Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay nàng quyết định đổi phương hướng thăm dò, theo nàng nhớ trên đường cách đây tầm 40 phút, ở giữa sườn núi có đi qua một con suối nhỏ.

Nàng quyết định liền đi thăm dò dọc theo con suối đó. Con suối không giống như hồ nhỏ ngày hôm qua, xử lý vệ sinh cá nhân các loại liền ô nhiễm không thể dùng lâu dài. 

Chỉ cần trong phạm vi gần con suối đó tìm được một cái sơn động ổn một chút, liền có thể định xuống. Đương nhiên cũng không thể gần với suối quá bởi vì lân cận nguồn nước thường xuất hiện động vật, như vậy tính an toàn tương đối thấp.

Xác định một chút tiêu chuẩn xong, Mễ Lạc  tiếp tục đeo ba lô trên lưng nhịp bước tìm kiếm nơi ở. Sau một đêm nghỉ ngơi , Mễ Lạc cước bộ cũng nhẹ nhàng rất nhiều, ngày hôm qua bốn mươi mấy phút mới có thể đến con suối, hôm nay hơn nửa giờ đã đến.

Trước trốn quan sát một chút chung quanh không có động vật nào, Mễ Lạc tiến tới dòng suối trong veo uống một ngụm nước. Dòng nước mát lành, nước nay so với nhãn hiệu nước khoáng nổi tiếng của Hoa Hạ còn uống ngon hơn nhiều. 

Giải khát xong, Mễ Lạc dọc theo con suối thăm dò theo một lộ trình khác ngày hôm qua.

Lần này Mễ Lạc đi lại tốc độ chậm rất nhiều, con đường này chưa từng đi qua, không biết ẩn giấu nguy hiểm gì, vẫn là nên cẩn thận một chút. Đi một chút lại dừng , vẫn không phát hiện sơn động nào thích hợp.

Cứ như vậy hơn hai giờ trôi qua , buổi sáng uống nửa hộp cháo, lúc này sớm đã tiêu hóa hầu như không còn, bụng lại bắt đầu kháng nghị .

Nhìn nhìn chung quanh không có động vật nào, Mễ Lạc đến bờ sông uống một bụng nước đến khi trướng bụng mới ngừng.

Kết quả tiếp tục đi, Mễ Lạc tựa hồ cảm giác được trong dạ dày nước vẫn lắc lư, làm nàng luôn cảm giác trong lòng khó chịu. Phải quyết tâm cắn một quả táo sau mới cảm giác tốt một chút.

Kia? Bên kia giống như có một cái sơn động. Không lâu sau khi ăn xong quả táo, Mễ Lạc phát hiện một cái đen tuyền cửa động ở phía trước.

Không biết vì cái gì, con đường này rất ít sơn động, không biết có phải hay không là bởi vì gần suối thì bùn đất đá cũng ít, không dễ dàng hình thành thiên nhiên sơn động.

Hiện tại thật vất vả mới phát hiện một cái sơn động, Mễ Lạc tự nhiên vui sướng vạn phần. 

Mễ Lạc cẩn thận lấy một cục đã lớn dùng sức hướng vào trong sơn động ném đi.'Rầm' một tiếng, cục đá rơi xuống nền sơn động bên trong.

Đợi trong chốc lát không thấy bên trong có động tĩnh gì, Mễ Lạc lại ném một tảng đá lớn đi vào, sau đó liền nghe thấy một tràng 'Đát đát đát' tiếng bước chân.

Mễ Lạc cả kinh, thân mình lập tức lui vào sau tảng đá lớn, sau đó không quá vài giây, Mễ Lạc liền từ khe hở của tảng đá nhìn thấy một con vừa giống ngựa, vừa giống hươu từ trong sơn động chui ra.

Một con ngựa mà trên đầu có sừng hươu, đây là con gì? Mễ Lạc cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nhớ trong bách khoa toàn thư từ trước đến nay cũng chưa từng có động vật nào như vậy.

Tuy rằng động vật này nhìn giống như không nguy hiểm lắm, nhưng để an toàn, Mễ Lạc cho rằng vẫn nên giữ yên lặng, giữ một khoảng cách mới tốt

Con hươu ngựa này tựa hồ bởi Mễ Lạc quấy rầy mà có chút bạo nộ, lỗ mũi thỉnh thoảng truyền đến hơi thở phì phò, bốn chân cũng khó chịu nhảy nhót.

Phải sau 20 phút con hươu ngựa, đúng Mễ Lạc tự đặt tên cho loài động vật này là hươu ngựa mới nhấc chân "đát đát đát" trở về sơn động.

Thận trọng thở phào, Mễ Lạc mới từ sau tảng đá chui ra. Nàng mới nhìn trúng một cái sơn động mà ngờ đâu nó lại là nhà của người khác mất rồi. Đến khi nào mới tìm được nhà của mình đây T T.

Lúc này nàng không thể để cảm xúc tiêu cực chiếm lĩnh bằng không khó mà tồn tại ở chỗ này được.

Từng bước một như phía trước tiếp tục đi trước, vừa đi vừa thăm dò hoàn cảnh, tìm kiếm sơn động, đồng thời còn phải phòng bị những hiểm nguy. Không chỉ có tiêu hao thể lực, mà còn có trí nhớ cùng tinh thần.

Đoán chừng là do uống nhiều nước, lần này nàng mới đi tầm ba bốn mươi phút liền cảm thấy mót. Nhìn nhìn chung quanh, một mảnh trống rỗng.

Mễ Lạc rất muốn ngay tại chỗ giải quyết, nhưng thân con gái điểm kia có thể nói là rụt rè, vẫn có cảm giác ngượng ngùng dù nơi này không có khả năng có người khác xuất hiện.

Nhìn chung quanh, đằng trước vừa lúc có một tảng đá, liền bước nhanh hơn ba bốn phút liền tới tảng đá lớn gần đó.

Đi vòng đến đằng sau tảng đá chuẩn bị giải quyết nhu cầu, Mễ Lạc ngoài ý muốn phát hiện đằng sau có một cái cửa động, đây là một cái sơn động chăng?

Phát hiện sơn động tự nhiên là một kinh hỉ, nhưng vạn nhất bên trong cũng giống như cái động vừa rồi, có động vật bên trong thì làm thế nào? 

Vẫn cách cũ dùng 2 cục đá lớn ném vào sơn động, bên trong không có chút phản ứng nào. Mễ Lạc vẫn chưa yên lòng lại ném liên tiếp hai khối đá, đợi trong chốc lát bên trong vẫn không có tiếng động.

Căn cứ tình huống này rất dễ dàng liền đoán được bên trong hẳn là không có động vật, nàng rất muốn lập tức liền vào xem tình huống trong sơn động, chủ yếu là sơn động này, cửa động quả thực tốt quá.

Cửa động vỏn vẹn chỉ rộng bằng chiều ngang 2 người, hơn nữa cao bằng nửa người, nàng muốn đi vào phải cúi thấp đầu mới được. Cửa động như vậy, động vật hơi lớn một chút rất khó có thể tiến vào. 

Mấu chốt là cửa động còn có một tảng đá lớn như vậy che khuất, nàng nếu không phải quá may mắn thì không thể phát hiện được một sơn động bí ẩn như vậy. Nàng cảm thán thiên nhiên thật thần kỳ, có thể hình thành một cái sơn động như vậy.

Đương nhiên cái này chỉ là điểm tốt của cửa động, bên trong còn không biết cụ thể tình huống gì, bất quá trước mắt Mễ Lạc không có tâm tư đi vào xem xét, nàng mót quá nghiêm trọng.

Lúc trước liền đã quá mót, trì hoãn một lúc như vậy mà còn không giải quyết, nàng thật lo lắng có tình huống bất nhã nào đó phát sinh.

Lúc này thì cũng bất chấp chút nữ tính rụt rè kia , dù sao cũng không có ai thấy được. Mễ Lạc nhanh chóng chạy tới chỗ xa cách cái sơn động này hai mươi thước giải quyết.

Xong xuôi, Mễ Lạc thoải mái thở dài một hơi, sau đó vác bao mới đặt bên cạnh trở về sơn động vừa phát hiện.

Sơn động bởi vì cửa động tương đối nhỏ, thêm vào đó cửa động còn có một tảng đá lớn che nên bên trong gần như không có ánh sáng. Không có biện pháp, Mễ Lạc đành phải cầm điện thoại khởi động máy, sau đó mở ra chức năng đèn pin, lúc này mới cẩn thận đi vào sơn động.

Từng chút một quan sát xuống dưới, Mễ Lạc mừng rỡ không thôi, quả thực là cái sơn động này quá làm cho người ta hài lòng. Nhìn xem sơn động này, Mễ Lạc không tự chủ được một lần nữa tán thưởng thiên nhiên thần kỳ.

Không chỉ có cho cái sơn động này một cái cửa động tương đối an toàn , bên trong sơn động cũng không thể xoi mói. Mặt đất bằng phẳng bóng loáng, vách động tương đối bằng phẳng, còn nổi lên mấy khối đã có thể dùng để đặt để gì đó. 

Tuyệt diệu hơn là, phía bên phải của sơn động còn có một cái cửa động nhỏ nhỏ, đi vào sẽ phát hiện đây là một cái sơn động nhỏ ước chừng hơn mười thước vuông.

Sơn động lớn hơn bốn mươi mét vuông, sơn động nhỏ hơn mười mét vuông. Đây không phải là điển hình căn nhà một phòng khách một phòng ngủ sao! Không có nghĩ tới đến nơi này không cần tốn nhiều sức liền có một căn nhà một phòng khách một phòng ngủ, ân, không sai. Không sai.

Mễ Lạc tán thưởng không thôi, cảm giác sơn động này tựa hồ chính là để dành cho nàng vậy, giá mà trong sơn động còn có thể có một khối đá bằng phẳng làm giường thì càng hoàn mỹ.

Bất quá Mễ Lạc cũng không phải người không biết đủ , có thể tìm tới một cái sơn động như vậy, nàng đã là vạn phần hài lòng, nếu không phải là vận khí tốt, làm sao có thể tìm tới sơn động điều kiện tốt như vậy đâu.

Nơi này chính là nơi nàng sẽ sinh hoạt trong mấy tháng tới, ngôi nhà tạm thời của nàng.

Sơn động bởi nguyên nhân không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nên hơi ẩm khá nhiều, theo phương thức dùng xử lý cái sơn động trước, Mễ Lạc quyết định giơ cây đuốc lên, đem sơn động hong qua một lượt.

Có kinh nghiệm hong khô sơn động trước, Mễ Lạc đã trấn định rất nhiều, nhưng khi từ trên rớt xuống mọt con rắn màu tro ước chừng dài 1m, sắc mặt Mễ Lạc vẫn là tái đi.

Có thể là bởi vì lạnh, con rắn có chút cứng ngắc, nhưng vẫn uy hiếp tới Mễ Lạc. Nhìn con rắn Mễ Lạc không biết nên làm gì mới tốt. Nàng không thể từ bỏ cái sơn động này được, nghĩ vậy liên chạy ra ngoài sơn động kiếm một nhánh cây rồi trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro