Chương 2.1: Hai nụ hôn khác nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dật Vân nở nụ cười mị hoặc và biểu diễn bài《D大調卡農》.

Dưới khán đài, các lão sư đầu say sưa nhìn.

Bài hát.....

Kết thúc......

"Lâm Dật Vân, điểm số cuối cùng, 10."

Mọi người đều sốc.

"Chà, không nằm ngoài dự đoán." khuôn mặt Lâm Dật Vân tràn đầy vẻ đắc ý và hung hăng.

"Tiếp theo, xin mời bạn học Trần Ngọc Hân."

Trần Ngọc Hân bước lên sân khấu với vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh nhìn xuống bồi thẩm đoàn Ninh Lĩnh Đích. Trên khuôn mặt Ninh Lĩnh Đích xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp.

"Xin mời hai bạn nói về định nghĩa của âm nhạc hoàn mỹ theo suy nghĩ của hai bạn."

"Ninh Lĩnh Đích nói với một nụ cười, không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô."

"Tôi nghĩ rằng âm nhạc hoàn mỹ không phải là không có sai sót, và dành trái tim cảm thụ bản nhạc đó." Lâm Dật Vân khéo léo nói.

"Hoàn mỹ? A, trên thế giới không tồn tại bản nhạc hoàn mỹ nào cả."

Trần Ngọc Hân nở nụ cười mị hoặc và bí ẩn.

Các bồi thẩm đoàn bắt đầu tranh luận, và biểu hiện của mọi người có chút do dự, dù sao định nghĩa của cả hai đều thuyết phục cả.

Sau một vài phút...

Với lấy chiếc micro và chiếc cúp, Ninh Lĩnh Đích bước lên sân khấu và nói một cách bình tĩnh :''Tôi xin tuyên bố, đứng vị trí thứ nhất của cuộc thi chính là.......Trần Ngọc Hân, vị trí thứ hai là Lâm Dật Vân và vị trí thứ 3 là Thái Từ Du." Ninh Lĩnh Đích cầm chiếc cúp trao cho Trần Ngọc Hân.

Lâm Dật Vân không có một tia mất mát nào cả, con ngươi xanh lóe lên, cậu ta nở một nụ cười tà ác, cậu ta đột nhiên ôm Trần Ngọc Hân đang đứng bên cạnh, đôi môi ấm như anh đào phủ xuống đôi môi lạnh lẽo của cô.

Khung cảnh thật tuyệt mĩ, mọi người đều ngỡ ngàng...

Nhìn thấy tất cả cảnh này, Thái Từ Du lạnh lùng nắm chặt tay và tức giận. Hóa ra, bản thân lãnh đạm cũng có chút cảm tình.....

Đứng trước sân khấu, khuôn mặt Trần Ngọc Hân không một chút bối rối, mà là một khuôn mặt hưởng thụ. Cô nhẹ nhàng đẩy Lâm Dật Vân ra.

Cô  ngẩng đầu lên nói :"Cậu, thích tôi?"

Có rất nhiều tiếng ồn dưới sân khấu!

"Không, tôi chỉ lưu luyến đôi môi của cô." Lâm Dật  Vân thì thầm vào tai cô.

Cơ thể cô run lên vì sợ, chàng trai này đang nói về nụ hôn không có một chút tôn nghiêm nào.

Cô lãnh đạm cười :"Tôi đây sẽ chơi với anh đến cùng." cô sẽ tiếp đến cùng!

Đứng ở một bên, sắc mặt Ninh Lĩnh Đích thật khó coi, bà dù sao cũng là mẹ của Lâm Dật Vân a, bà nghiêm nghị nói :"Dật Vân, không được ngông cuồng như vậy."

Lâm Dật Vân nheo mắt cười, ở trước mặt mọi người, cùng Trần Ngọc Hân và Thái Từ Du bước xuống khán đài.

"Ngụy Lạc, sáng mai sẽ có rất nhiều tin đồn trong trường, hiệu trưởng chắc chắn sẽ chú ý tới, tôi sẽ giúp thu dọn tàn cuộc." Triệu Nham Linh cay đắng nói.

"Tiểu tử, đừng nói nhiều." Lâm Dật Vân khẽ mỉm cười, nhưng con ngươi màu xanh của anh toát ra một mốt đe dọa.

Triệu Nham Linh choáng váng, tên này nói chuyện nghe thì ngọt ngào, nhưng lời nói thì gai góc và có thể đâm chết người trong hư vô.

 "Mặc kệ thế nào, Lâm Dật Vân trước hết chúc mừng cậu.'' Niên nói chuyện hào phóng, trách không được chọc tới người khác.

"Cảm ơn." Lâm Dật Vân trở về trạng thái ban đầu, mỉm cười dịu dàng.

Sau đó....

"Cậu lại đây." Thái Từ Du nhẫn nhịn cơn tức giận, cầm cánh tay Trần Ngọc Hân kéo cô đến một góc không người.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Ngọc Hân mỉm cười hỏi.

"Em,...tại sao lại hôn Lâm Dật Vân?" Thái Từ Du khi nói những lời này má có chút ửng đỏ.

Cô mỉm cười xinh đẹp và nói :"Cảm giác trong sạch."

Thái Từ Du nhíu mày nói :"Sau này không được phép làm như vậy nữa."

"Vì cái gì?'' Trần Ngọc Hân hỏi.

"Bởi vì....."

Thái Từ Du trầm tư một hồi, lạnh lùng bá đạo nói:

"Bởi vì em chỉ thuộc về mình tôi." 

Ngày hôm sau

Tại học viện Shengshisite, thông tin về việc Lâm Dật Vân và Trần Ngọc Hân hôn nhau truyền khắp học viện, và có tờ áp phích khổng lồ được treo lên, cũng không biết là sinh viên nào làm.

"Nhàm chán." Trần Ngọc Hân nhìn tấm áp phích, lạnh lùng cười nói, cô cũng quay bước đi nơi khác mà không ngoảnh đầu lại.

Bước vào lớp, cô im lặng ngồi xuống, không quan tâm tới những lời bàn tán của đám nữ sinh kia.

"Ha ha, các bạn học cô có một tin tức muốn thông báo." Giáo viên bướcvào lớp và tiến lên bục giảng.

Tất cả các sinh viên đều vui mừng và đôi mắt tỏa sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro