Chương 16: Khúc Giao Hưởng ( Nốt nhạc thứ 7 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng của Phong

Phong gọi một chai X.O rồi ngỏ ý muốn Mỹ An uống cùng mình.

Uống được một lúc lâu thì Mỹ An có vẻ say. Phong bắt đầu triển khai kế hoạch. Cất cái chất giọng khàn khàn, có chút lãng tử giống Minh, Phong lên giọng hỏi Mỹ An :

- " Này! Cha em có phải là chủ tịch của tổ chức MIA không?"_  Vừa nói, Phong vừa vuốt mái tóc màu đỏ hung còn đang xoã trên mí mắt anh.

Đang say khướt thì Mỹ An õng ẹo đáp lại Phong:   

- " Đúng vậy! Anh cũng biết cái tổ chức giết người hàng loạt đấy à?"

Nhếch môi đắc thắng, Phong hỏi thêm:

- " Vậy có phải trong tổ chức đó có mật mã đúng không? Nói cho anh tất cả các bẫy ẩn cũng như mật mã để vào được không?" _ Nói bằng giọng ngọt ngào để lấy thông tin từ Mỹ An. Chính Phong cảm thấy thật ghê tởm.

- " Nhưng... Nếu nói tất cả mật mã, và bẫy ẩn cho người ngoài, dù là ai cũng bị phanh thây xẻ thịt." _ Mỹ An càng nói thì càng run như thể cô đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó rồi.

- " Thôi nào! Nói cho anh nghe. Em chắc không muốn bị anh bỏ rơi đâu đúng không!" Phong nói rồi lấy tay xiết qua eo Mỹ An, nhấc cho cô ngồi lên đùi mình.

" Được rồi. Vì anh muốn, cái gì em cũng có thể làm." _ Mỹ An nói rồi lấy từ trong túi xách một bản đồ rất chi tiết về bẫy ẩn và các mật mã. Đón lấy nó, Phong đặt môi mình lên vai Mỹ An. Dần dần di chuyển đến cổ rồi lên môi. Mỹ An sung sướng đáp trả. Dùng đôi tay của mình vuốt ve lòng ngực vững chắc của Phong.

Phía phòng đối diện, nơi lồng ngực của ai đó đang đập mạnh và rất dữ dội trong khi mọi người chỉ trợn mắt ngồi nhìn. Như hết không khí để thở, Mỹ An muốn bỏ ra nhưng bị Phong ghì sát xuống ghế, anh ép cô xuống, không buông cô ra. Một lúc sau, Phong bỏ Mỹ An ra trong khi cô đang nằm dưới ghế thở gấp bù lại phần oxy bị mất. Anh lấy một gói bột trắng, đổ vào ly rượu của Mỹ An rồi đưa cô uống. Trước khi uống Phong nói bằng giọng nuông chiều pha lẫn thách thức:

- " Uống hết! Em dám thử không?" _  Và một cái nhếch môi đã xuất hiện khi Mỹ An uống hết ly rượu và để nó rơi xuống đất trong khi cô ả đã nằm gục dưới ghế. Thứ thuốc Phong cho Mỹ An uống là thuốc mê khiến cô phải ngủ say đến sáng.

Phong đứng dậy, cất bước ra về thì gặp Linh, Hân và Minh ở trước cửa.

Hai cặp mắt mở to tròn xoe của Hân và Linh chĩa thẳng vào Phong. Không chịu được tình thế này nữa, Phong lên giọng có chút tự sướng, có chút trêu đùa:

- " Sao nhìn tôi dữ vậy? Tôi đẹp trai quá hả?" _ Có lẽ chỉ có ở gần Tứ Quỷ, Phong mới cảm thấy tự nhiên và thoải mái hơn.

- " Oẹ! Buồn nôn quá! Chúng tôi ngạc nhiên vì hoá ra anh cũng là playboy như tên Minh kia." _ Hân nói rồi liếc mắt qua Minh ám chỉ.

Minh hét toáng vẻ vô tội nhìn Hân:

- " Này, này! Tôi có làm gì đâu! Có nhìn thì nhìn thằng Phong kia kìa. Bình thường nó có thế đâu! Chỉ có khi nhiệm vụ bắt buộc nó thế thôi. "

Dứt lời thì Phong lên tiếng khó chịu:

- " Đó là bắt buộc thôi! Nếu không như vậy sao lấy được lòng tin của cô ta? Nhưng mà cô ta cũng nhiệt tình thật!" _ Dứt lời. Khoé môi Phong vô tình cong lên một đường hoàn hảo rồi lấy ta quét đi vệt son bị dính khi hôn Mỹ An.

Khó chịu với lời nói của Phong. Linh nói với giọng có chút khó chịu:

- " Muộn rồi! Về thôi mai còn đi học. Thế còn cô ta thì sao?"

Đáp lại Linh là một câu nói thờ ơ:

- " Kệ cô ta. Không ai làm gì cô ta đâu tôi thuê trọn phòng đó đến sáng mai rồi."

Phong ngừng nói rồi đi thẳng về phía trước.

Tứ Quỷ về nhà đi ngủ chuẩn bị sớm mai đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro