★ Chương 10: Vui mừng thu hoạch hạt dẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay vận khí không được tốt như hôm qua, đi hơn một giờ đồng hồ Mễ Lạc cũng không phát hiện được vật gì có giá trị. Chân có chút đau nhức, nàng tìm một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát. Tầm mắt chuyển động chung quanh, muốn từ bụi gai tìm một ít bảo bối, đáng tiếc xung quanh không phải là cỏ khô thì là loài thực vật không biết tên. Rất nhiều thực vật nhìn tựa hồ cũng có thể ăn, nhưng là nàng cũng không nhận ra, cho nên cho dù thật có thể ăn, cũng chỉ có thể đáng tiếc bỏ qua, nàng còn chưa có dũng khí lấy thân thử độc.Vừa rồi còn nhìn thấy một con thỏ hoang chạy nhanh qua, nhưng tốc độ của nàng không thể theo kịp, nghĩ tới cạm bẫy mình đào, hy vọng tối có thể bắt được một con thỏ thì tốt rồi. Đã hai ba ngày không nếm vị thịt, nghĩ tới nấu nồi thịt thỏ hay thịt gà, nước miếng liền ứa ra. Nghỉ ngơi tầm mười phút, Mễ Lạc liền đứng dậy tiếp tục đi về phía trước. Lại hơn hai mươi mấy phút, vẫn không có phát hiện gì, Mễ Lạc dứt khoát đổi hướng đi.Đi một lát theo hướng mới, Mễ Lạc nhìn thấy một mảnh thực vật quen thuộc: cây tể thái, nghĩ tới sủi cảo nhân thịt heo tể thái, ô, thật muốn ăn. Dùng dao cắt một mảnh cây tể thái, bỏ vào đầy một túi nilon. Tuy rằng hơi nhiều, không thể ăn hết ngay nhưng nàng có thể đem phơi khô rồi bảo tồn đến mùa đông, hương vị hẳn không sai. Vừa thu xong tể thái, ngẩng đầu, trong nháy mắt liền thấy một mảnh xanh mượt quen thuộc, chính là cây rau sam, cũng là thực vật có thể ăn. Khi còn bé nhà nãi nãi còn có ruộng đất, trong ruộng có đôi khi có một ít rau sam mọc hoang. Để không gây trở ngại hoa màu sinh trưởng, nãi nãi thường xuyên nhổ cỏ trong vườn. Có đôi khi hưng trí tới, liền đem rau sam này mang về, đun sôi nước trần qua, trộn một ít muối ăn liền có một bàn ray sam trộn ngon miệng. Hương vị khiến Mễ Lạc thật hoài niệm. Nếu có thể ăn, Mễ Lạc tất nhiên không thể buông tha, rau sam phát hiện không nhiều như tể thái vừa nãy, hái hết được một bó nhỏ nắm thật chặt bỏ cùng túi rau tể thái. Nhìn chung quanh không có thực vật khác mà nàng biết, Mễ Lạc tiếp tục hướng tới rừng sâu đi, kết quả không chú ý bị vấp cục đá. Lảo đảo một chút, cúi đầu nhìn, Mễ Lạc sợ thiếu chút nữa nhảy lên, nàng suýt nữa đã đạp đến một con rắn màu hoa ban diễm lệ. Đừng nhìn rắn nhỏ không lớn, màu sắc nổi bật kia, phỏng chừng là rắn độc. Tuy có thể do nguyên nhân thời tiết, rắn đã bắt đầu nửa ngủ đông, nhưng nếu nàng giẫm phải, nó sẽ giật mình tỉnh lại mà cắn nàng một ngụm. Xảy ra chuyện này, Mễ Lạc đi đường càng cẩn thận hơn , cũng càng chậm . Không dám suy nghĩ linh tinh mà chăm chú nhìn đường đi một cách kĩ lưỡng. Lần này đi hơn nửa tiếng tuy rằng hơi mệt, nhưng có thể nói tâm tình của nàng lúc này là tốt nhất trong ngày khi nhìn thấy cây lớn trước mặt, mọi mệt mỏi đều biến mất, bởi vì đây mới là thu hoạch phong phú nhất của nàng. Cây xum xuê tràn đầy một thứ quả nhiều lông bên ngoài, bên trong lộ ra chính là hạt dẻ. Hạt dẻ có thể trực tiếp dùng ăn, dùng nước luộc chín lại càng thơm bùi mềm ngọt, dùng để nấu ăn hương vị càng không tầm thường. Hơn hết hiện tại còn không có lương thực khác, hạt dẻ này chính là lương thực thay thế giải quyết vấn đề mua đông sắp tới. Chỉ là hạt dẻ không dễ bảo tồn, cần phải sơ chế qua mới có thể cất giữ lâu được. Có mấy biện pháp như là ướp lạnh, hay dùng axit axetic hay dung dịch muối kiềm tẩm rửa rồi cất giữ thì hiện tại không thể áp dụng. Chỉ còn cách luộc chín rồi phơi khô, như vậy có thể bảo tồn hạt dẻ lâu hơn một chút.Nhìn hạt dẻ hẳn là có thể ở trên cây mấy ngày nữa, hôm nay nàng liền thu một ít, ngày mai nghĩ cách thu hoạch một thể sau. Nhìn hạt dẻ rơi trên mặt đất, Mễ Lạc không nhịn được nhặt mấy quả rạn nứt, đem hạt bên trong lấy ra, chuẩn bị trở về nấu lên nếm thử chút tươi mới.Khẩu vị mỗi người mỗi khác, so với ăn hạt dẻ trực tiếp, nàng càng thích hương vị hạt dẻ khi nấu chín hơn, có vị mềm ngon ngọt. Đem hạt dẻ nhặt dưới đất thu vào ước chừng được nửa túi. Thời điểm thu lấy hạt dẻ Mễ Lạc mới phát hiện mỗi hạt đều lớn như cỡ quả bóng bàn, gấp đôi hạt dẻ ở Hoa Hạ, nàng không yên lòng bóc vỏ hạt dẻ, nhìn nhìn bên xong, nếm thử hương vị phát hiện cùng hương vị trong trí nhớ không khác biệt mới buông lỏng mà thu hoạch. Đoán chừng hoàn cảnh khác biệt, hạt dẻ chỉ là to hơn chứ hương vị cũng không có gì thay đổi. Tay xách nách mang, nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh, Mễ Lạc có chút buồn rầu, nàng đang nghĩ không biết có nên tiếp tục đi về hướng xa kia không. Nếu như giờ trở về, thời gian còn khá sớm, nhưng nếu không trở về, nàng mang theo nhiều đồ như vậy, nếu có tìm được thực vật khác cũng không có cách mang trở về.Thôi, vẫn là chuẩn bị trở về thôi. " Không bột đố gột nên hồ", không có phương tiện, đều không thể làm gì khác. Hôm nay trở về trước chuẩn bị các công cụ đầy đủ trước, sau đó nàng sẽ mở rộng tìm kiếm thức ăn. Trên đường trở về nàng đi theo một lối khác, mục đích vẫn là quan sát không muốn buông tha bất kì vật phẩm giá trị nào. Thế mà đi chưa tới nửa giờ, Mễ Lạc ngoài ý muốn phát hiện một bụi gừng, vui mừng khôn xiết đào hết lên, nghỉ đến trở về có thể bắt cá nấu canh thử. Lần trước ở bờ sông, nàng đã nhìn thấy không ít cá bơi qua bơi lại trong nước, chỉ là khi đó chưa có gừng nên Mễ Lạc chưa tính toán bắt cá. Trong tình huống chỉ có muối ăn, chế biến cá sẽ lưu lại mùi tanh, mùi này Mễ Lạc rất ghét nên trừ khi có thực vật hay gia vị khử đi mùi tanh, nàng sẽ không tính đi bắt cá. Hiện tại xem ra lão thiên cũng chướng mắt những con cá kia ngao du tự tại, liền đem gừng tới cho nàng. Đương nhiên gừng không chỉ có tác dụng đó, người Hoa Hạ ai chẳng biết gừng có thể trừ lạnh, bị cảm lạnh nấu một chén nước gừng, uống khi còn nóng, lập tức làm cho người từ trong ra ngoài ấm áp lên. Đáng tiếc chính là gừng hơi ít một bụi gừng này đào ra được ba bốn nhánh gừng. Nhưng là nàng đã tìm thấy gừng ở chỗ này, tin tưởng trong rừng rậm khẳng định là còn có, về sau chú ý một chút nàng có thể tìm ra được.Đào xong gừng, Mễ Lạc tiếp tục đi, dọc đường lại phát hiện thêm một chút dương sỉ, quả thông, đem túi của nàng nhét đầy. Nhìn cây rễ bản lam trước mặt, Mễ Lạc vừa vui vừa buồn. Rễ bản lam tác dụng không thể nghi ngờ, rễ cây có tính hàn, thanh nhiệt giải độc, giảm tiêu sung, có thể dùng để trị sốt, đau họng, phát ban...Cho nên cây thuốc này rất có ích đối với Mễ Lạc nếu muốn sinh tồn ở nơi đây, nhưng nhìn 2 túi đã căng đầy, Mễ Lạc chỉ có thể tạm thời chưa mang rễ bản lam đào trở về. Ghi nhớ vị trí nơi này đại khái, Mễ Lạc quyết định trong vòng hai ngày tới nhất định mang trở về, hy vọng không bị động vật nào dẫm nát, bằng không nàng liền muốn khóc không ra nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro