69. Mà nay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ở trên xe, Hữu Trân chỉ nói đơn giản một câu "Từ từ sẽ được", Nguyên Ánh liền sáng tỏ tình huống. So với thảm cảnh ở Trương gia, kết quả này tính ra rất ôn hòa. Ba mẹ An gia đều không phải là người không hiểu chuyện, mặc dù nhất thời không thể chấp nhận, tiếp tục kiên trì, cũng có thể đạt được kết quả như ý.

Việc này Trương Nguyên Ánh tràn đầy tin tưởng.

Làm sao cũng không bằng hai người thoải mái ở cùng một nhà. Mặc kệ ngôi nhà được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, cũng bị Hữu Trân phá cho loạn, chỉ cần có người kia lúc ẩn lúc hiện trong nhà, sẽ làm cho người ta cảm thấy an tâm. Trương Nguyên Ánh tâm tình thả lỏng tắm rửa xong, đi ra liền thấy tóc tai Hữu Trân ước sũng, lén lút ở phía sau bàn làm việc phá phách máy tính của cô.

Khăn mặt nhắm ngay đầu Hữu Trân mà bay tới, ngày xưa thân thủ nhanh nhẹn, An cảnh quan hoang phế đã lâu, phản ứng trở nên chậm chạp, vẫn không hề biết sẽ gặp nguy hiểm, 1 chút hành động né tránh cũng không có, tùy ý để khăn mặt bay thẳng vào mặt, còn nghiêm túc quẹo trái quẹo phải tránh, rốt cuộc cũng chọc được Trương Nguyên Ánh cười.

"Làm ~ cái gì ~ a?" cau mày, giả bộ tức giận.

An cảnh quan dừng 1 chút, vẻ mặt giả bộ vô tội rất thuần thục, kéo khăn mặt xuống vắt trên cổ, nháy nháy mắt một mí:

"Nhìn trộm..."

"Nhìn trộm cái gì?"

Không nói lời nào cười hắc hắc như kẻ trộm, "Cho tôi xem đi?"

Trương Nguyên Ánh biết rõ, nhưng không chịu nói ra, phụng phịu như cũ hỏi,

"Cái gì a?"

"Bị quay lén a..."

Nguyên Ánh chọt chọt trán của cô, "Có cái gì ~ đẹp? Bị hại ~ còn chưa đủ thảm a?"

" cho xem thử đi mà ~" Hữu Trân biết rõ trước mặt Trương Nguyên Ánh, cô chỉ cần kiên trì là sẽ đạt được mục đích.

"Chuyện hôm nay làm xong chưa?" Nguyên Ánh đổi đề tài.

"Xem xong rồi..."

Hữu Trân vẫn không thuận theo, không buông tha. Trương Nguyên Ánh không có biện pháp, lườm cô một cái, di chuyển con chuột vài lượt, mở tập tin ra.

Hai mắt An Hữu Trân sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình, trong nháy mắt vô cùng luyến tiếc, xem xong rồi còn chép chép miệng, không ngừng đưa ra ý kiến bình luận:

"Nhưng mà... Hơi mờ ảo..."

Trương Nguyên Ánh vừa lau tóc, nghe thấy câu này đưa tay vuốt vuốt đầu cô. An Hữu Trân đảo mắt, ngửa đầu,

"Đừng vuốt tóc tôi... Kiểu tóc chuẩn không cần chỉnh bị phá hư bây giờ.."

"Kiểu nào a?" Trương Nguyên Ánh tức giận cười, "Được rồi, đi làm chuyện nên làm thôi."

An Hữu Trân đứng lên, vòng tay qua eo Nguyên Ánh kéo vào phòng ngủ,

"Hôm nay mệt quá, ngủ đi... Không nói..."

"Đừng mong."

Lần này Trương Nguyên Ánh không chút lưu tình, ngồi dựa lưng vào đầu giường, kéo chăn phủ chân.

"Nhanh lên."

An Hữu Trân nhíu mày chậc lưỡi kéo dài một hồi, thấy thật sự không thể vượt qua, lúc này cũng mới bò lên giường, ngồi xếp bằng mặt đối mặt với Nguyên Ánh, giả bộ thanh thanh cổ họng,

"Hôm nay chuyện xưa là.. ừ, 《 Sự kiên định của thiết binh 》! Ngày xửa ngày xưa, có hai mươi lăm thiết binh, bọn họ là huynh đệ..."

Bàn tay Trương Nguyên Ánh mân mê khóe môi, mặt mày Hữu Trân hớn hở bắt đầu kể chuyện. Đây là bài tập của cô, mỗi ngày trước khi ngủ, kể một câu chuyện xưa. Mặc kệ trước đây đã nghe qua, hay bây giờ mới đọc, tóm lại hoàn toàn dựa vào trí nhớ thuật lại, để rèn luyện khả năng ngôn ngữ của cô. Tuy rằng tên làm biếng này luôn không chịu phối hợp, chỉ trong một thời gian ngắn, biểu đạt của cô đã có tiến bộ rất lớn, rất ít nói lắp.

"Sau đó, tiểu yêu tinh trong lọ thuốc hít nói... Không được xem!"

Hữu Trân nói tới đây, ngẫu hứng phát huy, đưa tay che mắt Nguyên Ánh,

"Nhưng mà, thiết binh làm bộ không có nghe thấy! Ha ha!"

Tự mình kể chuyện xưa tự mình cười nghiêng ngã, đến răng lợi không thấy đâu, Trương Nguyên Ánh bị nụ cười tươi tắn của cô cuốn hút, cũng cười theo. An cảnh quan có đôi khi nghịch ngợm, theo sở thích của mình mà thêm thắt nội dung câu chuyện, nàng tiên cá tự ý gả cho tên cướp có râu, cô gái ngón cái phát hiện ra mình yêu con chim én đã cứu mình, mọi việc như thế vân vân và vân vân, hơn nữa biểu cảm cổ quái, vui vẻ phối hợp hoa chân múa tay, tạo thêm không ít tiếng cười. Trong khoảng thời gian này, trước khi ngủ bỗng trở thành thời gian vui vẻ nhất của hai cô.

Trương Nguyên Ánh để mặc cô nói hưu nói vượn, nhìn nét vui vẻ trước kia của An Hữu Trân đã được khôi phục, cô cảm thấy trong lòng thỏa mãn và yên bình, bao nhiêu vất vả cũng sẽ tan thành mây khói. Nghĩ lại những chuyện đau lòng trước đó, nỗi đau cũng trở nên ít sắc bén, ngược lại như hồi ức cùng nhau vượt qua gian khổ, trở thành gia tài hồi ức cả đời của 2 người.

"Sau đó... thiết binh liền biến thành 1 khối thiết, mà vũ công chỉ còn lại là viên bảo thạch lấp lánh! Được rồi! Kể xong rồi!"

Kể xong chuyện xưa An Hữu Trân liếm liếm môi, tiến đến hung hăng hôn hai má Nguyên Ánh,

"Chúng ta không theo chân bọn họ, chúng ta sẽ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau ~ "

Trương Nguyên Ánh mỉm cười lấy ly sữa bên cạnh đưa cho cô, nhìn cô há miệng uống xong, súc miệng, tắt đèn. Hữu Trân quấn quít lấy cô thân thiết một hồi, rất nhanh liền tiến vào giấc mơ ngọt ngào.

Nghe Hữu Trân hơi thở ổn định, Nguyên Ánh xoa xoa tóc của cô, nụ cười tràn đầy cưng chìu, đắp chăn cho cô. Bản thân bước xuống giường, đóng kỹ cửa phòng ngủ, ngồi xuống bàn làm việc.

Cổ hơi nhức mỏi, mắt cũng cay cay, thật ra Trương Nguyên Ánh cũng rất muốn cùng người yêu ngủ thật ngon, nhưng còn có 1 đống việc đang chờ cô xử lý. Trương Ân Thái không có nhắc lại lời cô từng thề thốt, nhưng mà ông nội chấp nhận Hữu Trân, theo Trương Nguyên Ánh mà nói, cô không có lý do gì buông lơi Trương thị.

Bên ngoài trăng sao sáng lấp lách, cách vách người yêu đang say ngủ, mặc dù mệt mỏi, như vậy cũng cam tâm tình nguyện.

Lúc này, Cục công an thành phố hủy việc xử phạt Hữu Trân, vì cô bị thương do thi hành công vụ, ghi nhận công lao. Khôi phục lại danh dự, nhưng thính lực Hữu Trân không thấy khởi sắc, hình cảnh là tuyệt đối không thể nào làm nữa, công việc khác nhất thời cũng chưa được an bài. F4 cùng Lưu Trung Bảo đã biết tin tức, rủ rê đến nhà tìm cô, nhưng đều không gặp người. Về sau Hữu Trân an ủi bọn họ, kêu bọn họ chuyên tâm công tác, đừng suy nghĩ nhiều quá.

Bản thân Hữu Trân cũng từ từ chấp nhận sự thật, tuy rằng bị điếc trong cuộc sống rất là không tiện, cũng không có việc gì làm. Cô bắt đầu từ từ tập làm quen. Nguyên Ánh vẫn để trong bụng, cẩn thận, sợ cô lại tự kỉ.

Cũng may Hữu Trân trời sanh tính hướng ngoại, bạn bè cũng nhiều, cũng không sợ cô đơn. Cô cũng đau lòng Nguyên Ánh làm việc vất vả, khi có cơ hội sẽ tìm lý do đi ra ngoài, Trương Nguyên Ánh lo lắng cho cô, nhất định sẽ đi theo. Vì vậy, muốn không nghỉ ngơi cũng không được.

Sinh nhật Hứa Lăng Quân, tụ tập bàn bè một chút, Hữu Trân muốn đi Nguyên Ánh gật đầu đồng ý cùng cô đi, mới vui vẻ phấn chấn nhắn tin đồng ý. Theo cách nhìn nhận của Nguyên Ánh, gặp gỡ tìm hiểu bạn bè lẫn nhau, cũng là 1 cách giao tiếp tốt.

Bạn bè của Trương Nguyên Ánh rất ít, bình thường là vì công việc, tính cách Nguyên Ánh trong sáng nhưng lạnh lùng lại không có thời gian rảnh rỗi, ít có tinh lực đến hô bằng tụ hữu. Nhưng cô cũng không phải người khó tiếp xúc, lúc không ở Trương thị, kiểu cách bắt nạt người khác cũng suy yếu, trong lời nói cũng rất ôn hòa.

Tuy Hữu Trân không phải người có khả năng kêu mưa gọi gió như Nguyên Ánh, nhưng khi hai người cùng xuất hiện cũng khiến mọi người chăm chú nhìn ngắm, phần lớn bạn bè của cô là có hứng thú với Trương Nguyên Ánh hơn, Du Khả lôi kéo cô hỏi lung tung này kia, hai mắt như phát sáng. Mà Hữu Trân ngồi một người trong góc, thực im lặng cùng Hứa Lăng Quân chậm rãi nói chuyện phiếm.

Tuy không nhiều người lắm, nhưng không khí tốt lắm, đùa giỡn cũng rất vui vẻ. Bởi vì có Hữu Trân ở bên cạnh, Nguyên Ánh yên tâm uống một chút rượu, khi kết thúc, hơi ngà ngà say. Vòng tay quanh cổ Hữu Trân, tựa vào người cô, làm thế nào cũng không chịu buông tay. Hữu Trân bất đắc dĩ, xin phép Hứa Lăng Quân gọi điện thoại cho tài xế, chào tạm biệt mọi người, nhanh chóng đưa Nguyên Ánh về nhà.

Tuy rằng trước kia Trương Nguyên Ánh cũng hay xã giao, nhưng luôn biết điều khiển, kiềm chế bản thân, rượu chỉ toàn nhấp môi, chưa bao giờ uống nhiều như lần này. Hữu Trân cảm thấy buồn cười, ở trên xe ôm cô, nhìn cô nhắm nửa mắt vùi đầu trong lòng mình, cau mày rầm rì, lại nghe không rõ nói cái gì. Đột nhiên la lớn,

"Đi công ty!"

Hữu Trân không thấy rõ cô nói cái gì, buông tay để cô dựa vào lưng ghế, tiến sát đến trước mặt cô,

"Cái gì?"

Trương Nguyên Ánh cười ha ha, đưa tay nâng mặt cô, "Em nói ~ đi công ty ~ "

Hữu Trân nháy mắt mấy cái, "Đã trễ thế này... Đi công ty, làm gì a?"

Nguyên Ánh không nói, chỉ cười cười, lại đẩy Hữu Trân ra, không kiên nhẫn nói nóng quá. Hữu Trân cũng không hiểu rõ đang xảy chuyện gì, nhưng mà đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ của Trương Nguyên Ánh như thế này, trong lòng vui vẻ cùng thích thú, nên cũng không để tâm đến những việc đó.

Xe dừng trước cửa Trương thị, Trương Nguyên Ánh từ trên xe bước xuống, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Hữu Trân nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô, để cô dồn trọng tâm lên mình, ôm cả người đi. Nguyên Ánh không đi vào tòa nhà, đi đến bồn hoa bên cạnh, liền nhấc chân leo lên.

Hữu Trân sợ hãi không ít, Trương Nguyên Ánh mang giày cao gót 7 ly, bồn hoa tuy rằng không cao, tất cả đều là nền đá hoa cương, một khi trơn trợt cũng không phải chuyện đùa. Nhanh chóng kéo cô, không cho phép đi như vậy, Trương Nguyên Ánh cũng không đồng ý, cau mày vụng về bước lên. Hữu Trân không lay chuyển được cô, đành phải đứng lên hộ tống, hơi hơi ôm cô sợ ngã xuống đất.

Trương Nguyên Ánh không còn điềm đạm, từng bước 1 đi dọc bồn hoa, hai tay giơ ngang để cân bằng, giống như con nít đang chơi đùa. Hữu Trân nhắm mắt theo đuôi, tay vòng ngang hông cô, một khắc cũng không dám thở phào thả lỏng, cho đến khi đi đến nơi cao nhất, lúc này Trương Nguyên Ánh mới hài lòng, quay người lại hai tay nâng mặt Hữu Trân, cúi đầu nhìn cô, cười ha ha.

Dưới ánh màn đêm, Trương thị đồ sộ đứng sừng sững sau lưng Trương Nguyên Ánh, trong bầu trời xanh đen, càng làm nổi bật khí thế bừng bừng. Trương Nguyên Ánh trong ánh màn đêm, hai má ửng đỏ, đôi mắt tinh tế nhấp nháy tràn đầy niềm đam mê, như muốn làm tan chảy mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro