Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ kém năm phút...

Tốc độ xe đạp : 25 km/h

Trên đường, lúc này, có một nữ
sinh mặc đồng phục, đang thực
hiện cuộc đua ngoạn mục với thời gian...

Mục tiêu còn cách 300 mét..

200 mét..

100 mét..

Và 50 mét...

Á á á............

Xe đạp và xe máy...hôn nhau !

Hiện trường : một chiếc xe đạp nằm vắt vẻo trên lề, một chiếc Vespa sóng soài trên đường, một nam sinh và một nữ sinh gìa nhau mỗi người nằm một ngã.

..........Cùng với hàng trăm con mắt xung quanh......

Choàng mắt tỉnh dậy, Ngọc Ánh nhận ra tình trạng của mình lúc này xứng đáng....để đóng phim kinh dị.

- Này em !

- Em gì mà em !!!

- Có sao không ???

- Tất nhiên là có sao, sao đầy đầu đây nè !!!

- Này anh kia ! Tôi thấy anh đâu có đeo kính tức là anh ko bị cận, mà ko bị cận thì sao lại tông tôi, bộ kiếp trước tôi có thù oán gì với anh nên kiếp này anh đầu thai để trả thù phải không ?
HẢAAAAA ?

( Mặt cô lúc này có thể so sánh ngang với Trương Phi về...độ đỏ )

- Ơ hay chưa kìa, tại em tông tôi mà !

- Cái gì ?!? Anh nói lại lần nữa coi
đừng tưởng là con gái mà bắt nạt nghe. Đừng có mơ !!! Tông người ta rồi còn trắng trợn nói người ta tông mình. Thật là trơ trẽn.

- Này em, ăn nói đàng hoàng, em hơi quá rồi đấy.

- Đấy con chấy ! Tôi không biết,anh đừng có chạy làng.

- Thôi thôi, đứng dậy đi, em làm mọi người sợ rồi đấy, con gái gì mà dữ dã man.

- Chậc ! Tôi quên mình đang ở giữa đường ~ . ~

- Ui da đau quá !!!

Sau khi Ngọc Ánh đứng dậy, cô mới đủ bình tĩnh, để nhìn lại mình....từ dưới lên trên.

Á á á........

- Em lại bị gì nữa vậy ? Thất kinh à !

- Đồng...đồng phục...hơ hơ...Cụ thể là đồng phục...nó...nó rách mất rồi !

A a....

- Thôi, thôi, tôi lạy em đừng có la nữa !

- Hix, hix ! Tôi không biết, anh làm sao với bộ đồng phục của tôi đây, sắp tới giờ làm lễ tới nơi rồi ! Trời ơi !!!!

- Làm ơn nín đi, khổ quá !

Mặc kệ Phong Ken, Ngọc Ánh cứ khóc, giờ sao vào trường đây, suốt 15 năm đi học, thì đã hết 9 lần Ngọc Ánh đi trễ vào ngày khai giảng, bây giờ chẳng lẽ...lại trễ ?!??.......Hu hu.

- NÍN ĐIIIIIIII !

Tiếng hét của Phong Ken khiến Ngọc Ánh giật bắn người, khiếp thật !

- Lên xe, tôi trở đi.

- Ơ hay ! Anh điên à ? Đi đâu ?

- Đi thay !

- Thay ?!?

- Thay áo khác, giờ có lên không thì bảo ???

Hix, tông người ta mà còn lên giọng nữa. Thôi, đành liều, biết sao bây giờ.

- Mà khoan.

- Gì nữa ?

- Còn cái xe đạp ?!

- Để đó không ai thèm lấy đâu, có gì mất mát tôi đền. Mệt em quá !

Vì hoàn cảnh cấp bách, Ngọc Ánh buộc lòng phải lên xe !

( Anh cứ đợi đó, để coi tôi xử anh ra sao. Khà Khà !!! )

Vèo ..........!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro