Chap 1: Khởi đầu của cuộc gặp gỡ định mệnh 🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

****
Nếu có một ngày...
Bạn thật sự yêu một người bằng cả con tim...
Nhưng người đó lại là 1 mafia chính hiệu...
Một tình yêu với Bang chủ... Vậy bạn sẽ nghĩ như thế nào?
***
" Tình yêu ơi! Mi ở đâu trên thế giới bao la này?
Hạnh phúc ơi! Đâu là bến bờ tình yêu? "
***

Mùa hè Nhật Bản, năm 2018
Danh sách du học sinh Đài Loan
........
1. Satomi: 279 điểm
...
...
29. GuiGui: 163 điểm
Nó- Satomi- nhân vật chính của chúng ta, cô nàng đang hau háu nhìn lên tấm bảng lần thứ... 101
_ Aaaaaaa! Đậu! Mình đậu rồi! - nó vui sướng nhảy cẫng lên mặc cho hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình một cách khó chịu. Haizzz con gái gì mà... :<
_ Đủ rồi đấy! Bồ không cảm thấy nóng hả? Đi ra để người ta còn nhìn! - GuiGui- bạn thân nhất của nó lôi con bạn ra khỏi đám người đang bon chen, mặt đỏ lên vì xấu hổ thay nó.
_ Từ từ đã nào...
_ Cứ tưởng hạng nhất là hay lắm sao? Đồ con nhỏ mồ côi! Cứ đi Đài Loan cho khuất mắt tao! - một cô nàng vốn ganh ghét nó chửi với theo.
**du học sinh (trong truyện đồng nghĩa với học sinh trao đổi) là chỉ chọn 1 trong 30 học sinh cả tỉnh, thành phố nào đó. Học sinh được chọn với số điểm tối thiểu là 150 điểm. Từ hạng 1 đến hạng 3 trong số 30 người được chọn sẽ được miễn phí vé máy bay, tiền học phí 1 năm và nơi ở.**
........
Sau khi lôi nó ra khỏi cái đám đang bon chen hồi nãy, Gui nắm tay nó đi trong sân trường, chợt cô bạn lên tiếng:
_ Satomi à! Vậy là một tuần nữa...tụi mình sẽ sang Đài Loan rồi, có phải không?
_ Uhm! Như vậy là sự cố gắng trong 2 năm qua của chúng ta đã không vô ích...
Nghe nó nói vậy Gui phá lên cười:
_ Mà kì thi này phải gọi là quá dễ haha...ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể làm được.
Bĩu môi nhìn cô bạn của nó cười trong sung sướng, nó cũng không quên thân phận của mình là 1 người bạn "rất" thân của Gui nên vô cùng nhiệt tình dội cho cô bạn một "gáo nước lạnh":
_ Ờ! Dễ quá ha! Dễ đến nỗi ai kia xếp hạng 29 trong số 30 du học sinh luôn! Hay quá nhỉ?
_ Thôi thôi! Tôi biết rồi! Tôi làm sao mà giỏi bằng mấy người! Hạng nhất cơ đấy!
_ Á! Gui! Bồ giận rồi à- nó quay sang cô bạn nở nụ cười hòa hoãn...- Thôi cho tôi xin lỗi nhé tiểu thư Gui xinh đẹp, dịu dàng, khả ái...!
Gui mặc dù giọng nói còn chút giận dỗi nhưng cũng đã nhìn nó cười tươi: _Tôi không dám nhận lời khen ấy đâu! 2 đứa lại quay lại cười đùa vui vẻ. Chợt Satomi lên tiếng hỏi thắc mắc:
_ À mà Gui nè, đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao bồ cứ khăng khăng phải về Đài Loan với mình vậy hả?
Satomi bắt đầu thắc mắc. Nó cảm thấy mình đã vô cảm trong chuyện này. Sau 1 tai nạn, bố mất và mẹ con bé đã giao nó cho Sơ Maria (vốn là một người bạn thân của mẹ nó) nuôi dưỡng. Chính vì thế nó quyết tâm tìm lại mẹ ruột của mình- người mà nó không hiểu vì sao đã bỏ rơi nó và biến mất suốt 14 năm trời, hơn nữa Đài Loan còn có mối tình đầu thơ bé Hiyo của nó. Vậy còn Gui thì sao? Lí do gì mà cô bạn của nó cũng nhất quyết học để được về Đài Loan cùng nó?
Gui khựng lại mất 2s nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nhanh đến nỗi người bạn thân như nó cũng không thể nhìn thấy.
_ Satomi à...! Chẳng phải mình đã nói với bồ rồi hay sao? Vì mình chẳng qua là không muốn xa bồ đấy...- Gui nhào tới ôm chầm lấy nó nhưng lại bị nó đẩy ra với gương mặt khó hiểu
_ Thôi đi cô hai! Câu này mình đã nghe mấy trăm lần rồi, đừng giỡn nữa, mau khai thật đi..!
_ Thì dù sao mình cũng là người Hoa, về quê hương học chả có gì là lạ! Thôi mình về nhanh đi... Muộn rồi!
Gui đứng dậy, cố đi thật nhanh để con bạn thân khỏi tra khảo.... Dường như con bé đang che giấu một bí mật gì đó.... Khiến nó không khỏi phì cười vì cô bạn thân ngốc nghếch của mình.
***

Một tuần thế rồi cũng trôi qua thật nhanh chóng, thế là tụi nó cũng đến ngày phải lên đường.
Sơ Maria cùng bọn trẻ trong nhà thờ ôm chầm lấy nó. Ai cũng rưng rưng nước mắt.
_ Satomi, Gui! Các con cố gắng học giỏi nha! Nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt! Sơ sẽ nhớ các con lắm!
Bọn trẻ cũng thút thít: Các chị đừng đi mà hức...hức...!
Satomi và Gui ôm lấy từng đứa một, lau nước mắt cho chúng và dặn dò chúng thật nhẹ nhàng:
_ Các em ngoan nào. Tụi chị đâu có đi luôn đâu? Sẽ còn về mà! Chị đi rồi các em phải nhường nhịn lẫn nha, phải nghe lời Sơ, có biết không?
Bọn trẻ nức nở: Dạ!
_ Các em ngoan lắm!- nó quay đi để che giấu tâm trang của mình... Một gương mặt như muốn khóc.
Sơ đưa cho nó một chiếc phong bì màu xám:
_ Satomi! Đây là tiền Sơ dành dụm tuy chẳng được bao nhiêu nhưng cũng mong nó sẽ giúp đỡ cho con phần nào khi qua bên đấy, con hãy nhận lấy.
_ Sơ à! Con không thể nhận tiền của Sơ như vậy được...
Gui ở bên cạnh cũng giúp Sơ Maria khuyên nhủ nó:_ Bồ cứ nhận cho Sơ vui!
Đúng lúc ấy, tài xế tiến vào nhắc nhở nó và cô bạn đã đến giờ phải đi, nếu không sẽ không kịp chuyến bay.
Nó trao lại phong bì cho bà, trước khi đi còn quay lại nhìn bà một cái, giọng nói nhỏ nhẹ: _ Sơ! Cái này Sơ giữ lại đi! Sơ và bọn trẻ cần nó hơn con! Thôi Sơ nhớ giữ gìn sức khỏe. Tụi con đi đây...-nó bỏ chạy, cố gắng để mình không rơi bất kì giọt nước mắt nào. Tính nó là vậy, không bao giờ thích tỏ vẻ yếu đuối trước mặt người khác...
Sơ Maria cùng bọn trẻ dõi theo chiếc xe hơi xa dần...rồi mất hút...không khỏi lo lắng cho con bé nơi xứ lạ quê người... Chỉ có thể chắp tay ngẩng mặt lên trời...
_ Lạy chúa trên cao! Xin người hãy phù hộ cho con bé, dù gặp bất cứ trắc trở nào, luôn bình an và hạnh phúc...
*****

16h58' Tại sân bay Đài Loan- Trung Quốc.
Đến giờ nó vẫn chưa kịp hoàn hồn, mọi việc diễn ra đối với nó dường như là quá nhanh. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày khởi đầu một cuộc sống mới của nó, nhưng nó cũng không thể nào biết được rằng, mọi rắc rối cũng được bắt đầu, từ giây phút nó ở sân bay này.
_ Satomi à? Bồ mua dùm mình chút gì uống đi! Khát quá!- tiếng của Gui vang lên khiến nó dẹp tan mọi suy nghĩ trong lòng! Hiện Gui đang làm thủ tục
_ Ừ!- nó vội chạy đi với tâm trạng đầy vui sướng: "Mẹ, anh Hiyo! Mọi người hãy chờ con nhé? "
Cách đó không xa, có một tên con trai đang nói chuyện với thuộc hạ của mình một cách cau có:
_ Các người mau đi nhanh lên một chút!
_ Vâng! Thưa thiếu gia! - bọn thuộc hạ đành răm rắp nghe lời, mặc dù họ đang khá là mệt mỏi với những cái vali trên tay.
Xung quanh đó, những tiếng bàn tán của 1 vài nhân viên rảnh rỗi vang lên. Một nhân viên nam nói nhỏ:
_ Mấy người đó hẳn là xã hội đen, nhìn họ tràn đầy sát khí.
Nhân viên nữ bên cạnh vội vàng phủ nhận với đôi mắt hiện lên 2 trái tim màu hồng to đùng:
_ Không đâu! Vì anh chàng đi đầu rất là đẹp trai aaaaaa~ người đẹp trai như vậy mà làm xã hội đen quả thật không phải rất lãng phí hay sao?
Nhân viên nam thứ 2 xen vào giọng ganh tị:
_ Đẹp à? Trông anh ta còn lạnh hơn cả...nước đá ấy chứ! ==
........
Trong giây lát, bọn người mặc đồ đen, mặt đầy sát khí đã nhanh chóng trở thành trung tâm chú ý của mọi người,nhất là... tên đầu đàn -..-
Hắn- Calvin- sở hữu một khuôn mặt cực kì đẹp trai không một góc chết cũng với body vô cùng cuốn hút làm tan nát biết bao trái tim thiếu nữ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên. Thế nhưng... Ông trời lại phú cho hắn một ánh mắt sắc như dao, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác phải run sợ. Hơn nữa hắn còn là 1 tên độc tài, một tên bang chủ máu lạnh. Cũng vì vậy, chẳng cô nào dám lại gần "ve vãn" hắn sau cái nhìn đầu tiên cả.
Một người đi quá nhanh... Một người thẫn thờ vừa đi vừa suy nghĩ, và thế là.....
Rầmmmmmmmm!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía "hiện trường tai nạn"
Thật ra đây chỉ là một "tai nạn" nho nhỏ nhưng do mất thăng bằng, một người níu áo người kia cho khỏi ngã, kết quả là cả 2 nằm dài dưới đất.
Trước tình huống "người đè người", huống gì đối phương lại còn là một mĩ nam khiến nó không khỏi rung động. Thế nhưng ý nghĩ ấy đã sụp đổ tan tành khi mĩ nam lên tiếng:
_ Chết tiệt! Con nhỏ kia! Có ngồi dậy ngay không hả? Cả đời Calvin này chưa để ai nằm lên người mình bao giờ!
Nó vô cùng vô cùng tự ái. Lời nói đó đã làm tổn thương trái tim thiếu nữ tuổi 16 của nó
_ ĐÂY cũng chả thèm! Nằm lên 1 tảng băng thì có gì sung sướng đâu?
_ Cô...
Chưa để hắn dứt lời, nó nhanh chóng đứng lên, tuy nhiên...
_ Ui da!
Nó không thể "tách" ra khỏi người hắn khi lọn tóc của nó đã vướng vào cúc áo của ai kia...
Hắn cằn nhằn:_ Cô đúng là đồ xúi quẩy!
Nó tức giận. Nó là con gái cơ mà? Vì lí gì mà cái tên con trai đang chết kia có thể thô lỗ với nó như vậy. Nó nhất quyết không chịu thua.
_ Tôi cũng xui lắm mới gặp phải anh! Đồ tảng băng đáng ghét!
Cả hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt "tình thương mến thương" nhân viên sợ quá đành vội đứng ra can ngăn:
_ Chúng tôi có thể giúp gì cho quý vị?
Sau vài giây suy nghĩ, hắn đưa ra quyết định:
_ Mang kéo đến đây.
_ Này này! Anh định làm gì vậy hả?
Nhân viên ngơ ngác nhìn 2 người, hỏi lại: _ Cái kéo?
_ Phải- Calvin khẳng định
Trước cái nhìn đáng sợ của hắn, nhân viên đành phải nghe lời.
Còn nó thì vừa nhìn hắn bằng đôi mắt lo lắng, vừa nghi ngờ.
_ Này! Không lẽ anh định....- trước gương mặt đầy mưu mô che giấu dưới đôi kính màu đen, nó dần hiểu ra mọi vấn đề.. _ Khoan đã! Tôi không đồng ý...
Sau khi lấy được cái kéo, hắn hoàn toàn chẳng để tâm đến lời nói của nó mà chỉ cố tập trung vào "mục tiêu" trước mắt. Đương nhiên là nó không đồng ý. Vì vậy, diễn ra một tình huống dở khóc dở cười trên sân bay:
_ Không! Không!
_ Yên coi.
_ Không
Thuộc hạ của hắn thấy thế từ xa không khỏi khâm phục:
_ Lần đầu tiên tôi thấy có người không sợ thiếu gia, hơn nữa lại là 1 cô gái! Thật đáng nể! Nhưng mà... Chúng ta có nên ngăn họ lại k?
_ Nếu anh cảm thấy mình muốn chết thì cứ việc!
Cả 2 người đều cố bảo vệ quyền lợi của mình. Tóc của nó. Thời gian và áo của hắn. Thế nhưng, thể lực của một tên con trai, lại là một bang chủ xã hội đen thì đâu phải là thường, mà một cao thủ Judo như nó cũng chẳng kém cạnh gì. Và thế là lại một lần nữa...
Roẹttttttttt.....!
Bộ vest hàng hiệu cùng với những lọn tóc xinh đẹp giờ đã thành từng "mảnh". Khỏi phải nói, cả 2 đều đau đớn như thế nào
_ Áo/tóc của tôi- cả 2 đồng thanh tập 1
_ Tất cả đều tại anh/cô- cả 2 nhìn nhau cùng đồng thanh tập 2
Thấy hai người tức trào máu, thuộc hạ của hắn đành lên tiếng....
_ Thiếu gia! Nếu bây giờ cũng ta không đi thì sẽ không kịp mất.
_ Hừ may cho cô là tôi đang bận.
Hắn đứng dậy quay người bước đi. Để lại cho cô câu nói khiến cô có chút hoảng sợ nhưng tính cách cô không cho phép điều đấy. Vì vậy cô cố nói với theo bóng dáng hắn:
_ Tôi cũng rất bận. Nếu không tôi đã cho anh về chầu trời rồi...!
Hắn đứng khựng lại. Đôi mắt sắc bén hiện lên tia nguy hiểm. Nhếch môi.
_ Các ngươi điều tra về cô ta cho tôi! Tôi sẽ để cô ta trả giá về việc này!
_ Vâng! Thưa thiếu gia.
Calvin bước lên xe. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục như thế chứ không đơn thuần chỉ vì chuyện cái áo. Nhưng hắn chẳng biết rằng, đây chính là khởi đầu của một câu chuyện- một cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai người đến từ hai đất nước khác nhau, nhưng không hẳn là hai con người xa lạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro