Chương 1:Valentine cuối cùng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt quãng thời gian cấp 3,tôi chơi thân với Mình Anh. Mình Anh cao và gầy,ít nói và biết cách quan tâm đến người khác. Chúng tôi hay đi cùng nhau đến nỗi có quãng thời gian, tất cả mọi người đều tưởng rằng chúng tôi là một đôi. Nhưng chỉ tôi và Mình Anh biết không phải vậy,bạn gái tôi-Linh Nhi học ngay lớp văn bên cạnh và thường đợi tôi mỗi giờ tan trường.

Ngày 14.2 của năm lớp 12,khi cả lớp đã về hết,khi những tia nắng Xuân trải một vạt dài trên cái bàn mà tôi và Mình Anh ngồi,Mình Anh đẩy một hộp quà rất to về phía tôi. Tôi tròn mắt nhìn:
-Cái gì thế Mình Anh?
-Quà tặng cậu.
-Tại sao lại tặng tớ?
-Vì đây là Valentine cuối cùng tớ có thể tặng quà cho người tớ thích-Minh Anh nói,không chớp mắt như sợ những hình ảnh xung quanh sẽ biến mất và bản thân cũng chẳng đủ dũng khí để nói tiếp.

Tôi nhìn Minh Anh,cô bạn thân thiết đã cùng tôi trải qua những vui buồn và nông nổi của thời cấp 3,tai lùng bùng không tin vào những gì mình nghe được.  Ngoài cửa lớp,Linh Nhi cũng đang nhìn chúng tôi rất chăm chú,không giấu vẻ sốt ruột. Tôi biết nên làm gì trong trường hợp đó,cảm giác chênh vênh vừa như biết mình mắc lỗi, vừa không hiểu mình mắc lỗi gì.
-Minh Anh,cậu đang đùa tớ đúng không?  - Rồi tôi nhìn với qua lưng Mình Anh,gọi với :" Đợi một chút thôi nhé!". Tôi sợ Linh Nhi sẽ hiểu lầm và giận tôi,mà tôi hoàn toàn không muốn có sự buồn phiền nào trong ngày Valentine đầu tiên của hai đứa.

Sau câu nói ấy, mắt Minh Anh chợt thẫm lại,cô ấy quay lại và nhận ra sự có mặt của Linh Nhi. Mất mấy giây,Mình Anh mỉm cười, nói lí nhí:
-Uh,tớ đùa đấy. Quà này tớ tặng cho người khác chứ không phải cậu đâu.
Nói rồi Minh Anh ôm hộp quà của mình ra khỏi lớp. Đi qua chỗ Linh Nhi và không quên gật đầu chào...

Quãng thời gian đó,chúng tôi lao đầu vào thi cử, ngột ngạt với chính những mục tiêu và kỳ vọng dành cho mình. Tình cảm của tôi và Linh Nhi vẫn tốt đẹp, nhưng tình cảm của tôi với Minh Anh không còn được như xưa. Chúng tôi tựa như hai nhánh cây,cứ ngày một xa nhau cho dù đã từng có chung một xuất phát điểm. Ngày tôi sang Sing du học,tôi đã rất muốn gọi điện cho Minh Anh,nhưng tôi lại sợ sẽ một lần nữa phải nhìn vào đôi mắt đau đáu ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro