Chương 7: Thắng lợi trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn lên không trung, mặt trời đã ngả dần về tây chừng một phần ba, bất giác đã qua ba bốn giờ.

Còn thời gian năm sáu tiếng đồng hồ nữa, Mễ Lạc không muốn lãng phí, ban ngày tranh thủ làm những việc quan trọng hơn như là tìm kiếm đồ ăn chẳng hạn, nàng tính toán thời gian còn lại liền đi xa một chút thăm dò, xem có thể tìm được một chút nguyên liệu nấu ăn hay không, tiện thể tìm luôn nồi đá thích hợpTùy tiện lựa chọn một phương hướng, Mễ Lạc mang theo dao Thụy Sĩ và mấy túi nilon tiến vào rừng cây. Vừa đi vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh và tìm kiếm thức ăn.Đi ước chừng được sáu bảy trăm mét, tới một cái mương nhỏ, nàng chuẩn bị nhảy qua thì thấy một mảnh xanh thực vật có chút quen mắt. Nhìn mắt chung quanh không có gì khác thường , Mễ Lạc mới cẩn thận lại gần, thực vật này hình như là cây rau sắn. Nhận ra loại thực vật này, Mễ Lạc thiếu chút nữa vui mừng kêu to.Hồi nhỏ nàng là ở nông thôn lớn lên, nên nhớ rõ cùng nãi nãi đào củ sắn, mà loại thực vật này cùng cây sắn trong kí ức nàng giống nhau như đúc, nên nàng khẳng định đây chính là cây rau sắn rồi.Chỉ là rễ sắn này còn non hay đã thành củ có thể thu hoạch, rễ sắn tuy ăn được nhưng có chút khó nuốt, không thể sánh bằng củ sắn thơm ngọt đâu.Mễ Lạc tự nhiên là hy vọng sắn có thể thu hoạch, nhưng nếu là rễ sắn còn non nàng cũng không chê, có ăn là được rồi, nàng cũng không đến mức ngu ngốc mà không thu về.Tìm được một thân gỗ, dùng dao Thụy Sĩ vát nhọn mọt đầu, nàng dùng làm công cụ đào sắn. Đào một chút liền bới ra một thân củ sắn màu trắng ngả vàng, khả năng do sắn mọc hoang nên củ sắn chỉ to khoảng nắm tay, Mễ Lạc dùng thân gỗ đào ra toàn bộ.Dùng dao nhỏ tước lớp vỏ, vướt ngón tay nếm một chút hương vị củ sắn, cảm nhận được một chút hương vị ngọt thanh.Hương vị này không nói là ngon nhưng lại làm Mễ Lạc vui mừng nở nụ cười, bởi hương vụ thân quen này đúng là hương vị củ sắn, còn sống nên có chút sáp sáp nhưng nấu chín lên sẽ mềm và ngọt lắm.Nhìn một mảnh thực vật tầm hai thước đấtm nhưng hẳn là có thể thu hoach được hai trăm cân củ sắn, không nghĩ tới vừa đi không xa đã có thu hoạch lớn như vậy.Càng không nghĩ tới thời gian nơi này cùng với Hoa Hạ hoàn toàn không giống nhau nhưng mùa thu hoạch thực vật tựa hồ chênh lệch không lớn, ở Hoa Hạ, củ sắn cũng là thời điểm đầu thu thu hoạch.Có hai phát hiện này, Mễ Lạc tràn ngập động lực. Mùa thu tương đương mùa thu hoạch, hơn nữa núi rừng chính là bảo tang thiên nhiên, tin tưởng nàng có thể thu hoạch không thiếu, trước mắt không phải đã là cái ví dụ thực tế.Chỉ là số sắn này Mễ Lạc chưa định đào ra vội, bởi thời gian còn sớm và nàng còn muốn đi xa hơn tìm kiếm những thức ăn khác, sau đó quay lại thu hoạch sắn vận chuyển về sơn động cũng không muộn.Lướt qua mảnh củ sắn này, Mễ Lạc tiếp tục tiến về phía trước nhưng lần này không có may mắn như vậy, đi ước chừng nửa giờ nữa nàng mới tìm thấy một ít mộc nhĩ trên thân cây gỗ mục.Mộc nhĩ để bữa tối dùng nấu canh thật không tồi, nàng nhẹ nhàng hái xuống bỏ vào túi nilong mang theo.Hái xong mộc nhĩ, Mễ Lạc không tiếp tục đi thẳng mà rẽ ngang thay đổi lộ trình sang hướng khác.Trước mắt thời gian không còn sớm, còn chừng một giờ đồng hồ nữa là mặt trời đi về phía tây được hai phần ba rồi, nàng phải mau chóng thu thập còn trở về nữa.Nghĩ đến đó nàng không đi xa nữa mà vòng trở về. Đường trở về, nàng cũng không phải nhanh nhanh tiến đi mà vẫn ra sức tìm kiếm thức ăn đồng thời tìm kiếm nồi đá.Trên đường trở về tầm 20 phút sau, Mễ Lạc lúc này đang quan sát ở phía bên tay phải thì đột nhiên một trận âm thanh ' cục ta cục tác...' truyền tới.Gà, đây là tiếng gà kêu sau khi đẻ trứng, âm thanh quá đỗi quen thuộc với Mễ Lạc, thời thơ ấu cùng tiếng gà cục tác mà trưởng thành. Trong trí nhớ, nàng thường xuyên chỉ vào con gà mái nghểnh cổ kêu, hỏi nãi nãi, sao lúc này gà lại kêu hăng hái khí phách như vậy, nãi nãi liền bảo nàng do gà sinh trứng tự hào kêu lên cho đồng bạn biết công tích vĩ đại của mình đó.Sau đó nãi nãi sẽ nói với nàng rằng, bởi con gà kêu to khoe mẽ như vậy, con người liền biết thời điểm gà mái đẻ trứng để thu trứng. Cứ như thế gà mái mất đi trứng của mình đâu. Cũng bảo nàng sau này làm việc không cần khoe khoang mà phải học cách khiêm tốn, phân rõ trường hợp thể hiện bản thân.Lời dạy bảo của người già xác thật có rất nhiều đạo lý, sau này trong công việc cuộc sống nàng nhiều lần chứng thực được điều đúng đắn ấy, học cách giấu tài, cẩn trọng hơn. Nếu không ở nơi ở trước kia của nàng, tiến tới chức vị cao khiến mọi người hâm mộ, còn tự mua được một căn chung cư lớn.Nghĩ đến căn chung cư mới mua không lâu kia, Mễ Lạc có chút đau lòng, chỉ có âm thanh ' cục ta cục tác' kia hiện tại mới xoa dịu trái tim nhỏ của nàng một chút.Mễ Lạc rón rén đi qua, có thể nghe thấy âm thanh gần như vậy chứng tỏ gà mái cách nơi này không xa, chưa tới 10 mét, Mễ Lạc liền thấy bóng dáng con gà mái ưỡn ngực kêu to đó. "Hừ, cho ngươi khoe khoang, khoe khoang đưa tới mầm tai hoạ đâu!" Mễ Lạc trong lòng khinh bỉ con gà mái này, thế mà không phát hiện nàng đang tiến tới.Gà rừng so với gà nuôi trong nhà sức chiến đấu mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa rừng cây rộng lớn, muốn bắt lấy con gà rừng này phỏng chừng không dễ dàng.Suy nghĩ suy nghĩ, hay là đào bẫy? Không được, chờ đào bẫy xong gà rừng cũng chạy mấy rồi. Dùng gậy đập nó? Aizz Mễ Lạc không cho rằng mình có thể chính xác đập được nó. Chạy đuổi theo? Cũng không được, nó ở quen trong rừng, so với nàng liền không biết nhanh hơn bao nhiêu. Nghĩ tới nghĩ lui vài biện pháp nhưng đều không được. Thôi, xem ra hôm nay con gà rừng mạng lớn, nàng liền cho nó một con đường sống đi? Nếu không nghĩ bắt gà rừng nàng cũng liền không che giấu bản thân.Thoải mái từ sau tiến tới, chuẩn bị đem trứng gà nhặt về, không nghĩ tới nàng vừa lộ ra thân mình, gà rừng tựa như bị giật mình rất lớn, kích động xòe cánh chạy trốn.Liền nghe ' cộp ' một tiếng, Mễ Lạc kinh ngạc mở to hai mắt, há to miệng, này, đây là tình huống như thế nào? Ôm cây đợi thỏ phiên bản thực, quá, quá khó tin đi!Con gà kia, thế mà tự mình, đâm vào thân cây ngất đi rồi. Mễ Lạc ngẩn người một lúc mới phản ứng lại sự việc. Cao hứng, tự nhiên là có, nhưng càng nhiều hơn lại là kinh ngạc. Vừa rồi nàng vừa mới nghĩ đến từ bỏ con gà này, ấy vậy mà lại phát sinh tình huống như vậy, chẳng lẽ nàng cũng có bàn tay vàng, haha, chắc là đại thần xuyên việt chiếu cố đi?Mặc kệ thế nào, thu hoạch được con gà rừng béo, Mễ Lạc thật là vui vẻ. Cách đó không xa trong lùm cỏ dại thu được bảy tám quả trứng gà, thu hoạch thật ngoài mong đợi. "Tay trái một con gà, tay phải một con vịt, trên người còn cõng một em bé mâp oa oa nha, ê a y đến đây a......" Vừa đi vừa hát, Mễ Lạc tâm trạng tốt lắm.Đi cách đó không xa, Mễ Lạc lại tìm được một bụi cây kim ngân, cây kim ngân là thứ tốt, có vị ngọt tính hàn, thanh nhiệt giải độc, giảm sốt, giảm ho, có thể dùng để trị liệu chứng say nắng, tả lị, cảm cúm, viêm amidan, đau răng nữa. Ở nơi thiếu thốn y dược, cây kim ngân cũng có khả năng là cây thuốc cứu mạng.Đặc biệt là mùa đông sắp tới đây, tuy rằng nàng tự nhận là thân thể tố chất không tồi, nhưng khó bảo đảm sẽ không bị đau đầu, phát sốt, cảm mạo, mấy bệnh lặt vặt, có cây kim ngân sẽ nhiều hơn một tầng đảm bảo. Hơn nữa trở về có thể đem cây kim ngân phơi khô, vào mùa đông dùng để pha trà uống, cũng có thể hữu hiệu phòng trừ cảm mạo. Biết tầm quan trọng của cây kim ngân, nàng cẩn thận thu hoạch khóm kim ngân đó ôm vào trong ngực.Hôm nay phát hiện nhiều như vậy đồ vật, cũng coi như là thắng lợi trở về, kế tiếp Mễ Lạc quyết định trực tiếp trở về sơn động, đương nhiên trên đường lại nhìn thấy cái gì tốt, nàng cũng sẽ không buông tha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro