17. Vật cản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

.

Tống Mẫn Hạo như điên như dại mà cả đêm không ngủ, bức rứt làm loạn khắp phòng đều là tiếng đổ vỡ

Hắn không thể tin được việc cậu cũng có tình cảm với hắn, lại còn là chính cậu thú nhận nhưng lại qua cái cách này, lại còn ép hắn phải quên cậu đi, không được chờ cậu.

Em đang giỡn chơi sao Kim Chấn Vũ? Bây giờ có mà giết tôi chết đi rồi chạy một vòng luân hồi đầu thai lại may ra mới có thể mà quên đi

Hắn đập phá một lúc lại như tiêu tốn hết sức lực còn lại mà đổ gục xuống ngủ như chết đến tận trưa ngày hôm sau, vừa mở mắt ra đã điên cuồng vệ sinh rồi chạy như bay đến nhà Biểu Trí Huân ầm ĩ

Biểu Trí Huân nửa tỉnh nữa mê thân trên không mặc gì thân dưới mặc mỗi chiếc boxer ra mở cửa miệng thầm chửi mắng tên thần kinh nào tới làm phiền ông vào cái giờ này, không nghĩ mở ra lại thấy người bạn chí cốt của mình mà phất phất tay

-Nè đại thiếu gia, tôi không có giàu như cậu đâu mà đập kiểu đó, cửa nào mà chịu nổi

-Mới trưa đã đến ầm ĩ rốt cuộc là vì cái gì? Con mẹ nó nói mau đi đêm hôm qua làm hết sức lực cả đêm bây giờ ông đây vẫn còn buồn ngủ lắm

Tống Mẫn Hạo như sợ tiêu tốn thời gian vô ích lập tức vừa mắng chửi vừa hỏi

-Mẹ nó tên hoang dâm nhà cậu. Mau nôn địa chỉ của Vũ Chí Hạo ra đây

Biểu Trí Huân lùng bùng một lúc mới bừng tỉnh

-Gì nữa đại thiếu gia? Vị huynh đệ của tôi động chạm gì đến cậu sao?

-Không, tớ tìm anh ta để tìm người khác

-Tìm người khác? Xung quanh Chí Hạo có ai để cậu tìm sao? Nè nè không lẽ cậu phải lòng anh Phác Cảnh? Con mẹ nó Mẫn Hạo cậu thiếu gái đến mức này rồi hã?

-Lưu manh nhà cậu nói nhiều thật, tất nhiên không phải, mau nôn địa chỉ ra đây

-Đợi tôi thay quần áo đi với cậu, không thể yên tâm với cậu được

Nói rồi Trí Huân chạy một mạch lên lầu, lúc đi xuống lại đi cùng một chàng trai vừa nhỏ vừa trắng, liếc mắt cũng biết đêm hôm qua làm việc của hắn là việc gì

-Công nhận là làm việc mệt thật _ Hắn mỉa mai xong với tay rút một điếu thuốc đưa lên miệng đi ra ngoài

-Cậu thì hiền lành lắm, tin đồn cậu chuyển sang chơi đàn ông vang dội hết cả Gabbia rồi kìa

Biểu Trí Huân châm biếm nói, vẫy tay chào tạm biệt chàng trai nhỏ kia rồi đi theo Mẫn Hạo ra xe, yên vị ngồi vào xe mới bắt đầu chỉ đường cho hắn đi đến studio của Vũ Chí Hạo

Trên đường đi Mẫn Hạo cũng tóm tắt sơ lược nội dung câu chuyện tại sao lại phải đi tìm Vũ Chí Hạo, Biểu Trí Huân trề môi bảo chỉ là một thằng con trai tìm đứa khác là được chẳng cần phải nhọc công liền bị Mẫn Hạo cho một đấm vào bụng

-Nếu em ấy đơn thuần như những đứa khác ông đây đã chẳng tìm đến cậu

Hai người đi tầm 20 phút mới đến được studio, Biểu Trí Huân tựa như đã rất quen thuộc nơi này mà đi thẳng đến phòng làm việc cũng không ai cản, bấm mật mã bước vào trong liền thấy Vũ Chí Hạo đang trong tình trạng chỉ cần hai người vào chậm một giây nữa thôi thì anh đã bị người trước mặt kéo tuột được lưng quần xuống

-Mẹ nó Chí Hạo ca, lại đổi khẩu vị về lại ăn đàn bà rồi sao?

Cô gái mặc chiếc đầm bó sát cơ thể cơ hồ như không vui vì bị phá đám liền đen mặt mà đủng đỉnh bỏ ra ngoài

-Tài năng không có lại còn muốn dùng thân thể đánh đổi, loại đàn bà này ăn chỉ bẩn phân thân.

Vũ Chí Hạo lúc này mới nhàn nhạt chỉnh xong quần áo ngồi xuống hất cằm ra hiệu hai người ngồi xuống mà hỏi lí do tại sao lại đến đây, Tống Mẫn Hạo lại một lần nữa giải trình toàn bộ lí do mà xin Vũ Chí Hạo chỉ chỗ của Phác Cảnh

-Vậy ra cậu là người đêm đó Phác Cảnh đã chọn lựa để gọi đến giúp Kim thiếu, cũng không tệ. Nhưng tôi không thể cho cậu địa chỉ nhà em ấy được, việc này em ấy cũng không nói với tôi đồng nghĩa là muốn giúp Kim thiếu tránh mặt cậu, nếu tôi giúp cậu chắc chắn vợ tôi biết sẽ không vui

-Vậy là anh cứ muốn vợ anh suốt ngày phải bảo vệ Vũ nhi sao? Tôi nghĩ anh ấy quá để tâm cho Vũ nhi thì chắc chắn không có thời gian cho anh nhiều đâu nhỉ?

Tống Mẫn Hạo dùng giọng nhẹ nhàng vốn không quen, lại còn phải cứ nói đi nói lại lí do nên như muốn phát tiết không cần hình tượng đáng thương nữa, trực tiếp đem con người thật ra mà phơi bày đấu khẩu

Vũ Chí Hạo nheo mắt nhìn cậu trai trước mắt, rõ ràng lúc nãy bước vào đã thấy khí chất hơn người khác hẳn những thiếu niên cùng tuổi nhưng lúc nói chuyện lại có phần nhẹ nhàng hơn anh nghĩ, không ngờ chỉ là cố ý xuống nước bây giờ mới là con người thật.

Việc cậu nói đương nhiên anh có nghĩ tới, chuyện của Kim Chấn Vũ anh cũng lờ mờ biết nhưng không có cách nào can thiệp vì Phác Cảnh quá ôm cậu em nhỏ trong người, chỉ cần nghe cậu bé có vấn đề gì cũng đều bỏ ngang chuyện của mình mà chạy đến, anh thân là người yêu đương nhiên cũng khó chịu, chi bằng bây giờ có người muốn thay người yêu anh gánh vác cậu em nhỏ thì liền giao sang?

-Được, có khí chất, tôi có thể biết cậu là ai không?

-Tống Mẫn Hạo.

Cậu không muốn phí lời phí thời gian thêm nữa, chỉ muốn giải quyết càng nhanh càng tốt mà chạy đi tìm người thương của hắn bây giờ không biết đang ở phương trời nào

Vũ Chí Hạo nghe rõ ràng 3 chữ tên cậu mà có phần hơi giật mình mà cau mày, cái tên này cơ hồ rất quen thuộc nhưng trong trí nhớ của anh lại có phần thiên về hướng nguy hiểm. Anh im lặng cả 10 phút để suy nghĩ, rốt cuộc tới lúc quyết định nói cho hắn biết thì tiếng chuông điện thoại của Tống Mẫn Hạo vang lên

-Ba..

-Vâng, con biết rồi

Dứt lời liền cúp máy, Biểu Trí Huân nhìn mặt hắn lúc này chẳng khác nào như sắp đi giết người mà lạnh gáy

-Vũ Chí Hạo đây là số liên lạc của tôi, phiền anh có thể nhắn địa chỉ thông qua tin nhắn không?

-Được.

-Cảm ơn

Nói xong hắn gấp rút lấy áo dạ đi như chạy ra ngoài, lái như bay về nhà. Tống gia lâu nay là hắc đạo vốn không thể tránh khỏi rủi ro, chỉ không may rủi ro đó lại vừa hay tới ngay lúc này

Vừa về đến đã phải bắt tay vào giải quyết công việc, ba hắn ở xa chưa thể về ngay đành phải gọi gấp rút cho hắn về. Số vũ khí mấy hôm trước tuồn đi sang cho lính vũ trang tự do ở biên giới Cambodia chẳng biết sao lại bị vướng ngay lúc gần đến nơi, tình báo báo về là bị đánh úp bất ngờ, quân ta bỏ mạng hơn phân nửa đành phải bỏ hàng chạy lấy người, nhưng bị thương không ít hiện đang nằm ở trại cứu hộ tạm thời chờ quân cứu viện

Tống Mẫn Hạo nghiến răng ken két, đối với công việc hắn tuyệt đối ném hết riêng tư ra sau đầu, gấp rút phái thuộc hạ điều tra xem bọn nào dám cả gan cướp hàng còn mình thì gọi cho bên Thắng Huân nhờ trợ giúp người ở gần biên giới Cam để lính của hắn có nơi trú an toàn. Mất cả đêm mới có thể tạm giải quyết xong, chỉ còn ngồi đợi tay trong của hắn điều tra xem bọn nào manh động.

Lúc hắn rời phòng làm việc thì đồng hồ đã điểm sang 3 giờ sáng hôm sau, mệt mỏi mở điện thoại lên thấy tin nhắn của Vũ Chí Hạo mới nhớ ra việc của Kim Chấn Vũ, định bụng đi luôn trong đêm thì phía dưới nhà bọn đàn em lục đục mở cửa đón ba hắn vừa về đến, tạm thời nhét điện thoại vào lại túi quần mà đi xuống dưới

-Ba, vẫn chưa điều tra được là bọn nào

"Bốp"

-Nghịch tử, chẳng phải chuyến hàng này ba đã dặn mày phải theo dõi cẩn thận rồi sao?

-Ba..mấy ngày qua con có hơi bận

-Mày bận với tình yêu của mày? Tai mắt ở Gabbia đã báo hết lại rồi

Hắn như câm nín mà im lặng nhận sai, rõ ràng hắn đã để bản thân bị chuyện tình cảm chưa đâu vào đâu của mình với cậu chi phối quá nhiều mà quên đi mất việc cần làm. Đứng nghe ba hắn mắng một lúc lâu lại bắt đầu được nhận thêm việc kèm lời cảnh cáo không được lơ đãng, làm mọi cách phải truy ra bằng được kẻ đứng đằng sau mà cướp hàng về, lại còn được ưu ái tặng kèm thêm 2 đứa đàn em tinh nhuệ theo sát không cho hắn đi lung tung phòng làm lỡ chuyến hàng lớn lần này. Chẳng khác nào là nhốt hắn ở một chỗ

'Tạm thời cứ chịu nghe lời, ngày mai phải tìm cách chạy đến chỗ em ấy ngay.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro