7. Cảm giác lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-Vũ nhi bài này tôi chưa hiểu.

-Vũ nhi cậu xem tôi làm đến đoạn này đã đúng chưa

-Vũ nhi cậu kiểm tra kết quả cho tôi

-Vũ nhi tôi mệt rồi chúng ta nghỉ giải lao đi, tôi mua kem cho cậu

-Vũ nhi, Vũ nhi...

Tai Kim Chấn Vũ 1 tuần nay liên tiếp bị Tống Mẫn Hạo quăng bom, một câu Vũ nhi hai câu cũng Vũ nhi, con mẹ nó, tên gì yểu điệu vậy, ông đây rõ ràng là đàn ông chân chính a, nhưng mà đây không phải trọng điểm, ai cho phép hắn ta đặt biệt danh cho cậu? Còn ra dáng đàn anh mà gọi cậu Vũ nhi.

Hận không phải vì kết quả kì thi giữa kì sắp tới phải giúp đỡ cậu cho thầy Thắng Huân thì tôi đã tống cậu ra khỏi nhà.

Lí do tại sao lại bị dội bom thì phải lùi lại một chút..

Đoạn Kim Chấn Vũ hẹn Tống Mẫn Hạo tan trường ở bãi đỗ xe, Chấn Vũ lon ton đi đến điểm hẹn đã thấy một thân cao lớn mặt đen xì đứng ở đó châm thuốc hút như đây là chốn không người chứ không phải trường học, thấy Kim Chấn Vũ đi tới lại giả nai như không thả điếu thuốc xuống chân giẫm giẫm đá vào góc. Xì, ông đây có mắt chứ không mù, trẻ con.

-Tiểu hồ ly cậu nhận lời giúp tôi chứ? Tôi chưa bao giờ phải năn nỉ ai đâu nhưng tôi cảm giác chỉ có tiểu hồ ly mới giúp được tôi ..

Tiểu hồ ly chị gái cậu. Cả nhà cậu mới là tiểu hồ ly

-Cậu đừng có một tiếng tiểu hồ ly hai tiếng tiểu hồ ly có được không? Chướng tai chết đi được, tôi có tên họ đàng hoàng đó.

-Được rồi được rồi, sẽ đổi. Cậu trả lời tôi đi đã.

Có trời mới tin cậu nghe lời tôi.

Kim Chấn Vũ hít một hơi sâu rồi thở ra, cố gắng nặn từng chữ mà nói

-Tôi là vì thầy Thắng Huân và bạn học Thắng Duẫn đã nhờ, tôi cũng không biết tại sao họ lại nhờ tôi nhưng nếu thật sự tôi có thể giúp cậu thì tôi sẽ làm. Chỉ có điều tôi có vài giao kèo.

Tống Mẫn Hạo nghe Kim Chấn Vũ đồng ý giúp mình thì vui như mở cờ trong bụng, miệng chữ A mắt chữ O ý cười hiện rõ trên mặt gật đầu nói

-Được được, miễn Vũ nhi chịu nâng đỡ tôi thì điều gì tôi cũng đồng ý.

Kim Chấn Vũ cau mày thầm nghĩ tên này đúng là vừa vô sĩ vừa mặt dày, có gì mà vui đến như thế

-Thứ nhất đương nhiên là cậu ngừng gọi tôi bằng mấy tên gọi kì quái, điều tôi nói với cậu cả mấy lần rồi.

-Thứ hai là sẽ chỉ học tại nhà tôi hoặc ở lớp sau khi tan trường.

-Thứ ba là cậu không được làm loạn bằng không lập tức ngưng giúp đỡ.

Tống Mẫn Hạo đương nhiên gật đầu đồng ý vô điều kiện, Chấn Vũ có hơi khó hiểu vì không nghĩ là cậu ta lại đồng ý dễ dàng đến vậy nhưng sau đó cũng gạt nổi lo lắng thừa thãi qua một bên mà cúi chào quay lưng rời đi.

Học cũng là học ở nhà mình và ở trường, cậu ta có thể làm gì, cậu cũng chỉ càn cố gắng mà hoàn thành tới khi kì thi giữa kì kết thúc là được.

Chỉ là Kim Chấn Vũ đã vô tình quên mất Tống Mẫn Hạo trong tâm trí Kim Chấn Vũ là vô cùng vô sĩ. Vì cũng không thích tiếp xúc thân mật nên Chấn Vũ đã giữ ý nghĩ phải cố gắng làm sao chỉ để hắn ở lớp mà học, ngày đầu tiên suôn sẻ có điều hắn ngồi nghe giảng bài thì ít mà trương mắt lên nhìn chằm chằm vào cậu thì nhiều.

Sang ngày thứ 2 liền mặt dày bảo ở lớp thật buồn chán, nằng nặc đòi Kim Chấn Vũ đi về nhà hứa sẽ mua đồ ăn vặt kèm theo không thì nhất quyết không học nữa. Chấn Vũ cậu trách nhiệm đầy mình quyết không cho hắn nghỉ học, đành bất đắc dĩ gật đầu cho hắn về nhà, sau ngày đó mỗi ngày Kim Chấn Vũ đều hứng chịu hàng tá bom bị ném vào lỗ tai, hận không thể cứng rắn xách hắn ném ra ngoài vườn một mực đuổi về.

-Cậu yên lặng tập trung giải bài khó lắm sao mà cứ phải nháo tên tôi thế hả? Quên giao kèo sao?

-Tôi là muốn nghe kĩ hơn một lần nữa thôi, phiền lắm sao? Vậy thì không học nữa.

-Ơ này, được rồi được rồi tôi là không có ý đó. Đừng trẻ con giận dỗi như vậy. _ Kim Chấn Vũ  kéo tay Tống Mẫn Hạo đang toan đứng dậy

-Chỉ trẻ con với một mình cậu.

Tống Mẫn Hạo nhìn thẳng vào đôi mắt nai mà nói, Kim Chấn Vũ lại được doạ sợ một phen theo phản xạ tự động ngồi xích ra một khoảng, tim bỗng đập thình thịch như nhịp trống.

-Mà tại sao lần nào tôi qua cũng chỉ có cậu và gia nhân? Chưa bao giờ thấy qua cha mẹ cậu.

-Công việc. Từ bé đến lớn tôi chỉ sống với quản gia và gia nhân. Một năm nhiều lắm chỉ gặp được họ trong vài dịp đặc biệt.

-Không buồn chán sao?

-Lúc bé thì một chút, nhưng lớn lên rồi thì nhận ra cũng chẳng thay đổi được nên cũng đã quen.

-Còn bạn bè thì sao? Cậu không ra ngoài chơi với bạn bè?

-Tôi không có bạn. Cậu, Thắng Duẫn và các bạn học cùng lớp là những người bạn đầu tiên của tôi. Ở trường cũ họ mặc nhiên coi tôi là thứ kì lạ có tiền, chỉ chực chờ mà bắt nạt không thì trấn lột.

Tống Mẫn Hạo nhìn dáng hình cậu trai trước mặt, lòng dấy lên một sự xót xa, không nghĩ con người bé nhỏ trước mặt lại có bao nhiêu phần cô độc.

Vô thức đưa tay xoa đầu cậu, Kim Chấn Vũ hơi giật mình toan lùi lại thì cảm nhận được sự an ủi từ bàn tay của Mẫn Hạo truyền tới thì chấp nhận ngồi im, đã bao lâu rồi cậu không có được cảm giác này, cảm giác được một người nào đó thật sự để tâm đến mình.

Nắng nhiều nhẹ nhàng len qua cửa sổ, rọi đến chiếc bàn học nhỏ trong thư phòng, nơi có hai con người tưởng là rất xa nhưng lại thật gần đang an ủi nhau.


-Đi với tôi. _ Tống Mẫn Hạo kéo tay cậu lôi dậy phá tan không khí đang bình lặng.

-Đi đâu? Đang còn phải học mà? Tôi còn chưa giảng cho cậu xong. _ Chấn Vũ ngơ ngác dùng sức bỏ tay ra

-Hôm nay nghỉ một hôm, ông đây dẫn cậu tới chỗ này.

Không đợi Kim Chấn Vũ kịp trả lời, Tống Mẫn Hạo đã một mực kéo cậu chạy bay ra ngoài, nhấn cậu lên ghế phó lái rồi vòng về chỗ của mình, chồm người qua thắt dây an toàn cho cậu. Kim Chấn Vũ một thân run sợ, tim đập như vũ bão.

Tống Mẫn Hạo hạ trần xe xuống lái đi, gió mùa thu chớm nhẹ lướt qua tóc cậu làm bay bay vài sợi, làn da trắng sứ thêm phiếm môi hồng hoà vào gió thu làm cậu dễ chịu khẽ tựa đầu vào cửa xe.

Tống Mẫn Hạo lái xe lâu lâu lại liếc qua nhìn cậu, hận lòng không thể dừng lại mà quay qua tóm lấy gáy cậu mà hôn lên đôi môi khẽ mở như mời gọi, con mẹ nó trên đời này sao lại có một thân nam nhi mà nhan sắc lại bức hết lũ nữ nhi như thế này?

Tay với tới radio, nhét vào một chiếc CD, loa nhẹ nhàng vang lên âm thanh bài 'Movie Star' của WINNER.

Kim Chấn Vũ khẽ liếc mắt sang Tống Mẫn Hạo bên ghế lái, mái tóc vàng bạch kim thêm chiếc kính mát đen, một tay chống lên thành cửa, gió thổi tung mái tóc ngược ra sau lộ vầng trán cao làm tim cậu rung lên một nhịp, cảm giác hai lỗ tai đang chuyển sang màu đỏ, ngại ngùng nghĩ bản thân kì lạ mà quay đi.

Hai người cứ mặc nhiên im lặng người thì nhìn phía trước người thì nhìn bên đường, mỗi người đều mang một tâm tư nào đó nhưng lúc này chẳng cần phải lên tiếng, đã lâu rồi cậu không được ra ngoài cậu chỉ muốn yên lặng tận hưởng hết khí trời lúc này.

Xe chạy được 30 phút thì dừng lại bên bờ biển, vừa hay lại là lúc hoàng hôn sắp buông xuống, hai bóng lưng tựa vào xe trãi dài xuống mặt đất một cao một thấp chậm rãi ngắm mặt trời dần khuất sau bóng của làn nước sâu thẳm.

-Cảm ơn cậu. _ Kim Chấn Vũ vui vẻ nhìn hoàng hôn buông xuống mà cảm ơn.

-Kẻ ngốc, có gì mà phải cảm ơn. Cũng lâu rồi tôi không đến đây. Vừa hay thấy cậu ngột ngạt nên muốn cùng tới, mỗi khi tôi buồn phiền tôi chỉ muốn tới đây để khuây khoả.

-Cậu cũng có buồn phiền sao?

-Bộ cậu nghĩ tôi là hòn đá à mà không biết buồn.

-Xin lỗi ..

-Cậu đúng là kẻ ngốc, cái gì cũng một chút là xin lỗi. Thích xin lỗi người khác lắm sao?

Nói rồi đưa tay xoa đầu cậu, Kim Chấn Vũ bỗng thấy lòng mình vui vẻ lạ thường môi tự kéo lên một nụ cười tươi sáng.

Tống Mẫn Hạo đờ người nhìn theo cậu cười, nụ cười mang theo ánh đỏ hoàng hôn pha thêm màu tóc nâu như thiên sứ, không tự chủ được mà toan kéo cậu vào lòng. Kim Chấn Vũ theo phản xạ lập tức lùi lại chậm rãi đi về phía kia của xe ý nói muốn về nhà. Tống Mẫn Hạo thở dài rồi gật đầu theo cậu, tự dặn bản thân phải kiên nhẫn, là do mình quá vội vàng, càng bên cạnh Chấn Vũ bản thân Mẫn Hạo lại không nhận ra tình cảm thú vị ban đầu đã đang dần chuyển biến thành tình cảm chỉ hai người hiểu. Chấn Vũ lại càng không chấp nhận, bài xích những cảm giác vô tình len lói xuất hiện.

Màn đêm dần buông xuống cả hai con người lại một thân im lặng suốt quãng đường về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro