Chap 3: Người con trai trong quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà thờ một làng quê Nhật Bản...
_ Tại sao mẹ lại bỏ rơi mình? Tại sao vậy? - Satomi mếu máo khóc. Đang trong lúc tuyệt vọng nhất, người con trai ấy bỗng dưng xuất hiện:
_ Nhóc à! Tại sao em lại khóc?
Nó vội ngước lên, trước mặt nó là một  cậu bé có mái tóc đen bồng bềnh và đôi mắt màu xám tro ánh lên một nỗi buồn khó hiểu.
_ Anh là ai? - Nó ngạc nhiên và có chút sợ hãi, rụt rè khi thấy người lạ, dường như cậu bé nhận ra điều đó.
_ Đừng sợ! Anh không làm gì em đâu! Anh cũng như em, là một cô nhi...!
_ Thật à? Vậy chúng mình kết bạn được không? Em là... Satomi!
_ Còn anh là Hiyo! Rất vui được làm quen với em!
Trong khoảng thời gian ấy, có lẽ là lúc mà nó cảm thấy hạnh phúc nhất sau ngày bị mẹ bỏ rơi. Hiyo thường xuyên đến thăm nó, ngày nào cũng vậy, bất kể trời mưa to hay nắng gắt, kể cho nó nghe nhiều chuyện hay ở bên ngoài nhà thờ, mang đến cho nó nhiều bánh kẹo, dỗ dành và ôm nó vào lòng khi nó cảm thấy nhớ mẹ. Nhưng... những niềm vui hạnh phúc nhỏ bé ấy lại không phải là mãi mãi...
... Trong một ngày mưa tầm tã, cậu bé ấy không đến nữa, để mặc nó ngồi chờ mong trước cửa nhà thờ. Nó không biết lí do vì sao anh không đến nữa, chỉ biết rằng bản thân đã chờ anh hàng giờ, nơi hai đứa thường gặp nhau... Những ngày sau đó cũng vậy...
Nhưng rồi rất lâu sau đó, mặc kệ sự chờ đợi mỏi mòn của nó, mặc kệ những giọt nước mắt giờ đã khô cạn... Nó đã chẳng còn gặp lại anh nữa... Người con trai đã ở bên nó trong những ngày đau khổ nhất, là người mà nó đã cho rằng đó là mối tình đầu.
_ Hiyo! Tại sao anh cũng như mẹ, lại bỏ rơi em?
...
...
Nó bừng tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, những giọt nước mắt tưởng như đã cạn khô nhưng giờ đây một lần nữa lại lăn dài trên gương mặt nhỏ bé nhưng đầy kiên cường của nó. Nhìn sợi dây chuyền được che giấu cẩn thận trong cổ áo, trai tim của nó nhói lên một cách kì lạ:
" Hiyo à! Không hiểu sao trong những ngày này, em đặc biệt rất là nhớ anh! Còn anh thì sao? Còn nhớ hay đã quên? "
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo bỗng nhuốm màu bi thương, một nỗi buồn dấy lên từ trong tim. Nhưng sau khi trải qua "giây phút" yếu lòng ấy, nó chợt trở lại là một Satomi mạnh mẽ bình thường:
" Mạnh mẽ lên nào! Đừng quên mày là Satomi!"
_ Bốp! Bốp! Bốp! - nó tự tất vào má mình để lấy lại tinh thần. (== bó tay)
_ Này! Satomi! Bồ không ngủ thì cũng phải để mình ngủ chứ! Mới 3h sáng.. - Gui quạu.
_ Hì hì!  Mình xin lỗi- nó xấu hổ quá bèn cười trừ- nhưng rõ là đau thật,hic!
Chờ khi nghe thấy tiếng thở đều của cô bạn, nó nhẹ nhàng nằm lại xuống giường. Tự ép bản thân đi vào giấc ngủ, vì quãng đường phía trước chờ nó đối diện thật sự còn rất dài...
**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro