ban long q9 19-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Lôi trong lòng cũng đã hiểu rõ.

Khi mới tiến vào chiến trường vị diện, Lâm Lôi cũng đã phát hiện rất nhiều quân doanh, phần lớn các quân doanh này đều đóng tại bờ Tinh Hà, hơn nữa vẫn chưa có động tĩnh gì. Lúc trước Lâm Lôi không biết nguyên nhân tại sao, nhưng bây giờ cũng hiểu được, thì ra đợi tới thời khắc cuối cùng, đại quân song phương mới tiến hành tàn sát lẫn nhau.

"Thật sự là rất tàn khốc, căn bản là đi chịu chết". Lâm Lôi không khỏi than thở.

"Tuy nói là tàn khốc, nhưng cũng là cơ hội tốt nhất để kiếm quân công". Bối Lỗ Đặc cười nhẹ nói: "Trong lúc đại quân song phương hỗn chiến thế này, ngay cả thống lĩnh cũng đều có thể bị giết hại. Nhưng mà nếu vận khí tốt, cũng có thể thu thập được rất nhiều binh sĩ huy chương, thậm chí có cả thống lĩnh huy chương! Đó là lúc thu hoạch tốt nhất, cũng là lúc nguy hiểm nhất".

Lâm Lôi trong đầu nhất thời hiện lên tràng cảnh trùng trùng vô số thượng vị thần tiến hành tàn sát lẫn nhau, có cả thống lĩnh ở trong đó.

Một màn đó thực phi thường đáng sợ.

"Ngươi tốt nhất là thu thập đủ thống lĩnh huy chương từ trước đi". Bối Lỗ Đặc cười nhẹ nói.

Lâm Lôi gật đầu, trong lúc đại quân song phương hỗn chiến, đích xác có thể thu hoạch được rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm.

"Nếu trong một ngàn năm nếu không thu thập đủ thống lĩnh huy chương, thì cũng chỉ có thể đi tham gia hỗn chiến". Lâm Lôi trong lòng thầm nói, vì thân nhân, huynh đệ, Lâm Lôi sẽ không lùi bước.

Mặt đất.

Ngọn lửa màu đen bốc lên tại tòa tiểu sơn không có một chút sinh cơ, tại vị diện chiến trường tuỳ ý có thể thấy được những địa phương như vậy.

"Ca sát". Bối Bối ngồi ăn thuỷ quả.

Lâm Lôi đang khoanh chân tĩnh toạ đột nhiên mở bừng mắt.

"Di, lão Đại? Có tin tức gì từ gia gia của ta sao?" Mắt Bối Bối lập tức sáng ngời hỏi, Lâm Lôi cười gật đầu: "Đúng, đối với các nhân vật cấp bậc thống lĩnh tại các vị diện, đại đa số ta đều có chút nhận biết. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ tiếp tục khống chế tử thần khôi lỗi ra bên ngoài hấp dẫn thống lĩnh ".

Thời gian còn rất nhiều, Lâm Lôi cũng không vội.

"Được". Bối Bối gật đầu cười: "Được, ta bây giờ phải ngủ một giấc, lão Đại ngươi tìm được mục tiêu thì đánh thức ta dậy nhé". Bối Bối cho dù tại chiến trường vị diện cũng có tâm tình để ngủ.

"Đợi vị diện chiến tranh lần này kết thúc, còn hơn tám trăm năm, gần chín trăm năm, thời gian nhiều như vậy, cũng nên sử dụng cho tốt. Nói không chừng, có khả năng ta ở trong thời gian này có thể thành công dung hợp bốn loại huyền ảo đại địa pháp tắc". Lâm Lôi cảm khái nói.

"Sao? Bốn loại? Được rồi, lão Đại, Đại địa mạch động, Lực lượng huyền ảo, Thổ chi nguyên tố, Trọng lực không gian không phải đều khế hợp lẫn nhau rồi sao? Tốc độ dung hợp dường như tương đối nhanh mà". Bối Bối nói thầm.

"Đúng là đều đã khế hợp, điều cần làm bây giờ, là để cho Lực lượng huyền ảo cùng Thổ chi nguyên tố, Trọng lực không gian phân biệt dung hợp. Sau khi phân biệt dung hợp thành công, mới chỉnh thể dung hợp. Ước chừng mất thời gian hơn trăm năm sẽ phân biệt dung hợp thành công." Lâm Lôi cười nhẹ nói, nhưng thật ra đi tới Minh giới đã sáu bảy mươi năm, Lâm Lôi đã tiến bộ rất nhiều.

Dù sao một khi đã khế hợp, thì đạt tới dung hợp bình cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Hì, tới khi lão Đại ngươi dung hợp bốn loại huyền ảo, vậy lực công kích sẽ mạnh hơn rất nhiều đấy". Bối Bối hưng phấn nói.

"Thật ra, trong lòng ta đã có phương hướng rồi". Lâm Lôi cười nhẹ nói.

Lúc trước đã thấy qua Xích Nham lĩnh chủ, Hắc Mặc Tư ra tay, Lâm Lôi trong lòng đã có sở ngộ.

Bối Bối hoặc là ngủ, hoặc là tu luyện, tóm lại cũng chậm rãi chờ đợi. Lâm Lôi tất cả phân thân đều vây trong tu luyện, còn lại bổn tôn khống chế tử thần khôi lỗi ở bên ngoài.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.... , đảo mắt đã hai tháng.

"Mới hai tháng qua, đã bị mất đi một tử thần khôi lỗi". Lâm Lôi lắc đầu nói, "Nửa tháng trước, nhìn thấy vị Quang minh thần giới siêu cấp cao thủ, ta đã khống chế tử thần khôi lỗi chạy trốn, nhưng mà hắn vẫn truy kích, tiêu diệt mất một tử thần khôi lỗi. Lại còn tìm kiếm xung quanh một hồi, may mắn là chúng ta đã ẩn tàng sâu, thần thức hắn cũng không điều tra tới".

Bối Bối mở mắt, cười nói: "Chỉ là một tử thần khôi lỗi mà thôi. Chuyện nhỏ. Không tính làm gì".

"Nếu sớm biết vậy, lúc trước đã mua nhiều một chút" Lâm Lôi nói.

Lúc này Lâm Lôi đã khống chế một tử thần khôi lỗi khác tuần tra ở bên ngoài.

"Hai tháng, còn chưa gặp được đối thủ thích hợp". Bối Bối than thở.

"Đừng than thở nữa, nếu không phải tới chỗ Bối Lỗ Đặc gia gia điều tra một ít tin tức của các cường giả, sợ rằng lúc trước chúng ta đã ra ngoài xuống tay đối phó với vị siêu cấp cường giả kia mất. May mà tránh được sát kiếp". Lâm Lôi cười nói, trong lúc Lâm Lôi cùng Bối Bối đang than thở thì đột nhiên.....

"Oanh!"

Cả dãy núi đều chấn động kịch liệt, không ít đất đá rơi xuống người Lâm Lôi và Bối Bối.

"Chuyện gì xảy ra? Động tĩnh gì vậy?" Bối Bối nhíu mày nói.

"Chờ một chút, ta đang khống chế tử thần khôi lỗi ở ngoài mấy ngàn thước.... Nga, tử thần khôi lỗi đã thấy được, có hai cường giả đang chiến đấu!". Lâm Lôi kinh ngạc nói.

Bên cạnh dãy núi của hai người Lâm Lôi, đang có hai đạo thân ảnh đan xen vào nhau, một đạo tử sắc ảo ảnh, một đạo bạch sắc ảo ảnh. Tử sắc ảo ảnh trong thân thể xuất ra từng đạo từng đạo đao ảnh màu tím bồng bềnh, trong đó có một đạo đao ảnh hung hăng chém xuống bên sườn núi nhỏ.

"Bồng!"

Một đòn công kích mãnh liệt, hai thân ảnh phản chấn phân ra. Ảo ảnh màu tím là một gã thanh niên lạnh lùng áo tím có đôi mắt xanh biếc, mà ảo ảnh màu trắng là một gã thanh niên mái tóc màu trắng, có đôi mắt màu lam. Gã thanh niên tóc trắng, mắt lam trên mặt đang tràn đầy giận dữ.

"Lang Tư Lạc! Ngươi đừng quá phận như vậy! Ngươi và ta ở cùng một trận doanh, tại sao lại phải giết ta?" - Gã thanh niên tóc trắng quát.

"Hừ, cùng một trận doanh thì sao? Tiến vào chiến trường vị diện, ngươi phải chuẩn bị để bị kẻ khác tìm giết". Gã thanh niên mắt xanh biếc, mặc áo tím lạnh lùng cười, lập tức không hề nói thêm lời nào, cả thân hình bắt đầu nổi lên dòng điện màu tím, trên bầu trời cũng đồng thời hiện lên một đám mây lôi điện.

Thanh niên tóc trắng sắc mặt biến đổi.

Luận về tốc độ, hắn vốn không bằng Lang Tư Lạc tu luyện lôi điện pháp tắc, trốn cũng không thoát. Chỉ có chiến đấu!

Mặc dù biết rõ mình yếu hơn so với đối phương, nhưng hắn lại chỉ có thể ngạnh kháng, lập tức gầm nhẹ một tiếng: "Lang Tư Lạc, ngươi không cho ta một chút cơ hội nào, ta đây cũng không để ngươi có kết cục tốt đẹp đâu!" Thanh niên tóc trắng bên ngoài thân cũng hiện lên quang mang màu trắng, theo tiếng quát lạnh lùng, bên ngoài thân thể hắn hiện lên một đạo trường mâu màu trắng cùng một thanh trường mâu trong suốt.

Vật chất công kích, linh hồn công kích hợp nhất.

"Hưu!"

Hai đạo trường mâu dung nhập vào nhau, trường mâu màu trắng hư ảo trực tiếp bắn về phía đối phương.

"Chết đi!" gã thanh niên mắt xanh biếc mặc áo tím lạnh lùng nói.

"Oanh long long!"

Đám mây lôi điện trên bầu trời đột nhiên đánh xuống đạo lôi điện màu tím như một dòng lớn, đồng thời từ trong cơ thể gã thanh niên mắt xanh biếc cũng phát ra một đạo lôi điện màu xanh, hai dòng lớn lôi điện từ hai phương hướng tấn công gã thanh niên tóc trắng.

Nhưng lúc này, trường mâu đã đến sát trước người gã thanh niên mặc áo tím.

"Hừ!" Gã thanh niên mặc áo tím hừ lạnh một tiếng.

Chỉ thấy hắn vươn tay phải ra, trên ngón trỏ ngưng tụ một đạo ánh sáng màu tím, trực tiếp đánh tới trường mâu hư ảo.

"Bồng!"

Trường mâu hư ảo màu trắng vốn là vật chất công kích cùng linh hồn công kích hợp nhất. Lúc này trường mâu màu trắng hư ảo cũng bị băng liệt rơi xuống. Vật chất công kích như vậy cũng không gây thương tổn được ngón tay của gã thanh niên áo tím, linh hồn công kích cũng đồng dạng bị phá tan.

"Xuy xuy".

Bị hai đạo lôi điện màu xanh và màu tím vây quanh, gã thanh niên áo trắng sắc mặt cũng biến đổi. Hai dòng điện có thuộc tính khác nhau, dĩ nhiên cũng làm sinh ra không gian điện trường đặc trưng, làm điện ly trong không gian cũng gợn lên. Lôi điện đặc thù bao vây lấy thân thể gã thanh niên áo trắng.

"A .. aaaaa!" Gã thanh niên áo bào trắng phẫn nộ ngửa đầu gầm lên.

Lập tức khí tức cường đại từ thân thể hắn phát ra, quang mang màu trắng tràn ngập.

"Tới khoảnh khắc tối hậu, cũng chỉ biết dùng chủ thần lực sao? Ngươi sử dụng chủ thần lực, ta cũng sử dụng chủ thần lực, kết quả không phải là giống nhau sao?" Lang Tư Lạc trong lòng cười lạnh, bên ngoài thân thể hắn cũng tản mác ra khí tức cường đại, quang mang màu tím bắt đầu tràn ngập bên ngoài thân thể.

Trong lúc hai đại cường giả đều sử dụng chủ thần lực, Lâm Lôi cùng Bối Bối cũng lặng yên rời khỏi sườn núi, đi tới một chỗ có lượng lớn cỏ dại che khuất, hai người Lâm Lôi , Bối Bối ẩn ở trong đó, quan sát hai đại cường giả chiến đấu.

"Thực lực đều rất mạnh". Bối Bối không khỏi khen ngợi.

"Gã thanh niên áo trắng kia, là Quang minh thần giới thống lĩnh Vưu Lan Đức, mà gã thanh niên áo tím còn lại là Lôi điện thần vị diện thống lĩnh Lang Tư Lạc. Căn cứ vào tin tức Bối Lỗ Đặc gia gia ngươi cung cấp, Lang Tư Lạc này là thống lĩnh không dễ động vào". Lâm Lôi truyền âm nói: "Vưu Lan Đức này am hiểu linh hồn công kích , mà Lang Tư Lạc (ND- tác giả viết là Vưu Lan Đức nhưng có lẽ là viết nhầm) thì linh hồn công kích và vật chất công kích đều am hiểu. Tốc độ của hắn cũng cực nhanh. Hơn nữa, hắn còn dung hợp phòng ngự chủ thần khí vào bên ngoài thân thể".

Bối Bối không khỏi cả kinh.

"Dung hợp phòng ngự chủ thần khí vào bên ngoài thân thể? Không phải giống như Đại trưởng lão sao?"

Lâm Lôi gật nhẹ đầu, tiếp tục quan sát hai người đối chiến: "Lang Tư Lạc vì có phòng ngự chủ thần khí nên vật chất phòng ngự vô địch. Ngoài ra hắn còn cực am hiểu linh hồn phòng ngự, cho nên muốn công phá được linh hồn phòng ngự của hắn cũng rất khó. Người này là một thống lĩnh phi thường mạnh".

Lang Tư Lạc cơ hồ không có nhược điểm.

Tu luyện lôi điện pháp tắc nên tốc độ rất nhanh, tất cả các mặt đều mạnh. Cho dù trong số rất nhiều thống lĩnh, tuyệt đối thuộc về những người đứng đầu.

"Nhưng...". Lâm Lôi nở nụ cười, "Bối Bối ngươi lại vừa vặn khắc chế hắn!"

Để kháng cự lại thiên phú thần thông Phệ thần của Bối Bối, phải đạt tới Đại viên mãn, hoặc là sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Lang Tư Lạc này, thực sự gặp phải khắc tinh. Mặc dù bình thường Lang Tư Lạc linh hồn phòng ngự rất mạnh, thế nhưng, Bối Bối đây là thiên phú thần thông, không thể dùng linh hồn công kích bình thường để so sánh.

"Dát dát, lão Đại, giao cho ta đi". Bối Bối hưng phấn đứng lên.

"Chiến đấu đã kết thúc!" Lâm Lôi truyền âm nói.

Chính xác, thanh niên áo trắng Vưu Lan Đức hoàn toàn bị lâm vào thế yếu, gã thanh niên áo tím Lang Tư Lạc rốt cục sử dụng một đạo vật chất công kích, làm Vưu Lan Đức cả thân thể bị nổ tan tành.

"Ha ha...." Lang Tư Lạc cười đi tới, lấy trên mặt đất một khối huy chương màu vàng cùng với một chiếc không gian giới chỉ.

Đúng lúc này thì -

"Ai?"

Lang Tư Lạc không nhịn được quát, đồng thời quay đầu nhìn lại. Hắn đã cảm ứng được động tĩnh cách đó không xa, có điều hắn cũng không một chút quan tâm. Cho dù trong các thống lĩnh, người có khả năng giết hắn cũng là quá ít.

"Sao?" Lang Tư Lạc vừa nhìn, lập tức sững sờ.

Chỉ thấy một đạo ảo ảnh màu đen bắn nhanh tới, đồng thời giữa không trung hiện lên một đạo hư ảnh Phệ thần thử cực lớn, đôi mắt lạnh lùng đang nhìm chằm chằm vào hắn. Lang Tư Lạc bị nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt không khỏi đại biến:

"Bối Lỗ Đặc? A! Khônggggggggg....!"

Lang Tư Lạc đã hoàn toàn điên cuồng.

Hắn cơ hồ không có nhược điểm, nhưng đó chỉ là đối với tuyệt đại đa số thống lĩnh, không có nghĩa là hoàn toàn không có nhược điểm. Nếu thực sự hoàn mĩ không có nhược điểm, đã không cần tới chiến trường vị diện. Thiên phú thần thông Phệ thần của Bối Lỗ Đặc rất nổi danh, đúng là khắc chế những người bọn họ. Gặp phải một chiêu này, trừ phi sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí, hoặc đạt tới Đại viên mãn, nếu không kết quả chỉ là chết.

Thiên phú thần thông, quả thực bá đạo!

Lang Tư Lạc không rõ, Bối Lỗ Đặc trong truyền thuyết thân thể cứng rắn ngang với thần cách, hoàn toàn có thể dùng tay không để ngạnh kháng chủ thần khí. Hơn nữa linh hồn cũng có linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Xét về toàn diện, hoàn toàn không có một tia nhược điểm, là siêu cấp nhân vật. Nhân vật như thế này, đã đứng ở tối đỉnh phong. Cần gì phải tới chiến trường vị diện?

Hắn không rõ!

Nhưng hắn cũng không có cơ hội để hiểu rõ.

Một cỗ ba động đặc thù trực tiếp hướng tới khu vực linh hồn của hắn, linh hồn phòng ngự của hắn trước chiêu này căn bản không có một chút tác dụng.

Chỉ thấy Lang Tư Lạc ngây ngốc đứng tại chỗ, trong đôi mắt xanh biếc không còn một tia khí tức của sự sống, cả người giống như một khối gỗ, lập tức "Oanh" một tiếng, trực tiếp ngã xuống mặt đất. Một viên thần cách trôi dạt bay lên, đồng thời một khối huy chương màu vàng từ cơ thể hắn rơi ra, một kiện khôi giáp màu tím cũng đồng thời từ cơ thể hắn xuất ra.

"Kim sắc huy chương, vật chất phòng ngự chủ thần khí". Lâm Lôi con mắt sáng ngời.

Chỉ thấy Lâm Lôi cùng Bối Bối hai người hoá thành hai đạo ánh sáng, trực tiếp thu lấy huy chương màu vàng, phòng ngự chủ thần khí cùng không gian giới chỉ.

"Đi mau, địa phương này không thể ở lại lâu".

Lâm Lôi, Bối Bối hai người cũng không kịp dò xét cẩn thận, lập tức rời đi.

"Xào xạc" Gió lạnh gào thét bên ngoài, từng đám cỏ dại bị gió thổi nằm rạp xuống đất.

Thi thể Lang Tư Lạc cùng Vưu Na Đức đều nằm yên trên mặt đất, không có một chút khí tức. Trước đây, họ đều là những nhân vật đỉnh cường giả, thống lĩnh hô phong hoán vũ tại các vị diện! Tiến vào vị diện chiến trường cũng là hi vọng có thể vươn lên một tầng mới, tích luỹ quân công đổi lấy chủ thần khí, để trở thành thượng tầng nhân vật trong các thống lĩnh.

Thế nhưng....

Có người thành công, thì nhất định cũng có người phải thất bại.

Để một thống lĩnh thành công, phải đổi bằng cái chết của mười thống lĩnh, hoặc mười vạn thượng vị thần binh sĩ biến mất vĩnh viễn. Bất hạnh là Lang Tư Lạc và Vưu Lan Đức lại là những kẻ thất bại.

"Vù, Vù!"

Gió thổi, gió ngừng.

Hai đạo thân ảnh xuất hiện tại chiến trường vừa kết thúc, hai người này đều mặc trường bào xanh và mái tóc dài màu xanh, ngay cả tướng mạo, chiều cao cũng giống nhau như đúc. Điều duy nhất khác nhau ở bề ngoài là: một người có lông mày màu vàng, còn một người là màu trắng. Nếu người ngoài không biết bọn họ mà nhìn vào, còn tưởng đó cùng là phân thân của một người.

Nếu Lâm Lôi ở chỗ này, sẽ nhận ra hai người này chính là cường giả truyền kỳ của Phong hệ thần vị diện, Song bào thai thống lĩnh.

"Đại ca, ngươi có nhìn thấy gì không?"

Gã thanh niên lông mày màu vàng nhìn qua hai thi thể trên mặt đất, gật nhẹ đầu: "Có, mặc dù ta chưa thấy qua vị Bối Lỗ Đặc trong truyền thuyết kia thi triển thiên phú thần thông, nhưng căn cứ vào hư ảnh vừa nhìn thấy mà phán đoán, thì đạo ảo ảnh vừa rồi hẳn phải là Phệ thần thử ảo ảnh".

Lúc trước Bối Bối thi triển thiên phú thần thông, Phệ thần thử ảo ảnh có chiều cao khoảng trăm thước, dù đứng ở xa cũng dễ dàng thấy được.

Đây cũng là nguyên nhân Lâm Lôi, Bối Bối lập tức rời đi.

Thanh niên lông mày màu trắng gật đầu nói: "Gã Lang Tư Lạc này, cho dù huynh đệ chúng ta liên thủ đối phó cũng khó khăn, phi thường khó khăn. Lang Tư Lạc linh hồn phòng ngự rất mạnh, muốn giết hắn, cũng chỉ Đại viên mãn thượng vị thần là làm được, đương nhiên còn có vị Bối Lỗ Đặc có thiên phú thần thông đáng sợ. Thiên phú thần thông của Bối Lỗ Đặc, linh hồn phòng ngự của thống lĩnh bình thường hoàn toàn vô dụng. Người vừa ra tay, đến tám - chín phần mười là Bối Lỗ Đặc".

Bối Lỗ đặc thành danh cũng đã hơn vạn năm.

Còn Bối Bối thì quá ít người biết hắn. Bối Bối đạt tới thượng vị thần, cũng không tạo ra danh tiếng gì lớn. Do đó cường giả của các vị diện làm sao mà biết được. Cho nên họ mới tưởng là chính Bối Lỗ Đặc ra tay.

"Bối Lỗ Đặc sao cũng tới vị diện chiến trường sao?" Thanh niên lông mày màu trắng nhíu mày nói: "Với thực lực của hắn, lẽ ra không cần tới những chỗ này, quyền cước của hắn cũng đã đủ để vượt qua chủ thần khí. Vị diện chiến trường vốn đã rối loạn, hắn lại tiến vào..... quả thực là muốn khi dễ người khác mà".

"Khi dễ ngươi thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi dám cùng Bối Lỗ Đặc đại chiến một trận sao?" Thanh niên lông mày vàng cười nhẹ nói.

Bọn họ nhìn thấy hư ảnh Phệ thần thử nhưng cố ý đợi một lúc sau mới tới, chẳng qua là e ngại đụng phải Bối Lỗ Đặc.

"Được rồi, nhị đệ, chúng ta đi thôi, chú ý cảnh giác một chút, nhìn thấy Bối Lỗ Đặc thì tốt nhất là tránh cho xa". Thanh niên lông mày vàng liếc hai thi thể trên mặt đất, lập tức hoá thành một đạo ảo ảnh rời đi, nhị đệ hắn cũng ngay lập tức đuổi theo. Trên mặt đất lúc này cũng chỉ còn lại hai cái xác vô hồn, yên lặng nằm đó.

Tại một ngọn núi thấp màu đen, dưới đất đã không còn dấu tích của huyệt động.

Lâm Lôi cùng Bối Bối từ dưới đất đào lên, mở ra một toà huyệt động mới.

"Ha ha, lão Đại, thu hoạch lớn, thu hoạch lớn đây". Bối Bối kích động hô lên, đồng thời từ trong tay ném xuống đất một kiện khôi giáp màu tím nặng nề, một mai không gian giới chỉ liền rơi xuống bên cạnh. Đang lúc hưng phấn nói chuyện, Bối Bối đột nhiên dừng lại.

"Lão Đại!" Bối Bối kinh ngạc nhìn Lâm Lôi.

Lúc này Lâm Lôi đang chằm chằm nhìn vào huy chương màu vàng trong tay, đôi mắt tràn đầy kích động. Trong đôi mắt có thể thấy được lệ quang.

"Rốt cục, rốt cục cũng lấy được một huy chương màu vàng rồi". Lâm Lôi đem huy chương màu vàng nắm chặt trong tay, đặt lên trước ngực. Lúc này, Lâm Lôi cảm giác huy chương màu vàng tựa hồ biến thành phụ thân mình, biến thành Kiều Trì, Da Lỗ bọn họ, trong đầu không khỏi hiện nên những kí ức thời thiếu niên vui vẻ ấm áp năm nào.

Huy chương màu vàng, với Lâm Lôi mà nói, là đại biểu cho việc tích luỹ để đổi lấy chủ thần khí sao?

Sai rồi!

Đó là để cho phụ thân thời niên thiếu một lần nữa quay về, để cho huynh đệ hắn từng chịu oan khuất và tuyệt vọng mà chết có thể trở lại.

"Phụ thân, Da Lỗ lão đại, Kiều Trì.... " Lâm Lôi nhắm chặt mắt, lẩm bẩm nói, "Ta, ít nhất cũng có khả năng cứu được một người trong số các người! Phụ thân của ta, huynh đệ của ta, các ngươi hãy đợi ta từ vị diện chiến trường trở ra, các ngươi đã kiên trì gần hai ngàn năm rồi, hãy cố kiên trì thêm một thời gian cuối cùng này nhé!"

"Hãy chờ ta....."

Một dòng nước mặt trong vô thức từ từ chảy xuống.

Từ khi bắt đầu tiến vào Minh giới, đã hơn mười năm trôi qua, áp lực của Lâm Lôi vẫn rất lớn. Giống như trong lòng luôn đè nặng một tảng đá lớn! Đầu tiên là tới U Minh Sơn gặp Tử vong chúa tể, cuối cùng gian nan giành được một tia hy vọng, rồi sau đó tại Cửu U Vực khiêu chiến Xích Nham lĩnh chủ, rốt cục cũng thành công có được tư cách để có thể tiến vào vị diện chiến trường.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.

Sau khi tiến vào vị diện chiến trường, Lâm Lôi luôn cảm thấy áp lực, chính mình cũng thấy mờ mịt, thậm chí từ tận đáy lòng còn có một tia sợ hãi.

Nhìn vị diện chiến trường tưởng yên tĩnh, thực ra ẩn tàng rất nhiều, rất nhiều cường giả! Lâm Lôi sợ chính mình gặp phải siêu cấp cường giả thực sự, giết chết hắn cùng Bối Bối. Bản thân hắn chết đi cũng không sao, nhưng nếu Bối Bối bị chết, Lâm Lôi sẽ vô cùng áy náy. Hơn nữa,nếu chết đi hắn cũng không còn cơ hội để cứu cha, cứu huynh đệ của mình.

Tiến vào vị diện chiến trường hơn nửa năm, nhưng lại liên tục gặp phải thất bại đã khiến cho Lâm Lôi đáy lòng không khỏi bắt đầu hoài nghi bản thân.

Đừng thấy Lâm Lôi vẫn kiên nhẫn ở dưới đất chờ đợi mà nghĩ hắn bình tĩnh, thực ra trong tâm Lâm Lôi rất hoảng loạn, bởi vì hắn không có khả năng để tìm giết một thống lĩnh nào. Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình sẽ không cách nào lấy được thống lĩnh huy chương. Đang trong lúc thắc thỏm bất an, Lâm Lôi tưởng sẽ phải cam chịu ngày tháng tiếp theo như vậy.

Thì đột nhiên.... , một hồi đại chiến vừa rồi lại xảy ra.

Đã mang đến rất nhiều kinh ngạc!

"Rốt cục cũng thành công, một khối huy chương màu vàng". Lâm Lôi trong lòng thầm nói, "Ta cùng Bối Bối đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ thành công. Mới qua một năm. Ta đã có một khối huy chương màu vàng. Mà cuộc chiến tranh vị diện này còn kéo dài hơn chín trăm năm nữa, ta nhất định sẽ thu thập đủ huy chương màu vàng".

Một lần thành công, cũng đủ để cho tâm tình Lâm Lôi lắng xuống!

Cho dù tương lai cuộc sống hung hiểm thế nào, dù cho nguy cơ tứ phía, Lâm Lôi cũng có đủ dũng khí đối mặt!

"Đúng, còn có một khối huy chương màu vàng nữa". Lâm Lôi đột nhiên quay đầu về phía Bối Bối, nói: "Bối Bối, ngươi mau mở mai không gian giới chỉ kia ra để xem một chút. Sau khi Vưu Lan Đức bị giết, thì khối huy chương màu vàng đã bị thu vào bên trong đấy". Lâm Lôi trong lòng có chút kích động.

Bối Bối một mực chú ý vẻ mặt Lâm Lôi, lập tức nở nụ cười: "Được, cái này để ta mở."

Bối Bối cũng biết, Lâm Lôi vừa rồi rơi lệ, là do quá vui mừng mà khóc.

Một giọt máu tươi từ tay tay Bối Bối xuất ra, sau đó rơi xuống mai không gian giới chỉ.

"Sao?" Bối Bối trừng mắt.

Lâm Lôi cũng không khỏi chau mày.

Giọt máu tươi cũng chỉ lăn nhẹ trên mặt chiếc không gian giới chỉ, sau đó liền rơi xuống mặt đất, phát ra một âm thanh nho nhỏ.

"Khốn thật! Cái gã Lang Tư Lạc kia còn có phân thân còn sống". Bối Bối tức giận nói.

"Quả nhiên là như thế này!" Lâm Lôi đáy lòng đã sớm có chuẩn bị.

Bình thường thống lĩnh tiến vào vị diện chiến trường, ngoại trừ một số cực ít người, tuyệt đại đa số đều lưu thần phân thân ở bên ngoài. Dù sao tại vị diện chiến trường xác suất tử vong quả thực rất cao. Như Lang Tư Lạc này, hiển nhiên hắn cũng có thần phân thân ở bên ngoài. Khiến cho Lâm Lôi không cách nào mở mai không gian giới chỉ này.

"A!" Bối Bối đột nhiên phẫn nộ kêu lên, "Vậy kiện phòng ngự chủ thần khí, kiện phòng ngự chủ thần khí này cũng không dùng được!"

Ngay cả không gian giới chỉ cũng không thể lấy máu nhận chủ, kiện phòng ngự chủ thần khí này cũng tự nhiên là như thế.

Lâm Lôi liếc mắt nhìn ám kim sắc khải giáp, cười nhẹ nói: "Bối Bối, cũng đừng quan tâm đến cái này. Ngươi hẳn là cũng biết...., phòng ngự chủ thần khí này là chủ thần đích thân ban cho Lang Tư Lạc. Cho dù chúng ta giết hắn, thì chủ thần cũng sẽ thu hồi chủ thần khí. Nhiều nhất cũng chỉ tạm lưu lại chỗ chúng ta thôi".

"Ta cũng biết đạo lý này, có điều hiện tại chẳng phải chủ thần khí ở đây sao? Ít nhất đáng lẽ chúng ta có thể sử dụng một thời gian." Bối Bối bất đắc dĩ nói.

"Một thời gian sao? Ai biết lúc nào chủ thần tới thu hồi chủ thần khí." Lâm Lôi cười nói.

Lâm Lôi thậm chí còn hoài nghi, vị diện chiến trường này căn bản là có chủ thần giám sát. Chủ thần có thể lập tức thu hồi chủ thần khí, cũng có thể một thời gian sau mới trở lại thu hồi. Nhưng có một điều chắc chắn, sau khi giết người lấy được chủ thần khí, cuối cùng chủ thần cũng sẽ thu hồi.

"Đối với ta mà nói, đáng tiếc nhất chính là chiếc huy chương thống lĩnh kia". Lâm Lôi lắc đầu thở dài nói.

"Đúng vậy, huy chương kia đã tới tay mà không lấy được". Bối Bối bất đắc dĩ nói.

Dựa theo quy củ quân công, một khi không gian chi môn mở ra, chiến tranh chấm dứt, lúc đó sẽ dựa vào số lượng huy chương mà tính quân công. Cho dù sau này mình có tìm được phân thân còn lại của Lang Tư Lạc, lấy được huy chương màu vàng thì cũng đã vô dụng.

"Thì ra huy chương còn có thể bị lãng phí như vậy". Lâm Lôi cười khổ nói.

Giả sử có cường giả giết được bảy, tám thống lĩnh, lấy được bảy tám chiếc huy chương. Nếu hắn bị người khác giết chết, thì người đó cũng chỉ thu được một chiếc huy chương mà thôi, về phần bảy tám chiêc huy chương còn lại ở trong mai không gian giới chỉ thì không có cách nào lấy ra, chỉ có thể để lãng phí.

"Số lượng lãng phí khẳng định có rất nhiều, nhất là ở trận chiến cuối cùng ở khu vực Tinh Hà thông đạo". Bối Bối cảm thán: "Tại nơi sinh mạng là trò đùa đó, không ít người có thể bị đánh rơi xuống khu vực Tinh Hà hỗn loạn, còn có cả huy chương bị rơi vào trong khe nứt không gian, không gian loạn lưu". Bối Bối nói.

Lâm Lôi gật gật đầu.

"Xem ra thu thập huy chương cũng không phải chuyện dễ dàng, trừ phi đối phương không có thần phân thân ở bên ngoài. Những người như vậy quá ít". Lâm Lôi lắc đầu nói.

Để thu được đủ quân công, cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải làm từng bước từng bước một.

"Lão đại, không gian giới chỉ này xử lý như thế nào? trực tiếp huỷ diệt hay thu lấy?" Bối Bối hỏi.

"Thu lấy chỉ có phiền toái, không có gì tốt, huỷ diệt đi". Lâm Lôi cười nhẹ nói.

"Ba!" Bối Bối dụng lực, trực tiếp làm không gian giới chỉ vỡ vụn ra, vật phẩm bên trong không gian giới chỉ cũng hoá thành hư vô.

"Chủ thần khí này mang theo, đợi chủ thần tới thu hồi". Lâm Lôi cười nói.

"Hắc hắc, cho dù muốn huỷ diệt, chúng ta cũng không huỷ diệt được". Bối Bối nói, không khỏi đá hai ba cái vào ám kim sắc khải giáp, "Cái thứ này, thật là cứng. Hừ, hiện tại thân thể ta tu luyện còn chưa đến mức tận cùng, sau này dám chắc so với chủ thần khí cũng không yếu hơn". Bối Bối hừ nhẹ.

Bối Bối thân thể phòng ngự rất mạnh, chính là do hắn thôn phệ thần cách đồng thời lợi dụng tinh hoa của thần cách cải tạo thân thể.

Đây là do qua trình Bối Bối đạt tới thượng vị thần so với Bối Lỗ Đặc chậm hơn trăm vạn năm, chênh lệch là đương nhiên.

Lâm Lôi tại huyệt động bình yên tu luyện, bổn tôn khống chế tử thần khôi lỗi ở bên ngoài dụ địch.

Vị diện chiến trường vẫn giống như trước, bên ngoài yên bình, bên trong ngấm ngầm sát hại lẫn nhau có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Tuy nói vị diện chiến trường rất nguy hiểm, nhưng do đã thành công một lần nên Lâm Lôi, Bối Bối đã có đủ tin tưởng. Không tới một năm đã có một khoả thống lĩnh huy chương. Đừng nói là một năm, cho dù là mười năm đạt được một khoả cũng sẽ dễ dàng hoàn thành mục tiêu.

Hắn bình tĩnh, chậm rãi chờ đợi, đợi câu được con cá lớn.

"Có thể tĩnh tâm, tốc độ tu luyện quả nhiên nhanh". Lâm Lôi cười nhẹ mở mắt.

"Sao vậy?" Bối Bối cảm ứng được, mở mắt nhìn Lâm Lôi: "Lão Đại, làm sao vậy?".

"Bối Bối, chuẩn bị một chút, ta vừa phát hiện có người ở xung quanh". Lâm Lôi trong mắt xẹt ra một đạo quang mang.

"Có mục tiêu sao?" Bối Bối lập tức hưng phấn, vặn người đứng lên, "Ha ha, mới được hơn nửa tháng đã lại có mục tiêu, đã tới lúc ta thể hiện thân thủ rồi, hắc hắc!" Bối Bối rất hưng phấn.

"Đừng nóng vội, còn phải xem có đúng là quân địch không đã. Đi thôi!".

Lâm Lôi cùng Bối Bối lập tức tiến dọc theo thông đạo dưới đất, rời khỏi núi.

Một đạo thân ảnh trong bộ y phục màu đen như một làn khói nhẹ rất nhanh lướt qua sơn địa lạnh lẽo tại chiến trường vị diện.

"Hả?"

Thân ảnh màu đen đột nhiên dừng lại, lặng yên nhìn về phía xa. Hắn có đôi mắt giống như mắt chim ưng, nhưng điều quái dị nhất là da đầu bóng lưỡng của hắn có màu đen, tựa như được dát lên bằng một lớp sắt thép mỏng. Trên lớp da đầu màu đen sẫm còn có một dải hoa văn hình tròn.

"Cũng có người sao?" gã thanh niên đầu trọc bóng lưỡng nhìn về phía xa, "Là địch quân!"

Sau khi xác định được thân phận, gã thanh niên đầu trọc liền không một chút do dự.

"Vùuuuuu!"

Rất đột ngột, gã thanh niên đầu trọc tốc độ bộc phát, giống như một viên vẩn thạch bắn về phía người áo đen.

Người áo đen nọ cũng đột nhiên quay đầu, hiển nhiên là đã thấy hắn, không chút do dự, lập tức chạy trốn.

"Trốn không thoát đâu!" Gã thanh niên đầu trọc thân hình chợt quỷ dị loé lên.

Không gian xung quanh bất ngờ hình thành một vầng sáng màu vàng đất hình cầu, trực tiếp đem người áo đen đang muốn chạy trốn nhốt vào trong. Hắn bị hãm nhập trong quầng sáng màu vàng này, tốc độ nhất thời bị giảm đi. Gã thanh niên đầu trọc lợi dụng thời khắc này lập tức đuổi theo, không chút lưu tình vươn tay phải ra.

Trên tay phải gã thanh niên đầu trọc lúc này đã mang một chiếc bao tay màu đen. Gã lập tức biến thủ thành trảo như thần long chi trảo, hữu thủ lướt qua không gian, làm không gian sinh ra chấn động, trong nháy mắt liền chộp tới vai người áo đen.

"Cổn!" Người áo đen gầm nhẹ, chân phải đá ngược lên, bổ về phía đối phương.

"Rốp!", âm thanh khô khốc vang lên, bả vai người áo đen lập tức bị vỡ vụn ra.

"Cứng quá". Gã thanh niên đầu trọc trong lòng thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn hạ thủ không chút lưu tình.

Ngay sau khi phá vỡ bả vai đối phương,trảo phải lập tức thuận thế nhằm vào đầu người áo đen chụp tới. Trảo tới cực nhanh, xung quanh lại tiếp tục sinh ra vầng sáng quỷ dị hình cầu, làm không gian xung quanh đều bị trói buộc. Hắc bào nhân đầu cũng không có cách nào để tránh né.

"Phụp!" năm ngón tay phải lập tức cắm vào trong não, đầu người áo đen liền vỡ vụn, gã thanh niên đầu trọc tự tin cười: "Một cước này của ngươi cũng không kịp đánh tới ta đâu". Như gã thanh niên đầu trọc đã thấy, người áo đen kia vừa chết, hiển nhiên là không có khả năng tiếp tục công kích.

"Bùng!" chân phải của người áo đen lực lượng không hề giảm, tiếp tục bổ vào bụng gã thanh niên đầu trọc.

Gã thanh niên đầu trọc thân mình quay cuồng, nặng nề rơi xuống đất.

"Không đúng, là khôi lỗi!" Gã thanh niên đầu trọc lúc này mới bừng tỉnh, "Đây là cái bẫy!"

"Uỳnh!" Chỉ thấy gã thanh niên đầu trọc đột nhiên đạp mạnh xuống đất, trên chân phải đạp xuống cũng xuất hiện một vầng sáng, cả người bắn vọt về phía trước. Trong lúc bỏ chạy, khi mỗi cước đạp xuống mặt đất đều sinh ra quầng sáng bao quanh, làm tốc độ hắn đạt tới một mức đáng sợ.

Tựa như một tia chớp, chỉ sau hai, ba lần tiễn đạp, hắn đã biến mất khỏi phạm vi tầm mắt.

"Gã gia hoả này bỏ chạy nhanh quá!"

Khi Lâm Lôi, Bối Bối lên tới mặt đất thì cũng chỉ kịp thấy bóng lưng của gã thanh niên đầu trọc rời đi. Lâm Lôi cùng Bối Bối chán nản tựa vào sườn núi: "Tử thần khôi lỗi của ta vừa mới phát hiện hắn, trong nháy mắt hắn cũng kịp phát hiện đó là khôi lỗi, là một cái bẫy! Sau khi phát hiện đó là khôi lỗi, cũng không dừng lại, lập tức đào tẩu. Thật sự là....". Lâm Lôi không khỏi lắc đầu.

"Một chút thu hoạch cũng không có". Bối Bối phiền muộn nói, đồng thời quay đầu nhìn qua tử thần khôi lỗi nằm ở phía xa, "Lại tổn thất thêm một tử thần khôi lỗi. Lão Đại, gã đó là ai vậy?"

"Khoa Lạc Y Đức! Một thống lĩnh cực kì lợi hại tại Đại địa thần vị diện. Chỉ thích độc lai độc vãng". Lâm Lôi cười nói. Thông qua tử thần khôi lỗi, Lâm Lôi cũng đã phát hiện Khoa Lạc Y Đức xuất chiêu thế nào, từ tuyệt chiêu đã làm thành chiêu bài của hắn mà đoán ra thân phận.

"Có điều Khoa Lạc Y Đức này một kiện chủ thần khí cũng không có, chúng ta hoàn toàn có thể giết được hắn". Lâm Lôi cảm thấy rất tiếc nuối.

Quả thực là một cơ hội quá tốt. Thế nhưng Khoa Lạc Y Đức này cũng quá mức cảnh giác, phát hiện là cái bẫy lập tức chạy trốn. Không có một chút chần chừ.

"Một kiện chủ thần khí cũng không có, sao lại có thể mạnh như vậy?" Bối Bối nhíu mày nói.

"Là trong tin tức tình báo mà Bối Lỗ đặc gia gia của ngươi cung cấp nói như vậy. Khoa Lạc Y Đức này không muốn bị trói buộc, nên không muốn làm chủ thần sứ giả, vì thế mới không có chủ thần khí. Cho dù như vậy, muốn giết được hắn cũng là một chuyện rất khó". Lâm Lôi than thở nói, "Là cường giả Đại địa pháp tắc a! Ta xem tại phương diện lĩnh ngộ pháp tắc, hắn tối thiểu phải dung hợp năm loại".

Một trảo đánh vào vai tử thần khôi lỗi, đã ẩn chứa năm loại huyền ảo.

Tử thần khôi lỗi dưới trảo của hắn,cũng chỉ giống như bùn đất.

Đang trong lúc Lâm Lôi cùng Bối Bối truyền âm nói chuyện phiếm, khoé mắt Lâm Lôi đột nhiên phát hiện phía xa thấp thoáng một đạo thân ảnh, lập tức quay đầu nhìn lại - - chỉ thấy ở ngoài ba trăm thước có một đạo thân ảnh màu đen lặng yên ẩn nấp, tựa hồ đang quan sát tử thần khôi lỗi nằm trên mặt đất.

Lâm Lôi đột nhiên vui mừng đứng dậy: "Bối Bối, có mục tiêu, ngay phía bên phải, cách chừng ba trăm thước".

"Mục tiêu?" Bối Bối cũng quay đầu nhìn lại.

Ngay lúc này - -

Mà thân ảnh màu đen kia cũng phát hiện được cách đó không xa đang có hai người đứng dựa vào vách núi. Lúc này, người mặc áo đen kia cùng hai người Lâm Lôi đối mắt nhìn nhau.

Lâm Lôi không khỏi cả kinh, lập tức truyền âm cho Bối Bối: "Bối Bối, ta không cảm giác được khí tức của huy chương trên người gã áo đen kia, là quân đich bên kia trận doanh, động thủ!" Khí tức của huy chương cự ly càng gần cảm ứng càng rõ ràng. Lâm Lôi cùng đối phương khoảng cách cũng chỉ gần ba trăm thước,theo đạo lý cho dù cảm ứng mơ hồ đi chăng nữa cũng có thể miễn cưỡng cảm nhận được một ít khí tức của huy chương.

Nhưng lại không cảm ứng được, vậy - -

"Ha ha, một người chạy mất, không ngờ lại hấp dẫn một người khác tới. He he". Bối Bối cực kỳ hưng phấn.

Người mặc áo đen kia đích xác là bị tiếng động mà gã thanh niên trọc đầu tiễn đạp mặt đất phát ra hấp dẫn tới đây. Hắn vốn là muốn yên lặng ẩn nấp tại một bên quan sát. Nhưng vị trí của Lâm Lôi, Bối Bối cũng tương đối bí mật, hơn nữa vị trí này cũng vừa vặn quan sát thấy nơi của gã áo đen kia.

"Hừ". Gã áo đen rất bình tĩnh quay đầu rời đi.

"Muốn chạy?"

Phản ứng trước tiên của Lâm Lôi chính là buông ra Hắc thạch không gian, quang mang khổng lồ màu vàng đất trong nháy mắt liền phát tán ra , lấy Lâm Lôi làm trung tâm, phạm vi trong bán kính năm trăm thước tất cả đều bị bao trùm. Tốc độ bao trùm của Hắc Thạch không gian so với tốc độ của gã áo đen nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Gã áo đen chưa kịp rời đi, đã bị hãm nhập trong Hắc Thạch không gian.

Dẫn lực cực mạnh hướng về phía Lâm Lôi!

"Trọng lực không gian? Dẫn lực quả nhiên mạnh, hơn nữa lại là dẫn lực về phía sau!"

Gã áo đen lúc này mới kinh hãi, không khỏi quay đầu lại nhìn. Lâm Lôi lúc này dĩ nhiên đã long hoá cùng Bối Bối hoá thành hai đạo ảo ảnh cực nhanh phóng tới.

"Truy sát ta sao?" Gã áo đen cũng không muốn kháng cự, mà lựa chọn chạy trốn.

Dẫn lực hoàn toàn ngược lại, còn muốn chạy trốn, tốc độ làm thế nào mà nhanh hơn được?

"Còn muốn trốn?" Lâm Lôi gắt gao nhìn vào gã áo đen kia, cực nhanh đuổi theo. Trong mắt Lâm Lôi, gã áo đen kia chính là một khối kim sắc huy chương, là thứ có thể dùng để cứu được một người trong số phụ thân, huynh đệ của mình. Trong lúc đuổi theo, song phương nháy mắt khoảng cách rút ngắn xuống còn mấy chục thước.

Trong Hắc Thạch không gian, tốc độ của gã áo đen bị ảnh hưởng quá lớn.

Hắn cũng đã nổi giận.

"Ta không muốn cùng hai vị chiến đấu, hãy để ta rời đi". Một đạo thần thức truyền âm vang lên trong đầu hai người Lâm Lôi, Bối Bối, "Nếu không đừng trách ta không khách khí!"

"Còn muốn chạy? Còn muốn không khách khí?" Lâm Lôi cười.

"Bối Bối, có thể động thủ rồi, khoảng cách này hắn không thể chạy kịp". Lâm Lôi truyền âm nói.

"Yên tâm đi, lão Đại". Bối Bối rất tự tin cười.

Đúng lúc này thì.....

"Là các ngươi muốn chết". Gã áo đen đang nhẫn nhịn đột nhiên lộn tay, liền xuất hiện một chuỷ thủ màu đen.

"Vù!"

Một đạo quang mang màu đen đột nhiên bay vụt ra, bắn cực nhanh về phía Lâm Lôi. Lâm Lôi căn bản không kịp né tránh.

"Thật nhanh". Thần kiếm Lưu Ảnh trong tay Lâm Lôi khẩn cấp trực tiếp đâm ra.

"Bùng!"

Mũi của Lưu Ảnh thần kiếm lập tức đánh trúng mũi chuỷ thủ.

Lâm Lôi chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mãnh liệt đáng sợ truyền lại, dọc theo Lưu Ảnh thần kiếm truyền tới cánh tay của mình.

Xoẹt! Xoẹt!

Bàn tay phải nắm Lưu Ảnh thần kiếm bị chấn động khiến long lân vỡ ra, máu tươi rỉ ra. Lâm Lôi thân hình cũng bị chấn lui về phía sau.

Lâm Lôi bị lui về phía sau nên Hắc Thạch không gian lấy Lâm Lôi làm trung tâm tự nhiên cũng bị lui về phía sau. Lập tức gã áo đen thoát khỏi phạm vi Hắc Thạch không gian.

"Chủ thần khí!" Lâm Lôi cũng kinh hãi.

Gã áo đen cùng Lâm Lôi khoảng cách đã giãn ra, nhưng khoảng cách cùng Bối Bối không một chút giảm bớt.

"Lão Đại!" Bối Bối tức thì bạo nộ.

Tức thì một đạo ảo ảnh Phệ thần thử mờ ảo lại một lần nữa hiện lên sau lưng Bối Bối. Gã áo đen vừa quay đầu lại nhìn, lập tức sợ đến sắc mặt đại biến: "Tại sao lại có thể? Là thiên phú thần thông của Bối Lỗ Đặc!!!"

Đại danh của Bối Lỗ Đặc đã truyền khắp các vị diện. Cho dù chưa thấy qua Bối Lỗ Đặc thi triển một chiêu này, nhưng phù ảnh ghi chép tuyệt chiêu của Bối Lỗ Đặc đã rất nhiều người được xem qua.

"Khônggggggggg...." đạo thần thức yếu ớt của gã áo đen truyền lại.

Thế nhưng, tốc độ thi triển thiên phú thần thông là tương đương với tốc độ thần thức truyền âm. Mà Bối Bối thi triển thiên phú thần thông trước, cho nên gã áo đen kia ngay cả cơ hội để dùng thần thức truyền âm cảnh báo cũng không có.

"Ông!"

Ba động kì dị truyền vào trong óc gã áo đen, lập tức một quả thần cách từ trong đầu hắn trôi dạt xuất ra, mà cả thân mình hắn cũng vô lực rơi xuống. Thanh chuỷ thủ màu đen vốn đang bay trở về phía hắn cũng lạc hướng rơi xuống mặt đất, đồng thời còn có một khối huy chương màu trắng từ cơ thể rơi ra.

"Hô!" "Hô!"

Hai người Lâm Lôi lập tức đáp xuống bên cạnh thi thể gã áo đen.

Lâm Lôi trợn tròn mắt: "Sao lại thế này? Huy chương màu trắng?" Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào khối huy chương nằm trên mặt đất, không dám tin vào mắt mình.

Trong trận chiến giữa hai đại trận doanh lần này,huy chương của một phương thống lĩnh bên phía Quang minh thần giới là màu vàng, mà của binh lính mới là màu trắng.

"Sao lại là huy chương của binh lính?" Lâm Lôi không thể tin nổi.

Một người sở hữu một kiện chủ thần khí, không ngờ chỉ là binh lính.

"Lão Đại, đi mau, đây không phải là chỗ để ngây người". Bối Bối liền nói.

Lâm Lôi lúc này mới bừng tỉnh, không hề do dự, Lâm Lôi, Bối Bối lập tức thu hồi tất cả không gian giới chỉ, chủ thần khí chuỷ thủ và huy chương màu trắng rồi đi ngay.

"Những người này đều có lưu phân thân bên ngoài, nên dù giết hắn thì chủ thần khí cùng không gian giới chỉ này cũng vô pháp lấy máu nhận chủ". Bối Bối phẫn nộ nói, "Bất quá không lấy được chủ thần khí cũng không sao, dù sao chủ thần cũng sẽ thu hồi, nhưng không gian giới chỉ này khẳng định bên trong có không ít đồ vật a. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!"

Lâm Lôi đang cũng nhìn chiếc huy chương màu trắng "Dĩ nhiên là của binh lính!".

"Thật là cổ quái, bản thân có chủ thần khí,vậy mà vẫn còn là binh lính?" Bối Bối thì thầm.

Lâm Lôi trong lòng đột nhiên vừa động, lập tức minh bạch rất nhiều, không khỏi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Bối Bối, ta cho rằng, chúng ta đã chọn sai mục tiêu".

"Làm sao vậy?" Bối Bối nghi hoặc hỏi.

Lâm Lôi thở dài nói: "Chẳng lẽ ngươi không thấy gì lạ sao? Gã mặc áo đen kia sau khi phát hiện chúng ta, phản ứng đầu tiên là lập tức bỏ đi. Khi chúng ta đuổi theo hắn, phản ứng thứ hai của hắn là cảnh cáo chúng ta, nói không muốn cùng chúng ta chiến đấu, đến khi ta kiềm chế hắn thì hắn mới động thủ. Hắn tại sao lại không muốn chiến đấu? Có chủ thần khí mà còn bỏ chạy? Ta nghĩ, đó là bởi vì hắn cùng chúng ta nhất định là ở một phe".

"Cùng chúng ta ở một phe?" Bối Bối ngẩn ra.

"Đúng". Lâm Lôi bất đắc dĩ nói, "Ta xem người này, hẳn là thống lĩnh ở phe chúng ta, bất quá lại giải trừ thống lĩnh huy chương của mình để lấy máu nhận chủ huy chương binh lính của phe đối phương, thành một binh lính của quân địch. Hắn đã lấy máu nhận chủ huy chương của binh lính đối phương, vậy có thể dễ dàng cảm nhận một khi tới gần thống lĩnh đối phương, ngoài ra còn rất thuận lợi để xuống tay đánh lén, nhất cử lưỡng tiện. Điều duy nhất không hay, là sẽ bị người của cùng phía trận doanh bên mình công kích!"

Nguỵ trang thành địch quân, có chỗ tốt, cũng có chỗ không ổn.

Đáng thương cho gã áo đen nọ là hắn lại gặp phải độc thủ của hai người Lâm Lôi, Bối Bối.

"Gã gia hoả này ngụy trang địch nhân làm cái gì chứ, khiến người ta phải mừng hụt một hồi", Bối Bối trong tay cầm một thuỷ quả màu đỏ, hung hăng cắn một miếng, dáng vẻ hưởng thụ, "Lão Đại, đám thống lĩnh này đều thật giảo hoạt, cảnh giác, tìm được mục tiêu thích hợp thật là khó khăn a".

"Đừng vội vàng, cứ yên ổn mà tu luyện chờ đợi thôi". Lâm Lôi khoanh chân ngồi xuống, an tĩnh tu luyện.

Loại cuộc sống này còn có thể kéo dài hơn tám trăm năm nữa, Lâm Lôi cũng muốn trong tám trăm năm này có thể đạt được tiến bộ lớn.

Trên mặt đất hoang vu trống trải, ba đạo thân ảnh khác nhau đang cùng nhìn về một phía xa, trên mặt ba người đều có vẻ kinh hãi. Khi Bối Bối thi triển thiên phú thần thông, ảo ảnh Phệ thần thử cao đến chừng trăm thước, ba người này tại ngoài trăm dặm đều dễ dàng nhìn thấy được. Họ mặc dù biết rõ ở phía xa mấy trăm dặm đó có người, nhưng không có đủ can đảm đi tới.

"Hô, Không ngờ Bối Lỗ Đặc đó thực sự là đã tới chiến trường vị diện". Gã tráng hán thấp lùn nhướng mày, nói vẻ khó tin.

Lúc đầu Bối Bối thi triển thiên phú thần thông giết chết Lang Tư Lạc đã bị thống lĩnh khác nhìn thấy, vì vậy tin tức Bối Lỗ Đặc tới vị diện chiến trường liền bắt đầu truyền đi. Mặc dù nói Bối Bối tại bên kia Tinh Hà từng thi triển thiên phú thần thông đối phó với gã tử bào nhân, cũng bị người khác thấy qua, nhưng tin tức đó cũng chỉ truyền đi trong các thống lĩnh phía bên kia. Tịnh không có truyền tới phía bên này của địch quân.

"Ảo ảnh vừa rồi chính xác là thiên phú thần thông của Bối Lỗ Đặc, lúc trước ta còn tưởng tin tức này là giả, không ngờ lại là sự thật! Bối Lỗ Đặc này tới chiến trường vị diện này để làm gì? Kiếm quân công sao? Hắn căn bản là đâu có cần?" Gã nam tử một sừng có hàng mi màu trắng thở dài một tiếng.

Người thứ ba là một phụ nữ tóc đen, mặc quần áo cũng màu đen.

"Sợ cái gì chứ? chúng ta không cần đi chọc vào Bối Lỗ Đặc này, nhưng chúng ta ba người liên thủ cũng không cần phải sợ hắn". Người phụ nữ khinh thường nói.

"An Nhã! Đừng quá tự tin. Trong truyền thuyết Bối Lỗ Đặc này có thể so ngang với Đại viên mãn thượng vị thần, cực khó đối phó". Gã nam nhân mi trắng trịnh trọng nói, "Hắn căn bản không sợ chủ thần khí công kích, cũng không sợ linh hồn công kích, hắn là không hề có sơ hở. Mà vật chất công kích, linh hồn công kích của hắn đều mạnh đáng sợ. Cho dù chúng ta ba người liên thủ, cũng không chống lại được một chiêu của hắn".

Người phụ nữ áo đen liếc gã lông mi trắng một cái.

"Ta biết ngươi không tin". Gã trịnh trọng nói.

Thời gian Bối Lỗ Đặc thành danh quá ngắn, mặc dù Bối Lỗ Đặc đạt tới thượng vị thần đã từ rất lâu. Bối Lỗ Đặc do ở Ngọc Lan đại lục quá tịch mịch, liền từ vạn năm trước bắt đầu quật khởi. Quá trình quật khởi này cũng là quá trình đản sinh ra một nhân vật vô địch.

"Không có một chút nhược điểm, các phương diện đều rất mạnh". Gã thấp lùn nói thêm vào.

Thiên phú thần thông Phệ thần, có thể nói là linh hồn công kích cực mạnh.

Vật chất công kích của Bối Lỗ Đặc còn có chủ thần khí. Lúc trước tộc trưởng của bát đại gia tộc đều có chủ thần khí bảo vệ, nhưng đều bị Bối Lỗ Đặc dùng một côn đánh cho trọng thương. Vật chất công kích như vậy có thể tưởng tượng được.

Người như thế, làm cách nào mà chống lại?

"Chúng ta đi thôi, tại lần chiến tranh vị diện này chúng ta cần cẩn thận hơn". Nam nhân lông mi trắng lạnh nhạt nói, "Cùng lắm thì lần chiến tranh vị diện này thiếu một chút quân công, chờ lần tới lại tham gia. Bối Lỗ Đặc này chắc sẽ không nhàm chán đến mức tham gia chiến tranh lần nữa. Hơn nữa lần chiến tranh vị diện kế tiếp cũng sẽ tới rất nhanh thôi".

"Ừm". Hai người kia cũng gật đầu đồng ý.

Ba người lúc này liền rời đi.

Bối Lỗ Đặc, Đại viên mãn thượng vị thần bọn họ đều là nhân vật đứng ở trên đỉnh, chỉ có chủ thần mới có thể dễ dàng đối phó bọn họ. Nhưng mà những thượng vị thần khác cùng họ có sự chênh lệch rất lớn.

Hơn nữa tiểu đội do ba cường giả hình thành này cũng không cần vội vàng.

Bởi vì.....

Mặc dù một vạn ức năm giữa các vị diện mới tiến hành một cuộc chiến tranh với nhau.

Nhưng các cuộc chiến tranh giữa các vị diện lại không bắt đầu cùng một lúc.

Ví như, có thất đại thần vị diện, tứ đại chí cao vị diện, trong đó chỉ sinh mệnh chí cao vị diện không tham dự chiến tranh vị diện. Còn lại mười vị diện, cứ hai vị diện đối nhau, tiến hành năm cuộc chiến tranh liên tiếp. Sau khi cuộc chiến tranh giữa Hắc ám thần vị diện cùng Quang minh thần vị diện này kết thúc không được bao lâu, sẽ có các vị diện khác tiến hành đại chiến với nhau như trận chiến giữa các chí cao vị diện.

Liên tục năm cuộc đại chiến.

Bình thường chiến tranh ngắn là khoảng một vạn năm, cho dù dài nhất cũng kéo dài trăm vạn năm là kết thúc. Sau khi năm trận chiến tranh kết thúc, đợi một vạn ức năm sau sẽ lại bắt đầu.

Một vạn ức năm, thời gian quả thực rất dài. Nếu một người có tiềm lực tu luyện, thì một vạn ức năm cũng đủ để tiềm lực hoàn toàn bộc phát ra.

Một người sau một vạn ức năm, bình thường ít nhất cũng đạt thượng vị thần. Cho dù cho hắn thêm gấp mười, gấp trăm lần thời gian đi nữa thì sợ rằng cũng không thể đề thăng thêm thực lực. Dĩ nhiên đó là cực hạn của hắn. Mà mỗi lần vị diện chiến tranh, mục đích chính là cho một lượng lớn thượng vị thần cùng thống lĩnh chết đi. Làm như vậy là để siêu cấp cao thủ tại các đại thần vị diện không có quá nhiều.

Đương nhiên đây cũng là cơ hội để một số cường giả trở lên mạnh hơn.

Bối Lỗ Đặc đã đi tới vị diện chiến trường!

Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền trong các thống lĩnh. Trong nhận thức của phần lớn thống lĩnh, lần đầu nghe thấy tin tức này , không ít người không có cách nào xác định được. Nhưng khi Bối Bối thi triển thiên phú thần thông giết chết gã áo đen, thì có tới ba người chứng kiến được việc đó.

Tin tức này đã hoàn toàn được xác định!

Điều này cũng khiến cho chiến trường vị diện chấn động!

Trong quân doanh.

Một người trung niên tóc trắng mặt mũi trắng trẻo không có râu, nhưng lông mi lại dài gần chấm đất đang ngồi uống rượu cùng một gã thanh niên tóc vàng.

"Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh, ngươi không tin điều ta vừa nói?" Gã thanh niên tóc vàng cười nói.

"Ta tin tưởng". Người trung niên tóc trắng có vẻ khó hiểu lắc đầu nói, "Có điều,tính ra Bối Lỗ Đặc này cũng là kẻ đứng ở tối đỉnh phong, hắn ta hẳn là phải tự trọng thân phận, cho dù tới vị diện chiến trường cũng chỉ để toạ trấn quân doanh, cười nói mà xem thống lĩnh chém giết thôi. Nhưng không thể tự mình hạ thấp thân phận, xuống tay giết hại những thống lĩnh này".

"Đây chỉ là ý nghĩ của cá nhân Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh người mà thôi". gã thanh niên tóc vàng cười nói.

Mã Cách Nỗ Tư cũng đồng dạng là nhân vật đứng ở tối đỉnh phong. Mặc dù toạ trấn quân doanh, nhưng cũng chỉ là đi du hí để bớt nhàm chán.

Những thống lĩnh bình thường so với những người ở đẳng cấp Đại viên mãn thượng vị thần, Bối Lỗ Đặc còn có khoảng cách rất lớn. Nếu những người như Bối Lỗ Đặc, Mã Cách Nỗ Tư đi đối phó với thống lĩnh bình thường, đích xác đó là đồ sát.

"Không. Bối Lỗ Đặc này mặc dù ta chưa gặp qua, nhưng cũng nghe được một ít sự tình về hắn. Những người như hắn, rất có khả năng ẩn nhẫn, tuyệt đối sẽ không nhàm chán mà hạ mình đi giết hại những thống lĩnh bình thường". Mã Cách Nỗ Tư lắc đầu nói, "Ta hoài nghi, người thi triển một chiêu kia không phải là Bối Lỗ Đặc".

"Không phải hắn?" Gã thanh niên tóc vàng cả kinh.

"Ừm, có lẽ trong thiên địa còn một người khác có tuyệt chiêu giống như của Bối Lỗ Đặc". Mã Cách Nỗ Tư trầm ngâm nói.

Bối Bối đạt tới thượng vị thần cũng mới chỉ hai trăm năm.

Hơn nữa ngay cả người của Tứ thần thú gia tộc cũng chỉ biết Bối Bối là tôn tử của Bối Lỗ Đặc, nhưng lại không biết Bối Bối cùng Bỗi Lỗ Đặc có khả năng thi triển thiên phú thần thông giống nhau. Ví như con cháu của Thanh Long thần thú cũng không nhất định có thực lực giống nhau, bọn họ cũng không cho rằng Bối Bối có được thực lực đó.

Danh khí của Bối Bối còn chưa được truyền bá.

Phía trên cao.

Một gã nam tử mặc áo bào trắng, có hai hàng lông mày đỏ rực như lửa đang tựa vào núi đá. Gió núi làm mái tóc đen dài của hắn tung bay phấp phới, trong tay hắn đang cầm một bình rượu, khẽ ngửa đầu lên uống một ngụm. Đó chính là Thanh Hoả vừa tiến vào chiến trường vị diện không lâu.

Tại chiến trường vị diện, các thống lĩnh đều ẩn dấu tung tích của mình, có mấy người đủ can đảm hiển lộ? Chứ đừng nói đến ngang nhiên đứng trên sườn núi.

Ngồi trên sườn núi, nhìn khắp đại địa vô tận, Thanh Hoả nhè nhẹ lắc đầu cười: "Thiên phú thần thông Phệ thần? Ồ, xem ra bọn Lâm Lôi cũng đã tới bên Tinh Hà này rồi". Thanh Hoả cứ như vậy tại sườn núi tuỳ ý ngồi uống rượu, nhưng nếu có người từ xa nhìn lại, căn bản không thấy trên sườn núi có người.

Quả là quỷ dị...

Không gian xung quanh Thanh Hoả đều phát sinh vặn vẹo.

"Chiến tranh vị diện a, chết mất mười thống lĩnh mới có thể gom đủ quân công đổi lấy một kiện chủ thần khí. Hơn nữa không ít thống lĩnh bị giết huy chương lại ở trong không gian giới chỉ, vì vậy mà bị lãng phí. Thực sự muốn lấy được một kiện chủ thần khí, đâu chỉ đổi bằng cái chết của mười thống lĩnh?" Thanh Hoả thở dài một tiếng.

"Vút!"

Thân ảnh Thanh Hoả đang ở trên sườn núi chợt như một ngôi sao lửa trong nháy mắt biến mất trên không trung.

Mười năm nữa trôi qua!

Trong một huyệt động trên sườn núi tại chiến trường vị diện.

"Lại vừa tổn thất thêm một tử thần khôi lỗi". Bối Bối nói thì thầm.

Lâm Lôi đang tu luyện bên cạnh mở mắt ra: "Không có thu hoạch?"

"Không". Bối Bối bất đắc dĩ nói.

Vốn dĩ khống chế tử thần khôi lỗi là nhiệm vụ của Lâm Lôi, chỉ là do Bối Bối quá nhàm chấn nên Lâm Lôi để cho Bối Bối làm. Chỉ là Lâm Lôi như thế nào cũng không nghĩ tới, từ sau khi lấy được một khối huy chương màu vàng và một khối huy chương mà trắng thì suốt trong sáu mươi năm tiếp theo mình một chút thu hoạch cũng không có. Hơn nữa Lâm Lôi phát hiện, cho dù mình phát hiện được một ít thống lĩnh thì cũng không có cách nào để xuống tay.

Bởi vì....

Nếu gặp được kẻ đi một mình, thì đối phương hoặc là quá cảnh giác, hoặc là quá mạnh mẽ.

Còn có một loại tình huống khác, đó là hai ba người tụ tập cùng một chỗ, có khi là tới ba bốn người cùng tụ tập. Gặp phải những tổ hợp này, một khi Lâm Lôi và Bối Bối xuất mã, cho dù có thể sát hại được một người thì những người khác cũng không để Lâm Lôi, Bối Bối chạy thoát.

"Tình huống lúc nãy như thế nào mà tử thần khôi lỗi bị huỷ diệt?" Lâm Lôi cười nói.

"Lão Đại, lần này lại gặp phải gã Hắc Mặc Tư". Bối Bối bất đắc dĩ nói, "Như thế nào mà hay gặp cái gã ngu ngốc này như vây".

Lâm Lôi cũng chỉ có thể cười khổ.

"Kiên nhẫn một chút, chiến tranh vị diện này kéo dài một ngàn năm, càng về sau này, những người còn có khả năng sinh tồn là đều có chỗ dựa nhất định, không phải dễ dàng để xuống tay. Ta bây giờ là hy vọng, trong tám trăm năm còn lại có thể dung hợp thành công bốn loại huyền ảo, lúc đó ta không còn phải sợ hãi gì nữa".

Lâm Lôi rất rõ ràng, mình mặc dù được coi là mạnh, nhưng trên thực chất, tại linh hồn phòng ngự cùng công kích so với các thống lĩnh khác là còn chưa đủ. Bất quá khi đã dung hợp được bốn loại huyền ảo, phối hợp với Thanh quang thiên phú tại linh hồn hải dương thì linh hồn phòng ngự sẽ tăng lên gấp mười lần, vật chất công kích cũng tăng lên mười lần.

Khi đó ngoại trừ số ít những người như Bối Lỗ Đặc, những người khác không đủ để Lâm Lôi phải kiêng kỵ.

"Thời gian!" Lâm Lôi lúc này nhắm con mắt lại, bổn tôn cùng đại địa thần phân thân đều đắm mình trong tu luyện.

Còn chưa đủ ba tháng đi qua, Lâm Lôi không ngờ đột phá! Đương nhiên không phải đại địa pháp tắc đôt phá, Lâm Lôi khoảng cách tới lúc dung hợp bốn loại huyền ảo còn rất lớn. Lúc này đột phá, chính là phong hệ thần phân thân!

"Hả?" Bối Bối đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Lâm Lôi.

Chỉ thấy một cỗ thiên địa pháp tắc mạnh mẽ phủ xuống, trực tiếp bao trùm lấy Lâm Lôi. Đại lượng phong hệ nguyên tố huyền phù phía trên Lâm Lôi, trong cơ thể Lâm Lôi cũng bay ra một thân thể khác -- mái tóc dài màu xanh, trường bào màu xanh chính là phong hệ thần phân thân. Ngay vừa rồi, Lâm Lôi rốt cục hoàn toàn lĩnh ngộ được huyền ảo thứ chín của phong hệ.

"Oa, lão Đại, phong hệ của ngươi rốt cục đã đại thành rồi". Bối Bối nở nụ cười.

"Đã đại thành rồi". Bổn tôn Lâm Lôi liền bay đến bên cạnh, chính mình đại địa, phong hệ nguyên tố hai thứ thân hoà lực đều là siêu đẳng. Chỉ là trong quá trình tu luyện, chính mình có khuynh hướng nghiêng về đại địa hệ, phong hệ dĩ nhiên đứng vào hang thứ ba, xếp dưới đại địa và thuỷ hệ.

Bất quá, cuối cùng cũng đạt tới thượng vị thần.

Lúc này, Lâm Lôi chỉ có hoả hệ là kém cỏi.

"Không hay!" Lâm Lôi sắc mặt đột nhiên biến đổi.

"Làm sao vậy, lão Đại?" Bối Bối vì thấy Lâm Lôi đột phá mà đang cảm thấy vui mừng.

"Thiên địa pháp tắc phủ xuống, sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, dám chắc sẽ dẫn đến đây không ít người". Lâm Lôi liền nói. Lâm Lôi nhất thời nóng nảy, nếu thống lĩnh mạnh hơn tới, phong hệ thần phân thân của mình lại đang trong lúc tiếp nhận thuế biến, tạm thời không có cách nào rời đi, mặc dù quá trình này rất ngắn.

Khoảng thời gian ngắn ngủi này, cũng đủ để thống lĩnh cường giả chạy tới.

"Sợ cái gì!" Bối Bối con mắt sáng ngời, "Tới một người chúng ta giết một người, tới hai người chúng ta giết hai người, nếu đánh không lại thì bỏ chạy!".

Lâm Lôi không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng ngay lập tức buông ra Hắc Thạch không gian, Hắc Thạch không gian xuyên thấu qua núi đá, bao trùm trong cả lòng núi với khu vực bán kính chừng năm trăm thước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro