Tập 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ai cũng được nhưng trừ Ngọc Ánh của tao ra nghen!

- Ok

(@_@ " Ngọc Ánh của tao" à ???, khổ chưa)

Mà có nhầm không nhỉ ? Con gái trường này có vấn đề về mắt hay sao mà lại thích gã này nhỉ ? Phải nhìn lại hắn một lần để check mới được .

(Nói đoạn Ngọc Ánh quay sang nhìn chằm chằm vào mặt hắn, có kì cục quá không nhỉ)

- Làm gì mà you nhìn mình dữ vậy ? Mình biết mình đẹp trai nhưng chúng ta còn ngồi với nhau dài dài, bạn tha hồ ngắm, không cần phải gấp gáp như vậy đâu !

- Ọe ! Đừng có mơ !!!

(Nhưng cũng phải công nhận một điều rằng hắn ta rất đẹp trai, đẹp theo đúng nghĩa của một công tử con nhà giàu, mũi cao thẳng, cằm chẻ, trán cao vô đối nhưng chỉ có duy đôi mắt là khiến Ngọc Ánh ái ngại....bởi lẽ nó rất sâu, mẹ của mình vẫn thường nói những người mắt sâu là những người có thể nhìn thấu lòng người khác nhưng lại vô cùng khó đoán, đúng là nguy hiểm như lời Nam nói thật)

Cũng may Ngọc Ánh không thuộc hạng chết vì nhan sắc nên dù hắn có đẹp đến đâu thì đối với cô cũng chỉ là con số không.

- Này bạn quái vật, nói thiệt, bạn đẹp trai, cái này là do trời cho nên tôi không bàn cãi, nhưng xui cho bạn là tôi không hứng thú gì ba cái nhan sắc phỉnh phờ đó. Tôi tuyên bố với bạn rằng : Trong mắt tôi bạn chỉ là Zero chứ không phải Hero. Ok?

Ngọc Ánh tưởng hắn sẽ nhăn mặt thất vọng nào ngờ hắn ta cười toe toét còn lấy hai tay ôm má của Ngọc Ánh nữa chứ .

- Bạn đúng là thú vị thật, tại sao mình không quen bạn sớm hơn nhỉ ???

- Thả tay ra coi, người đâu mà bất lịch sự quá !

Nói đoạn Ngọc Ánh cầm tay hắn hất thẳng ra sau.

- Nè ! Tôi có võ đó, đừng có mà giở trò, coi chừng tôi rút gân ngâm rượu giờ !

Một lần nữa hắn ta phá lên cười ,bộ hắn ta sinh ra trên đời chỉ để cười thôi sao, điệu này là hắn ta không tin Ngọc Ánh có võ rồi .

- Chắc mình điên mất +_+!

Bỗng một cánh tay nào đó cầm lấy tay tôi và...lôi đi .

Begin - Rắc rối bắt đầu :

- Trời đất ! Tên đàn em vô phép lúc nãy. Sao vậy trời ! Số mình là số con mực hay sao.

...........

- Gì nữa vậy ? Buông tay chị ra !!!

- Cái đó đâu rồi ????

- Cái đó là cái nào nào ? Thật khổ hết chỗ nói .

- Cái móc di động của tôi đâu rồi ???

Hắn ta la lớn đến nỗi làm Ngọc Ánh giật bắn mình.

- Cái móc di động gì nữa đây ? À à, cái đó hả ? Thì nó nằm ở cái di động của em chứ đâu nữa !!!

- Không cóoooooooooooo!!!!!!!!

(Nó lại ré nữa rồi, cú này chắc thủng màng nhỉ quá Ngọc Ánh !)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro