Chương I: Chúng ta là một đôi - Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Như thế nào được gọi là bất ngờ nhỉ? Có lẽ đó là lúc ta không ngờ đến và cũng không mong nó đến. Thế nhưng... không phải lúc nào sự đời cũng theo ý ta đâu! Và bạn tin không, có những bất ngờ mang tên... ĐỊNH MỆNH.

  Begin

  Number one

  Bảy giờ kém mười lăm phút...
 
  Tốc độ đạp xe : 25 km/h

  Trên đường, lúc này, có một nữ sinh mặc áo dài đang thực hiện cuộc đua ngoạn mục với thời gian...

  Mục tiêu còn cách 300 mét

  200 mét

  100 mét

  Và 50 mét

  Á á á..................

  Hiện trường : một chiếc xe đạp nằm vắt vẻo trên lề, một chiếc Vespa sõng soài trên đường, một nam sinh và một nữ sinh chia nhau mỗi người nằm một ngả.

  ....cùng với hàng trăm con mắt xung quanh.........
 
  Hoàng hồn tỉnh dậy, tôi nhận ra tình trạng của mình lúc này xứng đáng.... để đóng phim kinh dị.

  - Này em!

  - Em gì mà em!!!!

  - Có sao không???

  - Tất nhiên là có sao, sao đầy đầu đây nè!!!! Mà anh kia! Đi đứng kiểu gì mà kì vậy hả? Đường rộng rãi chứ có chật hẹp gì đâu mà sao anh lại tông tôi???????????

  (Mặt mình lúc này có thể so sánh ngang với Trương Phi về...độ đỏ)

  - Ơ hay chưa kìa, tại em tông tôi mà!

  - Cái gì?!? Anh nói lại lần nữa coi, đừng có thấy con gái mà bắt nạt nghe. Đừng có mơ!!!! Tông người ta lại còn trắng trợn nói người ta tông mình. Thật là trơ trẽn.

  - Này em, nói năng đàng hoàng, em hơi quá rồi đấy.

  - Đấy con chấy! Tôi không biết, em đừng có chạy làng.

  - Thôi thôi, em đứng dậy đi, em làm mọi người sợ rồi đấy, con gái gì mà dữ dã man.

  Chậc! Tôi quên mất mình đang ở giữa đường.

  Ui da, đau quá!!!

  Sau khi đứng dậy, tôi mới bình tĩnh để mà nhìn lại mình....từ dưới lên trên.

  Á á á...........

  - Em lại bị gì nữa vậy? - Ông anh tông tôi cũng hét dựng lên.

  - Cái...cái áo dài...Hơ hơ... Cụ thể là cái tà....Nó...nó...rách đôi rồi nè.

  Thế đó! Bộ áo dài mới may của tôi...chỉ mới mặc một lần...thế mà!!!!

  - Thôi, thôi, tôi lạy em, đừng có la nữa!

  - Hix, hix! Tôi không biết, anh làm sao với cái áo của tôi đây, sắp làm lễ tới nơi rồi. Trời ơi!!!!!!!!!!!!

  - Làm ơn nín đi, khổ quá!

  Mặc kệ hắn ta, tôi cứ khóc, bây giờ làm sao mà vào trường, suốt mười năm đi học thì đã hết chín lần tôi đi trễ vào ngày khai giảng, bây giờ, chẳng lẽ, lại trễ?!??.......... Huhu.

  - NÍN ĐIIIIIIIIIIII!

  Tiếng hét của anh ta làm tôi giật bắn mình, ngăn luôn giọt nước mắt trực trào ra trên khuôn mặt đầy cát của tôi.

  - Lên xe. Tôi chở đi

  - Ơ hay, anh điên à? Đi đâu?

  - Đi thay!

  - Thay?!?

  - Thay áo khác, nhà tôi ở gần trường, giờ có lên không thì bảo???

  Hắn ta muốn dụ dỗ con gái nhà lành chắc. Tôi đâu có ngu đến độ đó! Ai đời mới gặp nhau chưa đầy vài phút mà bắt người ta lên xe mình???

  - Bây giờ tôi không muốn nói nhiều với anh! Đằng nào thì cái áo nó cũng rách rồi! Anh bồi thường đi!

  - Hả??? Bồi thường???

  - Chứ gì nữa! Mà không! Không cần bồi thường bây giờ! Anh cho tôi tên tuổi địa chỉ số chứng minh nhân dân để đi khai giảng xong tôi lên công an phường thông báo!

  - Hả???

  - Nhanh lên!!!!

  Hắn ta cứ đứng trân trân nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ. Hai mắt thao tháo. Tôi thấy mình cũng không nói gì sai. Gây tai nạn thì phải trình báo công an, đấy là luật rồi!

  - Tôi lạy em! Đừng làm tôi sợ!!!

  - Sao??? Giờ muốn trốn tránh trách nhiệm hả?

  Tùng...tùng...tùng...

  Tiếng trống trường đánh từng hồi dội vào tai tôi, không suy nghĩ gì nhiều, tôi bay lên chiếc xe đạp rồi phóng ào đi. Tất nhiên là không quên “quét” cái bảng tên để biết tên tuổi và lớp học (quên nói với mọi người là hắn ta mặc áo đồng phục của trường tôi) để sau này còn biết đường mà tìm. Hắn ta cứ ngơ ngẩn như kẻ khùng nhìn theo bóng tôi loi nhoi trên chiếc xe đạp đã méo vành dần dần mất hút sau cánh cổng trường.

  Số của tôi thật là khổ!!! Huhu!!!

  Nhưng nói sao thì tôi vẫn đến kịp để làm lễ... Hu raaaaaaa!!!!!!

  Công việc đầu tiên cần làm là phải đi tìm lớp của mình. Chậc!  tôi là học sinh chuyển trường, đây là ngày đầu tiên tôi gặp lớp mình.!

  ... Toàn thể học sinh chú ý, tất cả tập trung theo lớp, sớm ổn định để làm lễ khai giảng....

  Ôi mẹ ơi, phải đi tìm thôi

  - Bạn ơi! Cho mình hỏi lớp 11 lý ngồi ở đâu vậy?

  - Hình như ở đầu kia bạn ạ!

  - Cảm ơn bạn!!!

  Đầu kia?!? Đầu kia là ở đâu mới được chứ? Nói như vậy thì làn sao xác định rõ? Tôi vừa cô gắng che đi cái tà áo dài đã bị rách một đường. May thay là ai nấy đều lo ổn định chỗ ngồi với tám chuyện lung tung nên không nhận ra sự “khác lạ” của tôi.

  Tôi cứ lăng xăng hết dãy này sang dãy khác, đúng là trường điểm, rộng dễ sợ, tìm mọi mắt cũng không ra.
 
  Khoan, hình như thấy rồi! Cái bảng xanh đề chữ 11 lý bên kia sân. Á à, ra rồi nhé! Như bắt được vàng, tôi vội chạy qua.

  Nhưng...

  Trời đất, có nhầm không vậy??? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro