ngơi một chút." Phó Quân Thâm nhìn cô xuống xe, "Uống nhiều một chút canh long nhãn táo đỏ."

Doanh Tử Khâm mi mắt khẽ nhúc nhích: "Tôi biết, cảm ơn."

"Một ngày nghe em cảm ơn nhiều lần như vậy, lỗ tai tôi đều mọc kén." Cánh tay thon dài của anh khoác lên trên cửa sổ xe, cười khẽ, "Thật nghĩ muốn cảm ơn thì tính cho tôi một quẻ đi."

Doanh Tử Khâm lần đầu tiên gãi đầu, có chút bất đắc dĩ: "Thôi được."

Phó Quân Thâm nghe vậy, không biết là nghĩ đến cái gì, như có điều suy nghĩ mấy phần.

Anh cũng không có lập tức rời đi, lại lười biếng bồi thêm một câu: "Tốt, nhanh đi nghỉ ngơi, trời quá tối, tôi phải nhìn em đi."

Doanh Tử Khâm nhẹ gật đầu: "Anh cũng thế."

Tạm biệt xong xuôi, cô quay người đi vào khu biệt thự.

Cô còn chưa tới nơi, cửa liền bị mở ra, người đi ra chính là ông quản gia.

Ánh mắt của ông ta khắc nghiệt, mang theo dò xét: "Nhị tiểu thư rốt cục cũng chịu về rồi?"

Doanh Tử Khâm đứng tại bậc thang phía dưới, đôi lông mi nhiễm lên một tầng sương hoa, tuyết cũng rơi đầy lọn tóc.

Xem ra cực kì nghèo túng.

Cổ tay cô trắng đến nỗi có thể thấy mạch máu rõ ràng, thân thể đơn bạc, gầy yếu đến nỗi tựa hồ gió thổi qua liền có thể ngã.

Quản gia thấy thế bèn nhíu mày, nhưng cũng chưa quên lời của phu nhân.

Ông mở miệng: "Phu nhân nói, Nhị tiểu thư tâm lý phản nghịch nặng như vậy, lại tùy hứng từ bệnh viện bỏ đi, nên tối nay, Nhị tiểu thư cũng đừng về nhà."

"Lúc nào Nhị tiểu thư nhận lỗi mới có thể vào nhà."

"Nhị tiểu thư, mời đi."

Rõ ràng là trào phúng.

Quản gia sắc mặt tất cả đều là không thích, còn có mấy phần phiền chán.

Vị Nhị tiểu thư này suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, hẳn là cần phải chịu khổ một chút.

Ông ngược lại là muốn xem, tuyết lớn như vậy, cô có thể đứng bao lâu.

Ai ngờ, nghe nói như thế, cô cũng chưa từng nhìn ông một mắt, quay người đi, không có chút nào lưu luyến.

Quản gia sững sờ, đầu óc hoang mang một chút.

Làm sao liền đi rồi?

Đáng lẽ phải là nên khóc nói xin lỗi, cầu được tha thứ?

Ông biết phu nhân bản ý cũng không phải là thật muốn trừng phạt Nhị tiểu thư, chỉ là muốn để cô hiểu được trưởng ấu tôn ti, thiếu phạm sai lầm.

Nếu là thật sự để Nhị tiểu thư đi, đến lúc đó bị trừng phạt ngược lại sẽ chính là ông.

Quản gia cắn răng, bước nhanh về phía trước ngăn tại trước mặt cô, mặt lộ vẻ không ngờ: "Nhị tiểu thư, cô lại muốn đi đâu?"

Ông ta lại cảnh cáo: "Nhị tiểu thư, cô không muốn lại tùy hứng, cô nói xin lỗi phu nhân cùng Lộ Vi tiểu thư, cũng không cần chịu khổ như thế này, không nghe lời đối với cô tốt chỗ nào?"

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Liên quan tới nam chính nhóm liêu muội là nữ chính nhóm phản ứng đại khái là ——

Vân ca: vô sỉ, không muốn mặt!

Tôn chủ: nằm xuống, ta đến!

Doanh hoàng: ngươi liêu cái tịch mịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro