20. Xong việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ nói như thế nào, gian nan một đêm, triền miên không rõ ràng cũng đã trôi qua.

An Hữu Trân không nhớ rõ lúc đó kết thúc như thế nào, rồi sao lại mặt dày mày dạn ngủ trên giường Trương Nguyên Ánh. Tóm lại khi...tỉnh lại, ánh mặt trời đã muốn chiếu lên mặt của cô, mà Trương Nguyên Ánh cũng không có bên cạnh.

Bởi vì An cảnh quan có thói quen nằm sấp khi ngủ, cho nên khi...thức luôn gập chân quỳ đứng lên trước, sau đó mới ngồi tỉnh lại trên giường. Lúc này đây, hai tay cô đều nắm chặt, một tay để ở trên bụng, một tay để ở huyệt Thái Dương, hai mắt đau nhức.

Tuy rằng nhìn không rõ ràng, nhưng cô cũng thấy dấu vết hỗn độn trên giường, cũng không thể làm bộ quên việc cô say rượu làm ra chuyện gì. Nhớ lại đêm qua, phát hiện ra từng chi tiết nhỏ nhặt cô đều nhớ rất rõ ràng, đầu càng thêm đau đớn...

Cửa phòng tắm mở ra, An Hữu Trân "đỏ" nhuộm lên cả mặt. Trương Nguyên Ánh đi ra, cũng không thèm nhìn tới cô, ở trước gương lau tóc. An cảnh quan vẫn giữ nguyên tư thế một tay ôm bụng một tay đỡ đầu, ánh mắt thật tỉ mỉ quan sát, cũng không nhìn ra cảm xúc của người bị hại.

"Ách..."

Cô vất vả, dùng hết dũng cảm muốn mở miệng nói một cái gì đó, Trương Nguyên Ánh lại bỏ lại khăn mặt, người cũng ra khỏi phòng ngủ. An Hữu Trân quỳ ở trên giường, đầu gục trên đầu gối, lộn xộn ôm đầu kêu rên.

Muôn vàn xấu hổ, tất cả chỉ muốn chạy trốn, An Hữu Trân vẫn là kiên trì đối mặt. Thừa dịp Trương Nguyên Ánh ở trong phòng ăn ăn điểm tâm, cô vội vàng thu xếp bản thân gọn gàng, khi đối mặt Trương Nguyên Ánh cũng đỡ khẩn trương. Nhưng Trương Nguyên Ánh thoạt nhìn không muốn đối mặt với cô, từ nãy đến giờ cũng không nói gì cũng chẳng ngẩng đầu lên. An Hữu Trân cũng không còn dũng cảm gì hết, do dự chừng chừ, hoàn toàn không phải phong cách ngày thường.

Không khí không được tự nhiên, Trương Nguyên Ánh tự ăn xong bữa sáng của mình. Hữu Trân thấy cô muốn ra ngoài, cố gắng đuổi theo. Hai người không nói một lời ra ngoài cửa, vào thang máy, xuống lầu. Tới cửa tòa nhà, An Hữu Trân rốt cục chịu không nổi không khí nặng nề như thế này:

"A -- tôi, tôi một hồi còn phải đi về cục, vậy --, cô có việc- "

Có thể đi trước. Nửa câu sau, An Hữu Trân không dám nói ra, mà Trương Nguyên Ánh là loại người nào cô như thế nào không hiểu. Nghe được cũng giống như không có nghe qua, dừng cũng không dừng.

Từ lúc xuống bậc thang chờ tài xế mở cửa xe, cho đến khi nhấc chân đi vào, đóng cửa, xe lướt đi, Trương Nguyên Ánh mắt vẫn nhìn thẳng, không chớp cũng không liếc nhìn người phía sau.

An Hữu Trân nhìn chiếc xe từ từ ra khỏi tầm mắt của mình, chợt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rầu rĩ.

Chịu đựng đau đầu đi tới văn phòng, trống rỗng. Ngày mai mới làm việc, hôm nay trong cục không một bóng người. Ngày hôm qua tiệc cuối năm, mọi người chắc uống không ít, không chừng tới giờ vẫn còn đang hò hẹn với Chu Công.

An Hữu Trân ném chìa khóa trên bàn, ngồi vào ghế xoay, đầu dựa vào lưng ghế, sững sờ nhìn trần nhà.

Thật sự là trúng tà.

Trương Nguyên Ánh, trước đó không có gặp chỉ là nghe tiếng tăm làm cho cô cảm thấy không tốt, An cảnh hùng tâm tráng chí, một lòng muốn phá đại án, cũng không tự nguyện làm cận vệ cho người ta. Lúc gặp mặt, cãi cọ vài câu, ấn tượng ngược lại tốt đẹp lên. Cô gái trẻ tuổi này được các tạp chí tài chính kinh tế phong là người giàu có nhất, nhưng người ta cũng không giống như trong tưởng tưởng của cô là khôn kéo, xảo quyệt, ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh mà chỉ có chút lạnh lùng, cao cao tại thượng, dễ dàng thấy được tính cách là do tính chất công việc mà nên, cũng không phải cưng chiều mà sinh kiêu ngạo.

Trước đây vì công việc An Hữu Trân không thể không tiếp cận cô, không biết từ lúc nào bị hấp dẫn bởi cô gái lạnh lùng này.. Thật sự có người có thể chỉ làm việc không có nghỉ ngơi, giải trí sao? Thật sự có người có thể vĩnh viễn chỉ có một cái biểu cảm không có thất tình lục dục sao? Rất rõ ràng không phải, thì ra cô làm việc lâu cũng phát giận, giấc ngủ không đủ cũng muốn nằm nướng; thì ra cô biết giận cũng biết cười, hơn nữa lúc tươi cười cực kỳ xinh đẹp; chẳng qua phần lớn thời giờ, cô không thể không che giấu phần không vui cùng không hài lòng của mình, miễn cưỡng đi ứng phó công việc với người không muốn ứng phó. Hữu Trân bắt đầu cảm thấy được đau lòng cho vẻ bề ngoài miễn cưỡng của cô gái có tương lai rạng rỡ vô hạn này...

Vì thế nguyện ý tiếp cận cô, tăng ca và đi công tác cùng cô, rảnh rổi thì trò chuyện, nhàm chán thì trêu chọc cô. Tuy rằng nhiều lúc gặp trắc trở, nhưng đôi khi cũng hiểu được 1 phần bản tính thật của người đó, không biết sao cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Dường như, tính cách của cô là điều gì cũng cất giấu trong lòng, không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng ở những việc tỉ mỉ thì bắt đầu thấy được sự ôn nhu. Kiểu ở chung nhà như vậy so với bạn bè càng thân thiết hơn và có chút gì đó nảy sinh, 2 người rõ ràng chưa ý thức được nguy hiểm khi ở chung. Cho đến gần đây phát triển đến mức quan hệ xác thịt...

An Hữu Trân xoa xoa hai mắt, không biết hành vi điên cuồng của mình là do đâu mà ra.

Sao lại có cái loại cảm giác điên cuồng này với cô ấy? Sống hơn hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thích qua ai. Thích thì có thích thật, mà thích đến mức muốn đi xâm phạm, chiếm lấy, thấy cô ấy liền không khống chế được, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, phấn khởi? Dùng nửa người dưới ngẫm nghĩ? Đáng chết chính là cô ấy lại không phản kháng gì? Tuy nói rằng chuyện tình giữa 2 người con gái bây giờ không đến mức kinh thiên động địa, nhưng cũng không phải dễ dàng để người khác chấp nhận, như vậy sau này làm sao để ở chung a?

An Hữu Trân dùng sức bóp huyệt thái dương, rất...muốn khóc...

Cửa ban công vang lên, có người đi vào. An Hữu Trân giương mắt, Lưu Trung Bảo ngồi xuống phía trước, đưa lưng về phía cô,

"Làm sao vậy? Đau đầu? Mấy người mấy năm nay coi thường sức khỏe mình a, coi chừng sức khỏe tốt bắt đầu hư hỏng a."

"Chú Bảo."

Rầu rĩ lên tiếng chào hỏi.

"Đau đầu ở nhà ngủ đi, còn tới đây làm gì?"

"Ngủ không được a..."

Lưu Trung Bảo quay đầu, cánh tay đặt trên lưng ghế:

"Ngủ không được? Ngạc nhiên ha, con không phải được xưng ngủ như chết sao? Khó có chuyện khiến cho con ngủ không được a?"

"Có tâm sự cho nên ngủ không được..." Giọng nói An Hữu Trân rầu rĩ nửa sống nửa chết.

"Tâm sự? Buồn về chuyện tình cảm a?"

Hữu Trân nhìn hắn: "chú Bảo, lúc còn trẻ chú có thích ai không?"

"Ha ha, quả nhiên a! Mùa xuân của tiểu Kiều chúng ta đến rồi a?"

Lưu Trung Bảo trêu chọc hoàn toàn đến sự quan tâm, tốt bụng của người lớn, do đó Hữu Trân cũng có thể nói với hắn một chút rối rắm của mình:

"Lúc chú thích một người, sẽ làm như thế nào?"

"à -- đối xử tốt với cô ấy, quan tâm cô ấy nhiều một chút."

"Cứ như vậy sao?"

"ừ -- từ từ càng ngày sẽ càng sâu đậm, mà còn phải tùy tình huống cụ thể. Ai thích con? Hay là con thích ai?"

An Hữu Trân không nói.

"Lúc còn trẻ a, thích là chủ động chút, cho dù có lúc đau khổ, chua xót, đó cũng là điều tất nhiên phải... phải... phải trải qua. Đừng chờ tới lúc không có cách nào cứu vãn mới hối hận."

Lưu Trung Bảo nói xong quay người lại, mở ngăn kéo ra tìm kiếm gì đó.

An Hữu Trân nâng mí mắt, trên bàn Lưu Trung Bảo mãi mãi cũng chỉ để độc nhất 1 tấm hình, trong tấm hình đó là 1 cô gái trẻ mặc cảnh phục, và vợ và đồng nghiệp của Lưu Trung Bảo, nhiều năm trước hi sinh trong lúc chấp hành nhiệm vụ, từ đó về sau, trở thành nỗi đau khổ nhất trong cuộc đời của Lưu Trung Bảo. Nhiều năm đã trôi qua, hắn vẫn cô độc, cũng vì quá yêu vợ mình, không thể chấp nhận được bất kỳ người cô gái khác.

"chú Bảo, chú -- có hối hận không? Ý con là, hối hận đã yêu một người."

Lưu Trung Bảo cứng đờ, tạm ngừng động tác. Sau một lúc lâu, bình tĩnh nói:

"Không, thật lòng yêu 1 người là sẽ không hối hận."

Khẳng định xong, dường như thở dài, thay đổi giọng nói ra vẻ thoải mái:

"Chú đi đến chỗ cục trưởng Vương trước, con không có việc gì cũng về nhà đi nha?"

Hữu Trân gật gật đầu: "Con đã hiểu."

Lưu Trung Bảo biến mất khỏi phòng. An Hữu Trân tiếp tục nhìn tấm hình nằm ngay ngắn trên bàn Lưu Trung Bảo, như có điều suy nghĩ. Nhìn một hồi, nhẹ nhàng hỏi:

"Chú ấy nói chú ấy không hối hận, nhưng mà điều đó làm chú ấy cô độc nửa đời, còn dì có hối hận không?"

Cô gái trong tấm hình vẻ mặt thản nhiên, đương nhiên không có trả lời cô.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, An Hữu Trân lúc ẩn lúc hiện trở về nhà. Kiều mẹ thu xếp một bàn đồ ăn để Hữu Trân cùng Kiều ba chạm cốc.

Ăn xong, Hữu Trân xung phong đi rửa chén, bị An mẹ đuổi ra phòng bếp. Ngồi trên ghế sofa xem TV, trên TV chiếu một cảnh náo nhiệt nhưng cô không có tâm tư gì để xem, 1 lúc sau ngồi không yên.

"Mẹ, con về nhà mình."

An Hữu Trân hướng về phía bếp nói.

An mẹ chà tay trên tạp dề đi ra: "Hôm nay không ở nhà ngủ?"

"Không được, mai kia con không chừng không biết lúc nào trở đi."

Nói xong mặc quần áo tử tế, dựa ở khung cửa đổi giày.

"ừ, cũng đúng, về nhớ gọi điện thoại. Trên đường cẩn thận a?"

"Dạ, tạm biệt mẹ. Ba! Con đi đây! Tạm biệt!"

Nói vọng vô phòng sách, An Hữu Trân liền ra khỏi nhà.

Không khí náo nhiệt sôi nổi, người đến người đi, chọn cho mình con đường náo nhiệt nhất, một mình cô đi từ đầu đường đến cuối đường trên phần đường dành riêng cho người đi bộ, đi đến chân đều tê rần. Nhìn đám người dần dần tản đi, lấy hết can đảm, chạy tới khu Cảnh Duyệt Vinh Viên.

Bấm chuông cửa nửa ngày, Trương Nguyên Ánh không ở nhà. An Hữu Trân lại không muốn đi, ngồi im lặng trên bậc thang chờ đợi. Cũng không chắc cô sẽ trở về, nhưng là vẫn muốn đợi. Trong lòng, rất muốn gặp cô.

Khu cầu thang bộ không có thiết bị sưởi ấm, An Hữu Trân ngồi hơn một giờ, hai chân cũng mất hết cảm giác. Ngay lúc mơ mơ màng màng, ngồi ngủ gục, "Đinh" một tiếng, sau đó là tiếng cửa thang máy mở ra.

Trương Nguyên Ánh từ trong thang máy đi ra, bên trong áo khoác ngoài mặc một chiếc váy dạ hội, trên mặt trang điểm tinh xảo, thoạt nhìn xinh đẹp, rực rỡ nổi bật. Nhưng đôi mắt mệt mỏi, gợn sóng.

Hôm nay là Trương thị làm tiệc rượu tiễn năm, Trương Nguyên Ánh làm chủ nhân tương lai, không ngừng xã giao với toàn bộ những người dự tiệc, cho đến người cuối cùng về mới kéo thân thể cứng đờ của mình về nhà.

An Hữu Trân nén lại tâm trạng đau nhức, tê dại, đứng lên, nhìn Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh không có tránh đi, đón ánh nhìn chăm chú của Hữu Trân, nhưng sắc mặt ủ rũ. Im lặng 1 lúc, mới cúi đầu mở túi xách tìm cái chìa khóa mở cửa.

An Hữu Trân có chút ít không yên lòng đi theo, đứng ở sau lưng, nhìn đôi vai gầy yếu của cô, rất muốn ôm cô. Trương Nguyên Ánh không có cản Hữu Trân vào nhà, nhưng cũng không nói chuyện với cô.

Vào cửa, Trương Nguyên Ánh thay quần áo, đi vào phòng tắm của mình tắm rửa. An Hữu Trân ngồi một chỗ, trong lòng bối rối.

Đợi đến khi Trương Nguyên Ánh từ phòng tắm đi ra, vào bếp rót 1 ly nước rồi lại vào phòng ngủ. An Hữu Trân vẫn đăm đăm nhìn theo cô, lúc sau cũng đi qua đó.

Ở trước cửa phòng ngủ, Trương Nguyên Ánh xoay người, bắt lấy tay vịn, chặn An Hữu Trân.

Hữu Trân mi run lên, cúi đầu:

"Tôi chỉ là -- "

Trương Nguyên Ánh vẫn im lặng như trước, chớp mắt một cái, nhìn cô cúi đầu, mở miệng:

"Cho tôi một ít thời gian."

An Hữu Trân ngẩng đầu lên, nhìn trong đôi mắt đó ẩn chứa nhiều điều. Trong lòng cũng cố kìm nén:

"Được. Um, chúc cô năm mới vui vẻ, còn có... Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trương Nguyên Ánh đáp lại, nhẹ nhàng đóng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro