32. Cùng ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Hiền Thư nói, mặt Trương Ân Thái từ từ đỏ lên rồi bắt đầu chầm chậm trở nên trắng bệch, nhìn như sắp ngất đến nơi, nhưng chưa kịp ngất.

Dì Chu mang thuốc đến, lão thái thái nhanh chóng rót nước để Trương Ân Thái uống thuốc, tránh cho tim xảy ra vấn đề gì. Nguyên Ánh cùng Hiền Thư đều buông bất cứ thứ gì đang có trong tay, đứng lên, chân cũng không nhanh bằng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Trương Ân Thái uống thuốc xong, bình tĩnh một chút, chỉ tay về phía Hiền Thư,

"Con... Con..."

Hơi thở khô khan gấp gáp, nói cũng không được suông sẻ. Lão thái thái giúp chồng điều khí,

"Thư Thư a, việc này ba mẹ của con biết không?"

Trương Hiền Thư gật gật đầu, "Biết a, con đã gọi điện thoại nói cho họ biết."

"Bọn họ nói như thế nào?"

"Bọn họ không ủng hộ cũng không phản đối. Nói con lớn rồi, biết mình đang làm gì, có thể tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình."

"Cứ như vậy?"

Hiền Thư nhún nhún vai, ngụ ý chính là như vậy.

Trương Ân Thái chỉ ngón tay về phía đứa cháu gái út, "Con lập tức về chỗ của ba mẹ con đi!"

"Tại sao?"

"Không có tại sao!! Con dám cùng cô gái cái gì Ân ở cùng nhau, thì đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà này! Khụ khụ khụ!!"

Trương Ân Thái nói quá nhanh làm cho bị sặc, lớn tiếng ho khan. Trương Hiền Thư thừa dịp này,

"Khó mà làm được, con còn muốn về thăm bà nội. Dù sao, con với ai cùng 1 chỗ cũng là chuyện của con a, tại sao ông nội phải quan tâm?"

Trương Ân Thái khụ nói không ra lời, mặt đỏ bừng, trừng to mắt, lão thái thái nhanh nhanh ngắt lời Hiền Thư,

"Được rồi được rồi, việc này chúng ta sẽ nói sau, tiểu Ánh, con cùng Thư Thư đi lên trước đi."

Vẫn im lặng, Trương Nguyên Ánh nghe thấy, gật gật đầu, kéo Hiền Thư đi lên lầu. Hiền Thư hơi không tình nguyện, vừa đi vừa than thở,

"Sau này còn có cái gì nói a? Đây rõ ràng là chuyện của mình sao..."

Lên tới lầu, Trương Hiền Thư ném mình vào sofa, ôm gối, cau mày khó hiểu nhìn chị mình,

"Chị,tại sao chị không nói lời nào?"

Trương Nguyên Ánh ngồi ở sofa đối diện, "Em muốn chị nói cái gì?"

"Nói cho ông nội biết sự lựa chọn của chúng ta a! Ôi chao, chị, chị nói đồng tính có di truyền hay không a, tại sao chúng ta giống nhau? Nhưng mà, trước kia, em thật không phải..."

"Di truyền từ ai? Ông nội bà nội? Ba hay mẹ?" Trương Nguyên Ánh đối với cách nói này không hề hứng thú.

"Khó nói a, ai biết trong nhà có thể có hay không a. Cái so sánh này cũng khó phân biệt, không giống như mái tóc "anh rể", liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."

Trương Nguyên Ánh nghe được từ "anh rể" này, cổ quái nhìn em gái. Hiền Thư lại nhún vai, biểu hiện vô tội.

"Nói cho ông nội biết chúng ta giống nhau, chỉ sợ bệnh tim tái phát, bây giờ chị còn không biết nên mở miệng như thế nào." Chuyển đổi đề tài, vẻ mặt Trương Nguyên Ánh vô cùng nghiêm túc.

"Vậy chị cũng không thể không nói a, rất khó để cả nhà không biết. Hay là chị muốn dây dưa đến già tới khi ông trăm tuổi a?"

"Hiền Thư!"

"Em thấy rằng, nói sớm 1 chút, để họ từ từ chấp nhận."

Nguyên Ánh có chút buồn bực, không muốn nói tiếp đề tài này, thở mạnh 1 hơi, "Trong thời gian này, em nên ở cạnh Gia Ân, ông nội nhất định sẽ có hành động. Tuy rằng Gia Ân có thể không cần, cẩn thận vẫn tốt hơn."

"Dạ." Hiền Thư gật gật đầu, "Em đã biết."

"Được rồi, chị đi ngủ trước. Em cũng ngủ sớm một chút đi."

"Chị ngủ ngon."

Trương Nguyên Ánh đứng dậy, trở về phòng của mình.

Một đêm thật sự không ngủ được, buổi sáng Nguyên Ánh thức dậy, tâm tình hỗn loạn. Sáng sớm Hiền Thư vẫn chưa thức, Trương Ân Thái cũng không có, hỏi qua bà nội biết không có vấn đề gì, mới yên tâm đi công ty.

Buổi sáng có cuộc họp cấp cao, Trương Nguyên Ánh nghe các ngành báo cáo, cũng không có chuyên tâm. Cũng may các báo cáo khi đưa đến đều được thư ký xét duyệt trước, nên cô có thể để mặc cho bản thân mình thất thần 1 lúc. Tối qua, Hiền Thư can đảm nói và làm đối với cô như 1 đòn thúc giục. Trước đây, cách cô gặp Hữu Trân vẫn đều là lúc hoàng hôn, gặp nhau toàn trên giường, cô chưa bao giờ phải lo lắng mấy vấn đề này. Nhưng mà, ai cũng không nghĩ mình sẽ coi trọng chuyện tình không có tương lai này, mặc dù có thể dễ dàng đoán được bão táp đầy trời.

Đột nhiên, di động trên người Trương Nguyên Ánh vang lên tiếng chuông, cô giật mình, trong phòng họp vì âm thanh bất ngờ xuất hiện làm cho toàn bộ im lặng.

Nhanh chóng bắt điện thoại,

"Alô?"

Kể từ lần Hữu Trân gặp nạn, di động của Trương Nguyên Ánh mở tiếng cả ngày và không rời người cô dù chỉ 1 phút, bây giờ đột nhiên gọi điện, cô phản xạ có điều kiện nghĩ đến lại có chuyện gì xảy ra.

"A... Là tôi."

An Hữu Trân không thể tưởng tượng được Trương Nguyên Ánh sẽ nhanh như vậy nghe điện thoại và lại nói nhanh như vậy, nên có chút ngẩn người.

"Làm sao vậy?"

"Không... Không có việc gì."

Nguyên Ánh lúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem ánh mắt xin lỗi hướng đến những người ở đây, đứng dậy rời chỗ ngồi, mở cửa đi ra khỏi phòng họp.

"À..., muốn hỏi em một chút, buổi trưa có rảnh không?"

Hữu Trân đoán được quấy rầy công việc của Trương Nguyên Ánh, rất không yên tâm, với tính cách cuồng công việc của cô, nên mất hứng.

Nguyên Ánh đứng ở hành lang bên ngoài phòng họp, một tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, một tay chống cằm, giọng nói nhẹ nhàng,

"Có. Chuyện gì?"

"Muốn gặp em a, mẹ tôi cho phép tôi ra ngoài hít thở không khí, nhưng phải về trước cơm chiều, cho nên -- "

Trong điện thoại giọng Hữu Trân có hơi khác, nhưng mà, có thể nghe ra âm điệu quen thuộc. Nguyên Ánh khóe môi không tự giác hé mở,

"Ừ. Vậy đi ăn trưa?"

"Được được, chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn. Nhưng mà, tôi muốn dẫn thêm 1 người, được không?"

Trong đầu Trương Nguyên Ánh hiện ra mặt Lý Nhiên, nên nhíu mày. Nhưng mà, lúc này đây An Hữu Trân không nhìn thấy, còn đang chờ Trương Nguyên Ánh trả lời. Sau 1 lúc trầm ngâm, cuối cùng cũng không nói ra, miễn cưỡng chấp nhận,

"Ừ. Qua đón Trân?"

"Không cần, tự tôi chạy qua. 12 giờ ở cửa Hoa Thái Thương Hạ gặp, mới quyết định đi ăn cái gì, được không?"

"Được. Ra đường nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm."

"Tôi biết, giữa trưa gặp."

Giọng An Hữu Trân rất là vui vẻ, nghe rất cuốn hút, tâm tình Trương Nguyên Ánh cũng vui vẻ theo, cúp điện thoại, khó kìm chế nụ cười, quay trở lại vào phòng họp. Đầu tiên là xin lỗi, sau đó tiếp tục hop, mọi người đang ngồi trong phòng đều kinh ngạc, như gió xuân thổi qua ngày đông giá rét a...

Hoa Thái Thương Hạ là 1 trong những trung tâm thương mại phồn hoa nhất, người và xe nô nức, như nước chảy. Mọi người đi qua đều đưa mắt nhìn 1 cô gái đang ôm trẻ nhỏ trên người, thậm chí đi đã rất xa còn ngoáy đầu lại nhìn.

Nguyên nhân chủ yếu làm cho bọn họ quay đầu lại nhìn chính là cô gái đang ôm đứa nhỏ. Mái tóc quăn quăn màu nâu, làn da trắng trẻo mịn màng, rất giống với nước da trắng trẻo của 1 đứa con nít, nhưng con ngươi thì lại đen như mật, không ngừng xoay tròn, rất đáng chú ý. Đứa nhỏ bị ôm da cũng trắng tóc cũng quăn, nhìn sơ sơ như 2 mẹ con ruột.

Cho nên thường nói con người sẽ bị mắt mình lừa gạt.

Khi Trương Nguyên Ánh đến, 2,3 người nhiều chuyện đứng bên cạnh Hữu Trân, nắm lấy tay đứa trẻ, không ngừng khen ngợi nhéo qua nhéo lại mặt nó. Đứa nhỏ mặc đồ trượt tuyết bị Hữu Trân ôm không thoải mái, bị người lạ nắm tóc, mếu máo nhưng không có khóc rống lên.

Thấy Nguyên Ánh, Hữu Trân gọi to, vẫy tay đem đứa nhỏ ôm sang 1 bên, chạy nhanh thoát khỏi đám bà tám.

Hơi run sợ, Nguyên Ánh chưa kịp phản ứng, đã bị Hữu Trân dùng cánh tay ôm thật chặt, tỏ vẻ nhiều ngày không gặp nên rất nhớ. Đứa nhóc bị cô ôm ngang hông, ngửa đầu mơe to đôi mắt láu liên nhìn Nguyên Ánh.

"Đây là..."

"Đây là người mà tôi nói dắt theo a."

Cuối cùng, Hữu Trân quay đứa nhỏ lại, ôm thẳng đứng, quơ quơ, "Chào dì."

Đứa nhỏ khó xử nhíu nhíu mày, xem ra rất không tình nguyện, than thở kêu một tiếng,

"Dì."

Trương Nguyên Ánh "ừ" trả lời, nghi hoặc nhìn về phía An Hữu Trân,

"Đứa nhỏ từ đâu ra?"

"Cháu tôi a, An Du. Mẹ nó đi dạo phố, sợ bị vướng víu, liền ném cho tôi."

Nguyên Ánh giật mình, sờ sờ đầu đứa nhỏ, "Rất giống."

"Giống tôi a?" Hữu Trân cười.

"Ừ. Đi thôi, đi ăn cơm."

Chọn nhà hàng xong, ba người vừa chọn xong đồ ăn, lập tức nổ ra nội chiến An thị. Bởi vì An Du quá nhỏ, với không tới mặt bàn. Được Hữu Trân đặt trên chân, rõ ràng hắn không thích tư thế này, vì thế cực lực phản kháng. Hai người dì tới cháu đi không ai nhường ai, chiến đấu đến lúc cuối, An Du nắm chặt tóc Hữu Trân, Hữu Trân véo mặt cháu, ai cũng không chịu buông tay trước.

Chưa từng có kinh nghiệm can ngăn, Trương Nguyên Ánh ngơ ngác nhìn cuộc chiến trước mặt, trong lòng nghĩ may mắn An Hữu Trân không có con. Cô 1 chút cũng không biết nhường con nít, nhéo mặt An Du không chút nương tay, nhắm đánh không lại, An Du đầu hàng chịu thua, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

An Hữu Trân quay đầu sửa sang lại tóc tai bị nhéo rối bời, An Du nhìn Nguyên Ánh, nước mắt lưng tròng, vươn 2 tay mủm mỉm, muốn người đẹp an ủi một chút.

Nguyên Ánh nhìn hắn bị An Hữu Trân nhéo đến toàn bô khuôn mặt nhỏ nhắn đều ửng đỏ, bộ dạng rất tội nghiệp, trong lòng liền nảy sinh cảm giác trìu mến, đưa tay bế qua. Đặt ở trên đùi mình, giúp nó xoa xoa 2 má, nhỏ giọng hỏi,

"Con mấy tuổi?"

"Hai tuổi."

An Du nghẹn ngào, dùng chuyện này để lên án An Hữu Trân vô tình.

Hữu Trân không thèm để ý, chờ bồi bàn đem đồ ăn tới. Suy nghĩ một chút, rốt cục mở miệng nói với Nguyên Ánh,

"Chuyện em nói, tôi đã nghĩ qua. Nhưng mà, hi vọng em có thể nghe tôi nói xong nguyên nhân."

Trương Nguyên Ánh ngừng động tác dỗ An Du, từ từ ngẩng đầu nhìn Hữu Trân, chờ đợi câu tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro