Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Các bác ơi! Cháu là dì của nó. Không phải mẹ.
Tôi hốt hoảng phân bua.
Nhưng những ánh mắt vẫn không hề thay đổi.
- Kệ họ. Lên xe đi. - Quốc Hy gọi lớn.
Giờ có nói gì thì họ vẫn không tin...tôi đành lủi thủi leo lên xe, dư luận quả thật là đáng sợ...
Cậu nhóc dẫn tôi tới một nhà hàng. Tôi bước xuống nhìn ngơ ngác. Một lát sau Quốc Hy lôi tôi vào trong...
Người phục vụ dọn ra một bàn đầy thức ăn, nhìn khá bắt mắt.
- Roy nhìn gì nữa? Ăn đi.
- Ăn sáng đây à?
- Ừ.
Tôi nhìn Quốc Hy rồi cúi xuống nhìn đống thức ăn. Một giây sau tôi cầm đũa và bắt đầu bữa sáng.
- Ực. - Tôi trợn mắt.
- Sao thế?
- Ực...ực...
- Này! Rò làm sao thế?
Tôi không nói gì, hai tay quạt quạt, mặt đỏ hơn gấc chín.
- Trời ơi! Có gì thì nói cho tôi biết chứ?
Tôi chỉ tay lên cái áo mà mình đang mặc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng...
Quốc Hy nhìn chằm chằm nhưng vẫn chưa hiểu...
- Đỏ? Nước mắt?....Chẳng lẽ cay sao?
Lạy trời cậu nhóc đã hiểu...
Tôi gục gục...
Quốc Hy liền chạy như bay tới quầy phục vụ mang về cho tôi một chai nước.
- Xin lỗi! Tôi quên nói. Đây là nhà hàng nổi tiếng với những món ăn cay.
Tôi nhăn mặt...uống một hơi gần hết chai nước, vị cay vẫn còn trong miệng, thế là buổi sáng hôm nay của tôi là nước.
Tôi và cậu nhóc rời khỏi nhà hàng đó để lại nguyên si đống thức ăn trên bàn.
- Có đến nỗi phải như thế không?
Quốc Hy vừa ái ngại vừa buồn cười khi thấy khuôn mặt thảm sầu của tôi.
- Sao lúc nào cậu cũng chơi tôi một vố đau thế chứ?
- Tôi có biết đâu! Tại tôi quên thôi! Đi nơi khác không cay ăn vậy.
- Thôi thôi, cậu dừng lại đây. Tôi vào trong mua cái này cho ăn.
Chiếc xe dừng lại ngay trên vỉa hè, tôi nhảy xuống chạy vào trong, mười phút sau...
- Đây là cái gì thế?
- Mì! Không còn câu hỏi nào có duyên hơn nữa à?
- Tôi không ăn được mấy thứ này. Mất vệ sinh lắm!
- Công tử nó vừa thôi. Cầm lấy và ăn đi.
- Nhưng...
- Cái gì nữa?
- Chẳng lẽ đứng như thế này mà ăn?
- Ừ nhỉ?
Thế là cậu nhóc chở tôi vào đường dành cho người đi bộ, dựng xe bên lề rồi kiếm một cái ghế đá và thưởng thức buổi sáng.
- Sao trông cậu ăn khổ sở thế? Chẳng lẽ chưa bao giờ ăn mì ổ à?
- Ừ.
Tôi suýt nghẹn.
- Bó tay, cậu đúng là công tử thuần túy.
Tôi và cậu nhóc ngồi nói chuyện luyên huyên, ổ bánh mì cứ vơi dần, vơi dần...
Chợt cậu nhóc quay sang phía tôi.
- Roy thích tôi chứ?
Tôi nuốt luôn miếng chả xuống cổ.
- Sáng sớm cậu bị đứt sợi nào trong đầu rồi à?
- Mất cả hứng. - Cậu nhóc khó chịu - Tôi hỏi thật! Thích tôi chứ?
- Thích thì không. Nhưng có cảm tình.
- Thôi. Tôi không cần.
Có vẻ cậu ta giận, tôi liền lấy tay chọt chọt vào hông cậu nhóc.
- Làm cái gì thế?
- Không nhột à?
- Đúng là đồ con nít.
- Không biết ai con nít hơn ai đâu. - Tôi bật cười ha hả, cậu nhóc ban đầu nhíu mày nhưng sau đó cũng cười.
Chợt điện thoại Quốc Hy đổ chuông.
- Alo.
Mặt cậu nhóc bỗng dưng tối sầm lại. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống.
- Có chuyện gì thế?
Cậu nhóc im lặng, cúi mặt xuống rồi ngẩng lên, cười một cách đau khổ.
- Họ đang ở tòa...
Tôi im lặng...
- Tôi không hiểu họ lấy nhau để làm gì nữa, hôn nhân quả là một sự hành hạ.
- .......
- Anh hai chị ba đều đã chịu đựng cả rồi. Giờ có lẽ là đến lượt tôi.
- .......
- Họ muốn chúng tôi là những đứa con khác thường, họ không cho chúng tôi một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Tôi cứ im lặng nghe những lời nói ngắt quãng của Quốc Hy, có lẽ cậu ta không quen tâm sự với người khác. Qua dòng tâm sự đứt rời đó tôi mới hiểu được rằng cuộc sống của cậu nhóc quả thật không bình thường. Ba mẹ Quốc Hy không cho cậu ta kết bạn với bất kỳ ai từ khi lên năm cậu ta đã phải làm quen với những phương pháp học khắc nghiệt. Chẳng bao giờ trong gia đình có một bữa cơm đầy đủ thành viên, ba mẹ Quốc Hy trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng họ đều có những mối tình vụng trộm. Điều kì lạ là họ chấp nhánh và coi đó là chuyện bình thường. Giữa họ chỉ có sự ràng buộc bằng con cái. Một cặp vợ chồng không cãi nhau, không ghen tuông, tháng ngày trôi qua chỉ sống với nhau bằng nghĩa vụ. Cuộc đời của cả ba đứa con đều được họ sắp đặt sẵn như là một sự lên lọc công tác. Và bây giờ đùng một phát họ ly hôn, cũng không lý do, không thông báo.
Một gia đình kì lạ.
Có lẽ vì sống trong một môi trường như thế nên tính cách của Quốc Hy đôi lúc rất khó hiểu, cậu ta nói ra tất cả bằng một giọng đều đều, gương mặt lạnh tanh, tôi nhìn mà đau lòng...còn quá trẻ để cậu nhóc phải chịu đựng những điều như thế.
Cậu nhóc chở tôi về nhà, tước khi quay xe đi, tôi nói.
- Sẽ không sao chứ?
- Có lẽ...
Chiếc xe vút thẳng về phía trước, khuất dần sau con hẻm để lại những vết khói mờ mờ.
Tôi chợt nghĩ: Nếu cậu ta cứ mãi cô đơn một mình như thế thì sẽ có lúc không còn cảm giác với cuộc đời này nữa thì làm sao đây?
......Chiều......
Chị Lam chở tôi đi học. Không biết mấy ngày nay có chuyện gì mà chị ấy cứ thẫn thờ như người mất hồn, hỏi thì lại không nói...
Mới ló mặt vào trường đã nhìn thấy Tuấn Khải đứng dựa vào thành ghế đá vẫy tay cười toe toét. Đầu tóc đen dưới ánh nắng trở nên bóng hơn. Cũng may cậu ta trắng trẻo chứ mà đen đủi thì nhìn chẳng khác nào quái vật.
Tôi tiến lại, chưa kịp chào hỏi câu nào thì Khải đã vác tay lên vai tôi dẫn vào trong.
- Làm cái gì thế? Họ nhìn kìa.
- You quan tâm làm gì.
- Sao hôm nay động trời đi học sớm vậy?
- Cũng không biết nữa? Chắc tại nhớ you.
- Lại thế nữa.
- Tôi có cái này muốn cho you, vào đây nhanh lên.
Thế là cậu ta lôi tôi vào lớp, với chiều cao mét tám của mình, cậu ta đứng với tôi trông chẳng khác nào cha con. Nói thế thôi chứ tôi cũng được mét bảy chớ bộ. Nhưng có lẽ vì Khải to con quá, cái lưng dài và rộng của cậu ta che gần hết người tôi như một cái bóng lớn trùm lên giữa trời nắng gắt...
Khải lôi trong cặp ra một chiếc điện thoại khá xịn trước mặt tôi.
- Có ý gì thế?
- Cho you đấy! Không có điện thoại liên lạc phiền phức lắm.
- Thôi. Đắt tiền lắm.
- Trời. Không đắt sao tặng you chứ?
- Nhưng tôi thấy không cần thiết.
- Kì cục nhỉ? Bạn trai tặng thì cứ nhận. Cần gì phải e dè thế chứ?
- Có thích nhau đi chăng nữa thì vẫn phải độc lập, của cậu cậu dùng, của tôi tôi dùng, cái việc cho nhận kiểu này chẳng khác gì lợi dụng nhau. Tôi không thích.
- Thật là! Tôi cho you mượn tạm, khi nào you có thì trả cho tôi. Ok? Chứ nhiều đêm đang ngủ đột nhiên nhớ you thì biết làm sao?
- Trời đất!
- Cầm đi. Cứ cho là mượn vậy. Bạn bè còn mượn được của nhau huống gì tôi và you...
- Thôi được.
Tôi cầm lấy điện thoại. Khải mỉm cười xoa xoa đầu tôi.
- Có thế chứ.
- Cái cậu này. - Tôi bực mình.
- Vương Nguyên. - tiếng Hoành từ ngoài cửa lớp, nó về rồi.
Cô nhóc cười híp mắt định chạy vào ôm tôi nhưng...
- Lưu Chí Hoành.
Lần đầu tiên tôi nghe một thành viên trong lớp gọi cả họ lẫn tên của cô nhóc, và đó là giọng của Nam, cậu ta ta đang đứng trước mặt Hoành.
- Này anh bạn cùng bàn. Cần gì phải tiếp đón tôi "nồng hậu" như thế chứ?
Hoành sau một phút giật mình bỗng cười khì vỗ vai Nam như một chiến hữu.
- Mình tặng cậu! Hãy làm bạn gái của mình.
Tất cả những ai có mặt trong lớp lúc này đều đứng bất động khi nhìn thấy Nam quỳ xuống trước mặt Hoành chìa bó hoa cùng hộp quà giấu sau đưa lên cho cô nhóc cùng một lời tỏ tình không thể "trực tiếp" hơn. Chuyện gì thế này? Có người tỏ tình với Hoành, với "hoàng tử" sao? Một đứa con trai tỏ tình với một đứa "con trai" hơn cả "con trai"...đúng là kì tích ngàn năm có một. Khỏi nói thì các bạn cũng biết Hoàng sốc đến mức nào. Cô nhóc trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt dần dần chuyển sắc... Khải và tôi nhìn nhau năm giây rồi bật cười.
- Cậu...cậu đang làm cái gì thế này? - Hoành nhìn Nam không chớp mắt.
- Tôi thích cậu! Thích cái vẻ nữ tính ẩn sau chất nam tính của cậu. Đồng ý làm bạn gái của tôi nhé. - Nam rành mạch, nói với một thái độ nghiêm túc.
- Cậu...cậu điên thật rồi. - Hoành lắp bắp, quả thật cô nhóc đang xấu hổ, khuôn mặt đỏ lừ.
~~~~End chap 12~~~~

#Mun

Lâu quá rồi mới đăng lại 😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro