43. Dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nguyên Ánh ngồi trên ghế sofa, sắc mặt tối sầm, cảm xúc cũng đã bình tĩnh. Ngày này đối với cô mà nói chỉ có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung, mà kẻ đầu xỏ gây ra sự hỗn loạn này không ai khác hơn chính là An Hữu Trân.

Bản thân cô cũng không rõ mình có bao nhiêu chờ mong dành cho Hữu Trân, hay nói cách khác, cô cũng không có những yêu cầu, tiêu chuẩn gì về thái độ của đối phương đối với cô. Mà rõ ràng thói quen của Hữu Trân chính là công việc, ngoài thời gian đó thì không thích nghĩ nhiều, trong quá trình làm việc cô ấy đã hoạt động trí óc ở cường độ cao kết hợp với hoạt động chân tay, những ngày nghỉ của cô ấy chủ yếu là giai đoạn khôi phục bản năng sống.

Đẩy An Hữu Trân ra khỏi cửa, tức giận bất chợt kích động tới hành vi, Trương Nguyên Ánh tức giận đều không phải vì thái độ ứng phó của Hữu Trân. Đối với An cảnh quan kiêu ngạo mà nói, cô ấy đồng ý tốn tâm tư đến ứng phó, đã là nể mặt, điểm này, Trương Nguyên Ánh so với người khác hiểu rất rõ. Tức giận của cô chính là không muốn rõ ràng thừa nhận nguyên nhân, hiếm có thời gian ở chung với nhau, có phải ngắn ngủi quá không?

Giọng nói trong hộp thư vang lên, Trương Nguyên Ánh giương giọng, An Hữu Trân giọng trầm thấp,

"Tôi về trước, rạng sáng mai xe lửa khởi hành, có vụ án ở tỉnh, có thể sắp tới bận nhiều việc."

Nói tạm dừng một chút, Hữu Trân như đang nghĩ cái gì. Trương Nguyên Ánh lặng lẽ chờ đợi, cuối cùng Hữu Trân lại nói ra một hơi,

"Cứ như vậy đi, liên lạc sau."

Cực nhanh nhảy dựng lên mở cửa, bên ngoài đèn tức thời sáng lên, thang máy lại rỗng tuếch. Trương Nguyên Ánh sắc mặt lạnh tới cực hạn, hung hăng đóng sầm cửa, làm phát ra tiếng vọng thật lớn ở cả tầng lầu.

Lúc ăn cơm, Trương Hiền Thư tuyên bố phải tiếp tục kế hoạch du lịch của cô, Cận lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cháu gái đi xa, bà mang nỗi buồn ly biệt, nhưng mà với sự phát triển của giao thông hiện đại như vậy, muốn kêu cô về cũng là chuyện tương đối dễ dàng. Còn hơn để cô ở nhà cùng với cô gái không rõ lai lịch.

Trương Ân Thái không tỏ vẻ gì, ông biết dù tỏ vẻ thì đứa cháu gái út bị làm hư của ông cũng sẽ không thay đổi ý định. Huống chi kế hoạch này là ngẫu hứng, cũng không phải tất yếu.

Trong sân bay, người đến người đi, đã khác so với trước kia đi không vướng bận, Trương Hiền Thư lúc này đây có người đưa tiễn. Mặc dù, cũng là cùng một người, một năm trước dùng cách kỳ lạ để đón tiếp cô ba nhà họ Trương.

Ai cũng sẽ không thể liên tưởng được ngoại hình của Kim Gia Ân và nghề nghiệp của cô, đeo kính mát màu đen gắn với cái từ xã hội đen, tựa hồ như khoảng cách 2 tinh cầu. Ngoại trừ ngẫu nhiên, cô sẽ không tự để lộ 1 chút dấu vết nào. Có như vậy, Kim Gia Ân mới làm cho cô ba có cảm giác rất mới mẻ, mặc dù như thế, cô cũng không thích chờ đợi lâu.

Tay đút vào túi quần, nụ cười thanh nhã trên mặt Kim Gia Ân, nhìn không ra nỗi buồn biệt ly. Hai người hoàn toàn không giống cảnh người yêu 18 tuổi đưa tiễn, ăn no đi dạo cứ như vậy thoải mái tự tại.

Kim Gia Ân đưa 1 danh thϊếp, Hiền Thư nhận, trên đó ghi địa chỉ cửa hàng bán hoa,

"Đây là cái gì?"

"Địa chỉ."

"Hả?"

"Khi nào có thời gian, gửi bưu thϊếp tại đây, tôi có thể nhận được."

Cách Kim Gia Ân nói chuyện tựa như chuyện không có liên quan đến mình, nhưng với 1 người thông minh như Trương Hiền Thư, sẽ nghe thấy có hương vị lưu luyến.

Gật đầu trả lời, đem cất danh thϊếp đó vào túi xách, như vậy đó là thứ liên lạc duy nhất trong khoản thời gian này. Cô ba cười mà như không cười,

"Dù sao gặp mặt cảm giác vẫn tốt hơn."

"Điều kiện tiên quyết là, có thể khi gặp phải che mặt."

Câu này lời ít mà ý nhiều, cuối cùng cũng chọc cười cô ba, vô cùng hào phóng tặng 1 nụ hôn vào má đối phương xem như cáo biệt, sau đó vẫy vẫy tay như 1 đám mây bay đi, biến mất trong phòng chờ nhộn nhịp.

Cuối thu, ban đêm tới càng ngày càng sớm, Trương Nguyên Ánh sau khi phê duyệt xong 1 hợp đồng kinh doanh, tiếng gào thét của gió Bắc nhắc nhở cô, nên đi về nhà.

Thật ra về nhà hay ở lại văn phòng cũng giống nhau, đều là ngồi trước máy tính, duyệt báo cáo, xử lý vấn đề. Cho dù thế nào, cũng phải về nhà, cho dù việc cô có về nhà hay không, đối với người khác cũng không có quan hệ gì.

Cùng người khác không sao, ha ha, cỡ nào tự do! Chính là, cỡ nào buồn bã.

Trương Nguyên Ánh không cho phép mình buồn bã, vì thế đứng dậy thu dọn, tắt đèn về nhà.

Có rất ít người trên đường, ngay cả xe thi thoảng mới có một chiếc phóng qua, đi tới đường Tây, rất xa, Trương Nguyên Ánh thấy có vài người đứng trước cửa Cục Công An. Vì thế tim bắt đầu đập không theo quy luật.

Sau lần cãi nhau đó, An Hữu Trân không có xuất hiện. Khoảng thời gian không thoải mái theo thời gian từ từ phai nhạt, mỗi ngày ngang qua nơi này, Nguyên Ánh luôn nháy mắt quay đầu nhìn, nhưng sự thật luôn vô tình. Vì vậy hiện tại, sự chờ mong trong lòng cô càng mãnh liệt, hay nói cách khác, theo trực giác đây là thời gian cần thiết để buông xuống những hờn giận.

Xe từ từ tới gần, dưới ánh đèn đường mờ ảo, bốn người trong tổ trọng án số 3, trước khí trời đông lạnh giống như đàn khỉ con rút cổ nhìn trái nhìn phải, chờ taxi đi ngang qua.

An Hữu Trân mặc áo khoác nhung, đầu đội nón len nhỏ, tay đút vào túi quần, chân dẫm dẫm hết trái rồi phải.

Nguyên Ánh không có nhiều thời gian xem xét, bàn chân thực tự nhiên giẫm xuống thắng, xe dừng trước mặt bốn người.

Hoắc Bân thấy trước, hắn đặc biệt mẫm cảm với những danh xe so với người bình thường.

"Wow,Seles • Chapman!!"

Võ Khoan thì chú ý tới người trong xe, "Ôi chao! Là Trương tổng đây."

An Hữu Trân còn cách Nguyên Ánh 500m mới nhìn thấy, biểu hiện bây giờ của cô không có.. chút thay đổi nào. Ánh mắt ẩn dưới vành nón, dùng gót chân gõ nhẹ nhàng vào 1 cái khác.

Nguyên Ánh hạ cửa sổ xuổng, hướng bên phải thò người ra,

"Đón không được xe sao? Tôi đưa mọi người đi?" Cô nhìn Võ Khoan nói chuyện, xong liếc nhìn Hữu Trân một cái.

Hoắc Bân mắt như nổ đom đóm, hắn thật sự muốn tận hưởng cảm giác ngồi xe chỉ có thể thấy trên tạp chí, vì vậy đôi mắt trông mong nhìn Hữu Trân.

"Không được, chúng tôi mỗi người ở một hướng khác nhau, đường cũng rất xa, đã trễ thế này Trương tổng vẫn là nhanh đi về đi."

Nếu lời này là Hữu Trân nói, Trương Nguyên Ánh nhất định sẽ đóng cửa sổ lại, cũng không quay đầu lại rời đi ngay lập tức. Nhưng nếu là Lưu Trung Bảo nói, vẫn là có chút khách sáo. Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng Trương Nguyên Ánh trong lòng vô cùng hy vọng, trên đường về nhà lần này, có thể may mắn bất ngờ ở cùng người nào đó.

"Không sao, cũng đã muộn rồi, rất khó bắt xe. Không chừng 1 hồi trời sẽ mưa, hay là đi lên đây đi."

"Đội trưởng " Giọng Hoắc Bân thê thảm, đáng thương như vậy.

Hữu Trân nhìn xung quanh ba người thuộc hạ của mình, lại nhìn xe Nguyên Ánh, im lặng không nói gì. Trầm ngâm một lúc, gật gật đầu.

Tất cả mọi người ở đây hoan hô nhảy nhót, mấy người thanh niên thì vui mừng ra mặt, còn những cô gái thì reo hò trong lòng.

Hoắc Bân mở cửa phó lái chuẩn bị bước vào, bị Lưu Trung Bảo giữ lại,

"Cậu ngồi phía sau đi!"

Hoắc Bân không tình nguyện, cùng Võ Khoan một trái một phải vào phía sau, Lưu Trung Bảo cũng ra phía sau ngồi.

Hữu Trân đứng ở bên cạnh xe, đứng ớ góc này cô nhìn không được mặt của Trương Nguyên Ánh, nhưng là biết cô đang chờ, im lặng đợi cùng cô. Nếu như vậy, um, không đóng cửa, mọi người sẽ lạnh chết a.

Vừa ngồi vào, một mùi hương quen thuộc của đúng Trương Nguyên Ánh thoảng vào mũi, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn, khóe miệng vô thức cong lên, xe bắt đầu lăn bánh chạy đi.

"Oa oa! Thật êm a, nhìn xem giảm xóc của người ta, cũng không giống xe phá án của chúng ta vậy, Đại Vĩ còn không biết xấu hổ muốn lấy đi hẹn hò, cho dù thanh tra không biết, cũng đủ dọa người!" Hoắc Bân mở miệng quang quác, lớn giọng ồn ào không ngừng.

"Cậu không nói không ai nói cậu câm!" Lưu Trung Bảo ngắt lời hắn, chuyển người ra phía trước, "Còn không biết điều cám ơn Trương tổng!"

"chú Bảo, kêu tên tôi được rồi, kêu Trương tổng tôi không đảm đương nổi. Còn nữa, chuyện trước kia của Hiền Thư ít nhiều cũng nhờ mọi người, phải là tôi cám ơn mọi người mới đúng."

Trương Nguyên Ánh cười, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng rõ ràng. Hữu Trân đặt tay trước máy điều hòa sưởi ấm, không đáp lời.

Nửa giờ sau, đưa 3 người đàn ông trở về nhà của chính họ.

Không có Hoắc Bân lớn giọng, trong xe lại yên tĩnh, Trương Nguyên Ánh đột nhiên cảm thấy lo lắng, rốt cuộc lo lắng vì cái gì, cô cũng không rõ.

Cô muốn mở miệng nói với An Hữu Trân để xóa tan đi không khí xấu hổ này, nhưng cô lại sợ nghe được điều mà cô không muốn. Loại mâu thuẫn này làm cho cô trở nên lo âu, sự thanh thản vừa rồi nhẹ nhàng biến mất.

"Dừng xe ở ngã tư phía trước." An Hữu Trân mặt không chút thay đổi, giọng điệu rất nhẹ.

Trương Nguyên Ánh lập tức nắm chặt tay lái, nỗi thất vọng và tức giận bốc lên. An cảnh quan một chút cũng không cảm thấy, cúi đầu nhìn bên ngoài, chính mình than thở,

"Tôi nhớ ở đó có tiệm KFC đúng không?"

Không đợi Nguyên Ánh quyết định trả lời hay không trả lời, vỗ cánh tay ra lệnh,

"Đó, đó! Dừng xe dừng xe!"

Nguyên Ánh phản xạ có điều kiện nhanh chân phanh lại, An Hữu Trân không đợi xe dừng hẳn đã mở cửa ra ngoài, vượt qua 2 cây sồi xanh thân thấp, nhắm thẳng cửa KFC đi vào.

Trương Nguyên Ánh nhìn cô qua cửa sổ, chạy đến quầy tiền gọi món. Ngồi ở trong xe, nháy mắt mấy cái, tự hỏi: chờ? Hay không chờ?

Từ trong xe cô cũng chỉ nghe vài câu, nghe không ra cái gì, chính là ——

Vì thế, Trương Nguyên Ánh đang rối rắm lựa chọn trong sự mâu thuẫn của mình, đợi được 1 chút thì đã thấy An Hữu Trân lon ton chạy ra.

Mở cửa, An Hữu Trân lấy 1 hộp trong túi plastic đặt trước mặt Trương Nguyên Ánh, một ngón tay mở nắp,

"Bữa ăn khuya! Ăn trước hãy đi."

Lại lấy ly cà phê ra, mở nắp, bỏ đường và sữa vào khuấy khuấy, rồi cắm ống hút, đưa đến bên miệng Nguyên Ánh,

"Đây."

Vô cùng tự nhiên.

Trương Nguyên Ánh biểu hiện vẫn như cũ đang sững sờ, nhìn ống hút trước mặt, hơi cúi thấp đầu, đưa vào miệng, nhẹ nhàng hút một hơi.

Có chút ít phỏng, nhưng là, thực ấm áp.

"Tự mình cầm a, cẩn thận nóng."

Trương Nguyên Ánh mang bao tay lông dê cầm lấy cái ly, mắt vẫn đang nhìn Hữu Trân. An Hữu Trân cảm giác được, nhưng làm bộ như không biết, không cùng cô đối diện, mà là lấy ra Hamburger ngoặm 1 miếng thật to, lại hút một hơi trân châu, ăn như hạm.

Đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt Nguyên Ánh, "Ăn một cái đi, mới vừa ra lò, ăn nóng mới ngon."

Nguyên Ánh nhìn trong hộp xếp những miếng điểm tâm vàng óng ánh non mịn, mím môi, cởi bao tay ra, lấy ra 1 cái, đưa lên miệng cắn.

Ngon tay thon nhỏ trắng mịn gần như trong suốt, 3 ngón tay giống như đuôi chim xếp theo thứ tự, đưa miếng điểm tâm đến môi anh đào, nhẹ nhàng mà cắn, ngậm miệng nhẹ nhàng mà nuốt. Vô thanh vô thức toát ra sự tinh tế thanh nhã. Trong lòng An Hữu Trân, bị kích thích nhẹ nhàng, mặc kệ hai má đang bị nhét căng phồng, choàng người qua.

Im lặng ăn bánh trứng, Trương Nguyên Ánh không có để ý, giống như bị hời hợt hôn qua, bất mãn nhíu mày,

"Cả miệng Trân đều là dầu!"

"Tôi còn chưa chê mùi son môi của em! um, bánh trứng thơm quá, cho tôi ăn một miệng."

Chưa kịp nói xong, nửa miếng điểm tâm còn lại trên tay Nguyên Ánh đã không thấy đâu, tay vẫn đang duy trì tư thế cầm bánh, có thể thấy được hành động cướp cạn của An cảnh quan vô cùng nhanh chóng.

"Cường đạo!" Trương Nguyên Ánh cắn răng, không biết là vì điểm tâm hay là bị hôn trộm.

Thường ngày cô không hảo đồ ngọt, giờ lại bị Hữu Trân đoạt mất bánh trứng, chỉ còn chừa lại 1 miếng rất nhỏ. An Hữu Trân ăn no ấm áp, nắm lấy tay cô, đoạt miếng điểm tâm hôn cô. Trương Nguyên Ánh nghiêng đầu tránh, nụ hôn dừng trên chiếc cổ trắng mịn màn, cảm giác tê tê dại dại lại nhột, làm cô nhịn cười không được.

Hữu Trân buông tay ra, cởϊ áσ khoát của Nguyên Ánh và thắt lưng, bàn tay ôm lấy eo nhỏ nhắn, để cho Trương Nguyên Ánh dựa vào cô, cọ mặt lên lỗ tai của cô giống như 2 chú mèo con cọ cọ mặt.

"Nhột ~~" lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ như yến lẩm bẩm trong đầm.

Khẽ hôn dừng ở giữa 2 chân mày, Hữu Trân cẩn thận nói, "Còn giận sao?"

Mà Trương Nguyên Ánh hiển nhiên không muốn để ý tới đề tài này, trực tiếp mà quyết đoán ra lệnh,

"Về nhà em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro