72. Phiên ngoại 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân bây giờ là người vô cùng rảnh rỗi, tạm giữ chức ở Cục công an, một tháng vào không được vài ngày, đa số thời gian chơi bời lêu lổng. Trương Nguyên Ánh hiểu rất rõ, nhàn cư vi bất thiện, nhất định sẽ nghĩ ra chiêu trò. Chuyện Gloria không phải quá quan tâm nhưng không có nghĩa là không nghiêm trọng đối với cô.

Chiều Chủ nhật, ở phòng khách trên lầu 3, Hữu Trân ngồi trên ghế sofa vừa xem tạp chí vừa cắn hạt dẻ. xác hạt dẻ rơi xuống cả sách lẫn mặt đất, ngay cả khăn choàng màu trắng của cô cũng dính 1 ít.

Trương Nguyên Ánh vào phòng, ngồi ở ghế sofa đối diện cô. Hai tay chống cằm, nhìn Hữu Trân. An Hữu Trân cảm giác có người đang nhìn mình, ngậm hạt dẻ trong miệng, ngồi dậy.

"Làm sao vậy?"

Tuy rằng ra vẻ thoải mái, nhưng lời nói rất mất tự nhiên. Trương Nguyên Ánh không nói lời nào, chỉ nhìn cô. Hữu Trân thở dài, đem sách để qua một bên,

"Nguyên Ánh, em đừng có như vậy được không?"

Vẫn không nói lời nào, thậm chí ánh mắt Nguyên Ánh cũng không di chuyển một chút nào, Hữu Trân cảm thấy cả người không được tự nhiên.

"Đây không phải là việc nhỏ, em đừng vì nhất thời hứng khởi mà tùy tiện, đây là rất vô trách nhiệm."

"Em không phải nhất thời hứng khởi, nói chung em sẽ chịu trách nhiệm."

An Hữu Trân khinh khỉnh, lại thở dài, "Không được, tôi không chấp nhận."

"Lý do."

"Chuyện này quá đáng sợ, phải không?"

"Muốn có con là chuyện bình thường, có gì đáng sợ?"

"Nhưng chúng ta không giống người bình thường a! Muốn sanh đứa bé, nghĩ như thế nào đều ——" Hữu Trân nhất thời cũng không biết nói sao, chỉ biết lắc đầu,

"Không được không được! Kiên quyết không được!"

"Đâu cần Trân sinh, Trân chỉ cần phối hợp 1 chút kỹ thuật ngón tay, như thế nào không được?"

"Chẳng lẽ tôi không cần nuôi sao? Trước không bàn tới việc em có ý tưởng sáng tạo nghĩ ra cái vấn đề tiên thiên, chỉ cần trong nhà chúng ta cũng không cách nào giải thích a? Tương lai, đứa nhỏ hỏi tôi, ba ba là ai? Như thế nào trả lời?" Hữu Trân vuốt trán, vẻ mặt buồn bực.

"Đây không phải là ý kiến sáng tạo của em, rất nhiều người đã làm như vậy, cha mẹ hai nhà chúng ta mà nói, về phần đứa nhỏ, lúc còn nhỏ sẽ tạm giấu diếm, đợi cho có thể độc lập tự hỏi, thì nói rõ ràng, có cái gì không thể giải thích?"

Trương Nguyên Ánh cũng không vội, Hữu Trân đưa từng vấn đề ra, cô đều hóa giải từng cái, thái độ ung dung, nhưng mà một bước cũng không nhường. Cô muốn làm chuyện gì, sẽ loại trừ tất cả ngăn cản.

Hữu Trân hơi buồn bực, suy nghĩ này thật sự vượt qua khả năng chấp nhận của cô. Cô cảm thấy kết hôn không tốt sao, ra nước ngoài tìm cái giáo đường, cha mẹ bạn bè cùng đến chứng kiến, coi như hình thức, như vậy quá tốt rồi. Sinh ra 1 đứa bé, đây không phải là rảnh rỗi kiếm chuyện làm sao?

"Tôi không thích con nít!" Thật sự không thể phản bác Trương Nguyên Ánh, cô đành phải lấy cớ này, nhưng, rõ ràng đối phương không để mình bị đẩy vòng vòng.

"Con của chúng ta... Trân cũng không thích sao?"

Trương Nguyên Ánh chính là từ từ hỏi một câu như vậy, An cảnh quan không biết sao chống đỡ, đành phải rụt cổ trên ghế sofa, rầm rà rầm rì như con đà điểu.

Qua Nguyên Đán, năm mới đến rất nhanh, Trương Nguyên Ánh chăm chỉ như thường lệ, mỗi ngày đi sớm về trễ. Hữu Trân đau lòng, mỗi ngày giữa trưa theo dì Chu mang canh hầm cho Nguyên Ánh, thành nhân viên chuyên trách đưa cơm. Trừ chuyện đó ra, cô vẫn như cũ không có gì đáng để làm, lên lầu 2 vẽ tranh, nguậy ngọ không ra thứ gì.

Năm nay, trận tuyết đầu mùa đến rất tàn bạo, bông tuyết rơi cả ngày, đến lúc chạng vạng đã tích được một tầng thật dày, xe của Nguyên Ánh so với ngày thường phải chậm hơn nửa giờ mới vào được sân biệt thự Trương gia, vừa mới xuống xe quay đầu đóng cửa xe, thình lình một quả cầu tuyết bay thẳng tới, rất chính xác trúng bả vai của cô, tan ra một thân đầy tuyết. Không cần phải nói cũng biết kiệt tác này là của ai, Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng quay đầu lại, không có gì bất ngờ xảy ra, An Hữu Trân cợt nhả đứng dưới mái hiên, ở dưới vòm cửa, bàn tay giơ 2 ngón chữ V, tươi cười vô cùng đắc ý.

Tú Tú mặc áo len dày trong tay đang giữ quả cầu tuyết cỡ lớn, đứng sang một bên, vừa thấy là biết mới vừa đánh xong trận tuyết chiến, chóp mũi và hai bên má đều bị đông lạnh đến hồng hồng hẳn lên, nhưng trông vui vẻ khác thường. Mặc kệ đang mang dép, Hữu Trân chạy xuống cầu thang, chạy đến ôm Nguyên Ánh hôn hôn.

Tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng Trương Nguyên Ánh cũng không có phản ứng gì, nhíu mày lạnh lùng oán giận, nhưng khóe miệng cong cong ẩn ẩn ý cười. Tú Tú ở một bên hơi xấu hổ, nhanh chóng cúi đầu.

Trương Nguyên Ánh tháo bao tay, để Hữu Trân nắm tay cô,

"Không lạnh a? Mặc ít như vậy còn ra đây chơi."

Hữu Trân cười tủm tỉm kéo cô vào nhà, "Không lạnh! Chờ em về ăn cơm, làm canh ngũ nấm, lần trước em nói ăn ngon."

"Trân làm?"

"Tôi hỗ trợ làm."

"Làm gì?"

"Gọt hành."

"..."

Vẻ mặt An cảnh quan dõng dạc, cũng may Nguyên Ánh đã quen, khinh khỉnh nhìn cô, chào ông bà, rồi lên lầu thay quần áo. Tú Tú đi theo vào nhà, lẳng lặng vào nhà bếp hỗ trợ.

Hữu Trân một đường theo sau, vừa cầm áo khoác Nguyên Ánh cỡi ra treo vào móc, vừa báo cáo sự việc hôm nay, tùy chuyện lớn như Trương Ân Thái thay đổi thuốc giảm áp, cho đến việc nhỏ xíu như cành cây bị khô héo, tỉ mỉ chi tiết dong dài, Trương Nguyên Ánh hữu ý vô ý nghe, rồi đột nhiên cô nói một câu:

"Tôi phải về nhà mẹ 1 chuyến."

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, nói là TV không ra tín hiệu, tôi quay về xem xét."

"Em và Trân cùng về?"

"Không cần, tuyết lớn như vậy em hãy ở nhà, sáng mai tôi sẽ trở lại."

"Ngày mai... Mới trở về?"

Giọng điệu Nguyên Ánh ngập ngừng do dự, trong lòng cô nghĩ, sửa tín hiệu TV cần gì mất cả đêm. Nhưng mà, hình như Hữu Trân cũng rất lâu rồi không có về nhà, trở về đối đãi một đêm cũng là bình thường. Nhưng mà, điều này làm cho cô rất không tình nguyện.

An Hữu Trân cười mà như không cười đến gần, "Làm sao vậy... Luyến tiếc?"

Nguyên Ánh hắng giọng, nghiêm khắc đẩy cô ra,

"Căn nhà ở chỗ Cẩm Tú Thế Kỷ xanh tươi tốt lắm, sang năm để họ dọn qua đó đi, dịch vụ ở đó chu đáo, sẽ không có những chuyện như vậy."

"Khẳng định không đi, vẫn là đừng nói chuyện này nữa."

An gia đối với chuyện 2 người vẫn còn khó xử. Chuyện giữa các cô vẫn không được tự nhiên. Trương Nguyên Ánh bất đắc dĩ thờ ơ cho qua, không khí miễn cưỡng, 1 số tâm ý của cô, luôn bị An gia cự tuyệt. Cô biết đây không phải chuyện 1 sớm 1 chiều, chỉ đành quyết tâm, kiên cường bất khuất. Hữu Trân không cảm thấy như vậy, cuộc sống của ba mẹ cô cũng không tồi, cũng không cần có liên quan gì về kinh tế, đúng là lòng tốt của Nguyên Ánh, nhưng người già lại nghĩ hơi quá.

Trương Nguyên Ánh khẽ thở dài, bất đắc dĩ từ bỏ. Nghĩ đến tối còn 1 đống tài liệu phải xem, nên cũng không muốn dây dưa.

Sau bữa cơm chiều, Hữu Trân khoác áo len, quấn thật chặt. Trương Nguyên Ánh sắp xếp tài xế đưa cô về, sau đó thì bận rộn chuyện của mình.

Mãi cho đến hơn 11 giờ, Nguyên Ánh mới tắt máy tính, nhẹ nhàng thở ra. Bên ngoài một mảnh im lặng đột nhiên vang lên tiếng động kỳ lạ, Nguyên Ánh ngạc nhiên, đến trước cửa sổ nhìn xem chuyện gì xảy ra. Cũng không có gì bất ngờ, đúng là Kim Gia Ân lại leo cột điện, lắc đầu cười cười, tự mình đi tắm chuẩn bị ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hiền Thư bị vài tiếng động làm bừng tỉnh, mông lung mở to mắt, thấy Kim Gia Ân đang mặc áo len. Sắc trời bên ngoài vẫn còn rất tối, nhưng trong phòng ngủ ấm áp thoải mái.

"Um..." Giọng điệu biếng nhác.

"đã dậy?" Kim Gia Ân hành động nhanh chóng, đang kéo kéo áo khoác.

"Ân đi đâu vậy?"

"Tôi ra ngoài trước, tìm 1 chỗ chờ em, ăn sáng xong chúng ta gặp mặt, đừng để 1 hồi ông nội em dậy, tôi đi không được."

"Um, " cô ba đối với sự sắp xếp này tương đối vừa lòng, duỗi duỗi cái lưng, "Vậy động tác của Ân nhẹ nhàng thôi, đừng kinh động đội cẩu tử bên ngoài."

"Đội cẩu tử?"

Kim Gia Ân sửng sờ một chút, nhà thế nào lại có 1 đội cẩu tử chuyên nghiệp như vậy? Sáng sớm trong ngày tuyết lạnh lẽo đã nằm vùng? Nhưng thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều về vấn đề này, cúi người hôn lên trán Hiền Thư, vội vàng leo cửa sổ ra ngoài.

Lúc sau, Gia Ân mới hiểu được Trương Hiền Thư nói câu nói kia là có ý gì. Trong sân Trương gia, bóng mấy con Shepherd Đức vừa ra sức gầm gú, vừa chạy nhanh trong đám tuyết rơi lại đây, dưới ánh nắng sớm, nhìn rất giống trong phim. Nhưng mà, đôi răng nanh sáng bóng đầy nhiệt huyết làm cho Kim Gia Ân mắng to Trương Ân Thái cáo già, xoay người nhanh chân bỏ chạy. Mấy anh chàng vệ sỹ còn vì nể mặt cô ba nên cũng du di 1 chút, nhưng mấy vị "" đội Cẩu tử " chuyên nghiệp này, chẳng quan tâm bạn có quan hệ với người chủ nào.

Nghe thấy tiếng chó sủa oang oang và tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, Trương Hiền Thư than thở một câu,

"Đã nói cẩn thận, ngu ngốc!"

Trở mình 1 cái, rồi ngủ tiếp.

Trương Nguyên Ánh cũng không biết buổi sáng có show diễn hấp dẫn vậy, ở trong phòng ăn im lặng ăn điểm tâm, có chút không yên lòng. Tú Tú vẫn như thường lệ bưng trứng chần nước sôi cho cô, Nguyên Ánh nhìn xem cái trứng chiên kia, cũng không có khẩu vị. Miễn cưỡng cười cười,

"Cám ơn, tôi không ăn."

Tú Tú vốn đã rất lo lắng, hôm nay tới lượt cô làm bữa sáng cho cô hai, đồ ăn vẫn như lệ thường đột nhiên lại không chịu ăn, khiến cô càng thêm bối rối,

"Cô hai, đúng là dựa theo sở thích hàng ngày của cô, chỉ chiên 1 mặt..."

Trương Nguyên Ánh không thích người khác ở trước mặt mình khúm núm, chuyện cũng không có việc gì, làm cho cô cảm thấy mình như ỷ thế bắt nạt người khác, bực bội buông cái ly, giọng nói rất không tốt:

"Tôi nói không muốn ăn, đem bỏ đi!"

Nói xong, lấy tay nắm khăn ăn ném trên bàn, đứng lên muốn đi. Quay người lại, An Hữu Trân đeo balô lưng dựa vào cửa phòng ăn, không có cảm xúc gì nhìn cô.

Trương Nguyên Ánh nhíu nhíu mày, cũng không có động tác gì khác. Hữu Trân liếc mắt nhìn Tú Tú đang đỏ mặt cúi đầu, ôn tồn lên tiếng an ủi:

"Em đi làm việc em trước đi, tí nữa mọi người sẽ dậy ăn sáng."

Tú Tú gật gật đầu, nhanh chóng vòng qua Nguyên Ánh chạy vào nhà bếp. Trương Nguyên Ánh nhìn xuống, không nói lời nào.

Hữu Trân bình tĩnh đi tới trước mặt Trương Nguyên Ánh. Balô tùy tiện để sang 1 bên, tiến đến gần, đem tay chống xuống bàn ăn nhốt Nguyên Ánh vào trong đó, nheo nheo mắt,

"Tại sao không ăn sáng?"

Nguyên Ánh bị cô làm cho lui từng bước, đến bên bàn ăn. Lúc đầu suy nghĩ tính nói, cô vô cớ nổi giận, đang suy nghĩ giải thích như thế nào, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào, cả mặt đều ửng đỏ.

"em ăn rồi..." Yếu xìu biện bạch.

"Một miếng bánh mì?"

Lần này không nói, nhếch miệng xem như cam chịu. Vẻ mặt Hữu Trân ra dáng " tôi biết mà ", đưa tay không nhẹ không nặng nhéo nhẹ chiếc eo nhỏ nhắn,

"Không nghe lời, đánh đòn!"

Trương Nguyên Ánh trừng mắt, An cảnh quan không để ý tới cô, vươn tay bưng chén dĩa lại,

"Ăn xong mới cho đi, không được thương lượng."

Cô hai không tình nguyện mà tiếp nhận đôi đũa, Hữu Trân đem 2,3 cái trứng, hơn nửa ly sữa cũng bắt buộc uống hết, An cảnh quan lại phát triễn tinh thần lưu manh, quấn quýt nửa ngày, mới thả cô đi.

Trên mặt còn mang thần sắc tính kế, Hữu Trân lấy phần bánh mì còn lại của Trương Nguyên Ánh đem ăn, ngồi xuống ghế sofa, mở báo sáng ra đọc, chưa đầy 2 phút sau, tiếng chân Trương Nguyên Ánh dồn dập bước vào,

"An Hữu Trân!! Bên ngoài là xảy ra chuyện gì hả?!"

Cô hai đỏ mặt, vẻ mặt rõ ràng thay đổi, nhìn không ra là vui hay giận, bộ dạng vừa tức vừa vội. An Hữu Trân ngồi trên ghế sofa quay đầu lại, cánh tay khoát trên lưng ghế, vẻ mặt không tự nhiên,

"Làm sao vậy?!"

"Trân —— Trân còn nói làm sao vậy? Bên ngoài, đó là Trân làm hả?"

"Đúng vậy a! Đẹp không?" Hơi hơi đắc ý.

"An Hữu Trân!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro