51. Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Khi thời tiết dần dần ấm lên, trong văn phòng tổ đội trọng án 3, trên bàn làm việc của cảnh quan An Hữu Trân, xuất hiện 1 thiệp mời đám cưới vô cùng tinh xảo.

Nhìn đến dấu hiệu Vạn Giang quen thuộc trên bao thư, Hữu Trân cầm thiệp mời trong tay, không thể khống chế bản thân run run. Hơi do dự, cô có chút xíu không dám mở ra, sợ là tin tức khó chấp nhận. Vẫn có chút dự cảm, kết quả sẽ không đi theo hướng này.

Sau một lúc, mới tàn nhẫn xé mở bao thư, mở hết lớp này đến lớp khác.

Sau đó, thở dài nhẹ nhõm.

Trên ảnh chụp là Lô Đại Vĩ cùng Tiểu Quan rúc vào cùng nhau, cười tươi như hoa, tràn đầy hạnh phúc. Hữu Trân dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, cảm thấy vô lực.

Như vậy, cũng tốt.

Phần còn lại, F3, dồn sức mạnh làm 1 cái hôn lễ kinh điển, để chúc mừng tổ trọng án 3 cuối cùng cũng có người chấm dứt cuộc sống độc thân. Một cô gái mang theo 5 người đàn ông tổ chức tiệc chia tay độc thân cũng không tìm được nơi nào.

An Hữu Trân không lòng dạ nào gia nhập, cũng không ngang ngược cần thiết, tùy ý để thuộc cấp đi vui chơi, tự mình ở văn phòng trực ban. Cách 1 ngày trước hôn lễ, nhận được tin báo, ngày kế phải tham dự đúng giờ, hơn nữa phải mặc cảnh phục.

Nghe đến đó Hữu Trân nhíu mày. Trong toàn cục công an, hình cảnh ước chừng là đội mặc đồng phục ít nhất, y phục của cô được phát mới tinh đang treo ở nhà. Cái kiểu đồng phục cứng rắn như nam + thêm cà vạt, cô cảm thấy không thoải mái, hơn nữa cái mũ đội của nữ như cái ki hốt rác treo trên đầu, làm cho cô cảm thấy vô cùng khó coi.

Nhưng mà cự tuyệt không được, miễn cưỡng chấp nhận. Sáng sớm thức dậy, Hữu Trân đứng trước gương, nhìn thấy bóng ma thâm đen dưới mắt, thật sự có chút không ổn. Mở ngăn kéo lấy ra 1 đống chai lọ, thoa lên mặt mấy lớp, cuối cùng cũng tốt hơn. Mở tủ lấy ra bộ đồng phục, mặc chỉnh tề, mang theo mũ ra cửa.

Tòa nhà phụ, khách sạn Vạn Giang, có một lễ đường mái vòm bằng thủy tinh, hôn lễ Đại Vĩ cùng Tiểu Quan được cử hành trong này. Khi Hữu Trân đến, bên trong đã trang trí xong mấy chục bàn, toàn bộ khăn trải bàn và ghế trắng bạc, thắt nơ hình con bướm màu vàng. Cuối đường, chính giữa là 1 cái vòm được gắn đầy bong bóng, bó thành những nhành hoa, phía trước còn có hàng ly được xếp chồng như Kim Tự Tháp, mười một tầng bánh ngọt, cho thấy sự xa hoa của khách sạn sang trọng bật nhất.

Nhóm người Hoắc Bân cùng chú rể đi đón cô dâu, trong nhà hàng ngoại trừ nhân viên phục vụ, chính là bạn bè thân quen của 2 đàng, người người rộn ràng nhốn nháo. Hữu Trân cùng vài đồng nghiệp tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm, ẩn ẩn, cùng đợi.

Buổi sáng không có ăn gì chỉ uống vài ly trà lót dạ, bụng bắt đầu thấy đói. Trên bàn đã bày ra đủ loại món ăn cho khách tự phục vụ, Hữu Trân đi qua, lấy 1 miếng bánh ngọt nhét bụng tạm.

Mới vừa đem điểm tâm bỏ vào miệng, nghe xôn xao ở gần cánh cửa. Hữu Trân vừa quay đầu lại, đã thấy Trương Nguyên Ánh trang điểm tinh xảo, thần thái thanh tao, xõa tóc dài, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, khoác bên ngoài chiếc áo lông cừu màu đen, cao quý thanh lịch giống như nữ vương đi tới.

Ánh nhìn đầu tiên là thấy An Hữu Trân nghiêng đầu nhìn cô.

Đối diện trong nháy mắt, hàng trăm kỷ niệm cũ đều hiện lên. Xung quanh hỗn độn tựa như không hề tồn tại, dĩ nhiên chỉ còn lại những ký ức xa xưa như tra tấn hai người. Những nỗi đau khổ, dày vò sâu thẳm trong ánh mắt cả 2 đều thấy ở nhau rất rõ ràng.

Khương Quỳ từ phía sau tiến lên, ở bên tai Nguyên Ánh nói nhỏ,

"Chúng ta đi đi."

Trương Nguyên Ánh không nói chuyện, mặt không chút thay đổi rời đi. Phía sau Hữu Trân nhìn bóng dáng cô rời đi, cúi đầu, vị ngọt của bánh trong miệng cũng bay mất, nghẹn cổ đau họng.

Rất nhanh, xe đón dâu trở lại. Khán phòng sôi nổi hẳn lên, khách khứa của cô dâu cùng chú rể nô nức tới. Hoa giấy được bắn bay phất phới, áo cưới làm Tiểu Quan nổi bật xinh đẹp khác thường, cùng Lô Đại Vĩ cao to đẹp trai, nghiễm nhiên thành một đôi vợ chồng đẹp.

Hôn lễ bắt đầu, tuy rằng hình thức là kiểu Tây, nội dung vẫn là dựa theo kiểu Trung Quốc. An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh ngồi theo vị trí được sắp đặt sẵn, xem nghi thức kết hôn náo nhiệt, rồi lại không yên lòng đưa mắt hướng tới đối phương. Khương Quỳ ngồi bên cạnh Nguyên Ánh, giống như lơ đãng chặn tầm mắt của hai người.

Không đợi Hữu Trân có hành động gì, MC ở trên đã rất nhanh tiến tới mời lãnh đạo đọc diễn văn. Tiểu Quan đỏ bừng hai gò má, nho nhỏ gọi một tiếng,

"Trương tổng."

Trương Nguyên Ánh mỉm cười, cúi người đứng lên, bắt đầu di chuyển lên sân khấu. ở bên này, MC liền lại thúc giục, Lô Đại Vĩ ánh mắt nhìn Hữu Trân, tuy rằng trong lòng mọi người cô có vị trí quan trọng nhưng An Hữu Trân đứng lên không được, làm sao dám so sánh với các vị lãnh đạo cục tai to mặt lớn. Dù sao còn có sếp lớn hơn một bậc đè chết người, vẫn là trước hết mời Vương mập mạp. Không biết là tự biết xấu hổ hay sao, Vương mập mạp cười cười nhìn An Hữu Trân,

"Hay là người trực tiếp lãnh đạo nên toàn quyền đại diện là đúng rồi phải không? A? Tiểu An đại diện Cục, thay tôi nói vài câu đi."

An Hữu Trân nhếch miệng cười cười, gật đầu đứng dậy, theo sau Trương Nguyên Ánh cùng tiến lên sân khấu.

MC xem như cũng lanh lợi tuy chưa gặp qua trường hợp này, nhưng mà khi thấy Trương Nguyên Ánh khí tràng mãnh liệt và An Hữu Trân, thậm chí có chút co quắp, gãi gãi đầu nói một câu,

"Lãnh đạo 2 bên đều là hot girl a? Tôi đây chảy hết mồ hôi."

Các vị khách được một trận cười vang, nhưng mà, trên sân khấu 2 người cũng ngạc nhiên, nhân vật chính của hôn lễ bị dìm hàng, quả nhiên không phải bình thường.

Trương Nguyên Ánh hơi nghiêng người, nhìn Đại Vĩ cùng Tiểu Quan, lời lẽ hiền hòa,

"Chúc mừng hai em đã tìm đươc bạn đời, hy vọng hai em có thể quý trọng phần may mắn này, nắm thật chặt tay của đối phương, mặc cho phong ba bão táp, cùng nhau đi đến tương lai."

Sau đó, quay đầu nhìn về phía An Hữu Trân.

An cảnh quan im lặng cúi đầu thấp 1 chút, thong dong mở miệng,

"Trên thế giới này, có rất nhiều người, thậm chí tìm được người bạn đời, cũng không thể quang minh chính đại nhận được lời chúc phúc của mọi người. Cho nên, hai bạn may mắn dữ dội, không có lý do gì không cố gắng quý trọng. Cuộc sống ngắn ngủi, nắm chặt mỗi giây mỗi phút, cố gắng tận hưởng hạnh phúc hai người."

Giọng nói không cao, lại làm cho Trương Nguyên Ánh ở bên cạnh thất thần. Tiếng vỗ tay vang lên, cô giật mình tại chỗ, không kịp phản ứng. Hữu Trân xoay người, nhìn cô, thật tự nhiên đưa tay, đặt trên eo cô, ý bảo cô hoàn hồn. Bị cô chạm vào người dù chỉ trong 1 lúc, Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng run rẩy, cũng xoay người, cùng Hữu Trân sóng vai bước xuống.

Khương Quỳ mất mặt, tất cả đều đập vào mắt hắn. Sắc mặt chìm xuống, ánh mắt ngập tràn không vui.

Sau khi lời chúc mừng hôn lễ vừa kết thúc, tiệc rượu liền bắt đầu.

Cục công an quả nhiên không thích hợp phong cách kiểu Tây, mọi người vẫn là thích kiểu chúc mừng hào sảng. Hơn phân nửa người đều mặc đồng phục tím làm cho buổi lễ mang sát khí rất nặng nhưng mà khăn trải bàn ánh bạc và thảm đỏ, đặc biệt đẹp mắt.

Nguyên Ánh cùng Hữu Trân không ngồi cùng bàn, hai người ngồi song song với nhau, cách nhau 1 loạt người ngồi dự tiệc, cơ bản không thể đối mặt nhau. An Hữu Trân từ chối không được, uống ngay vài ly rượu, thần sắc mệt mỏi, không thế nào có tinh thần. Mà Trương Nguyên Ánh nơi đó cơ bản không có động đũa, chỉ ngồi ứng phó.

Rượu được 3 vòng, không khí càng thêm sục soi. Trong đại sảnh ồn ào lung tung, mùi rượu, tiếng nói cười tràn ngập.

Trương Nguyên Ánh lặng lẽ đứng lên, đẩy ghế ra, bắt đầu đi ra hướng cửa. Ánh mắt vẫn chăm chú quan sát, An Hữu Trân đặt ly rượu xuống, nói với người cùng bàn đi ra ngoài 1 chút, rồi nhanh chân bước theo.

Trương Nguyên Ánh bước đi vừa phải, vững vàng đi tới. Đi ngang qua nhân viên khách sạn sôi nổi chào cô, cô cũng gật đầu đáp lại. Ra khỏi tòa nhà phụ, xuyên qua đường nội bộ, tiến vào tòa nhà chính của khách sạn Vạn Giang.

Hữu Trân không thể đi quá gần, xa xa theo sát cô, bước chân thoăn thoát một chút cũng không do dự. Chuyển sang đường lớn, tiến vào hành lang phòng khách, phía trước xuất hiện cảnh tượng quen thuộc.

Cánh cửa trước mặt đã từ lâu trở thành kỷ niệm không vui vẻ lắm đối với hai người, nhưng mà hiện tại, nơi bí ẩn này lại có thể đủ ngăn cách một ít hỗn loạn không cần thiết. Trương Nguyên Ánh biến mất ở góc quẹo phía trước, Hữu Trân bước nhanh hơn, cô biết cái góc chết nơi đó, Nguyên Ánh không có chỗ khác để đi.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Nguyên Ánh bắt đầu đập trở nên lung tung. Rất nhanh, cùng lúc An Hữu Trân, xuất hiện bên cạnh.

Hai người lẳng lặng đứng yên, An Hữu Trân nhìn cô chăm chú tỉ mỉ, tất cả đều là mỏi mệt. Cô không biết nên làm thế nào cho phải, Trương Nguyên Ánh đột nhiên quyết định im lặng từ nãy đến giờ, làm cho cô rất khó khăn để kiềm chế. Cô rất muốn mở miệng hỏi, em làm sao vậy, cuối cùng em bị sao vậy, vì cái gì ra nông nỗi này, có phải là thật sự buông tay không?

Nhưng mà, nhìn Trương Nguyên Ánh gầy yếu tiều tụy làm cho cô không đành lòng mở miệng ép hỏi, gánh nặng trên vai cô ấy cỡ nào, không ai hiểu rõ hơn cô.

Trương Nguyên Ánh nhìn chằm chằm vào cô. Một lát sau, tới gần, vòng tay quanh cổ cô, mang theo tràn đầy chua xót, bi thương, hung tợn hôn lên môi cô. Tay không hề dịu dàng, xuyên qua tóc Hữu Trân, gắt gao nắm chặt kéo vào mình. Cắn môi cô, tách hai môi đang mím chặt, đầu lưỡi tham lam đi vào liều chết dây dưa, như con dã thú cắn xé muốn độc chiếm cùng bá đạo.

Áo choàng trượt ra, rơi xuống, kêu leng keng trên mặt đất.

Hữu Trân nhẹ nhàng cau mày, vòng tay ôm eo nhỏ gầy của Nguyên Ánh, siết chặt cánh tay mình, đôi tay không ngừng hoành hành. Hơi thở gắn bó quen thuộc đã lâu rồi không nếm qua, dường như cũng không dám lại hy vọng xa vời. Như vậy đột nhiên hương ngọc đầy cõi lòng, tràn ngập nồng đậm đau thương.

Nguyên Ánh ngậm đầu lưỡi của cô, lại luyến tiếc cắn, dùng sức mút hết lần này đến lần khác, liếm cắn, tham luyến hương vị người yêu, cuồng nhiệt cứ như giây tiếp theo sẽ đánh mất nhau. Trương Nguyên Ánh chưa từng có cuồng nhiệt như vậy, trong lòng Hữu Trân đau như cắt, đến tột cùng là cái gì bức thiết cô ấy đến không khống chế được như vậy.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi nếm được vị mặn nồng nàn, Trương Nguyên Ánh mới ngã đầu ngừng hôn. Vẫn như cũ dựa vào Hữu Trân, không muốn buông tay. Hữu Trân nhìn cô mắt đỏ hoe mà lòng như dao cắt, môi mấp máy muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì. Bất kể như thế nào cũng không đành lòng, Trương Nguyên Ánh cuối cùng buông tay ra, rời khỏi lòng Hữu Trân, cúi người nhặt lên áo choàng, xoay người bước nhanh rời khỏi.

An Hữu Trân đứng cứng ngắt ở chỗ cũ. Trong ánh mắt mất tiêu cự, không biết nghĩ đến cái gì.

Ở đầu khác của hành lang, một đôi giày da kiểu nam ẩn trong bóng tối, dường như hóa đá theo thời gian, vẫn không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro