83. Phiên ngoại 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trung và Lộ Vi đứng ra mua cho Trương Hữu Nguyên 1 vùng đất trống trải, 1 khu mộ duyên dáng đẹp đẽ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có cỏ cây bao bọc xung quanh. Quần áo cùng những món đồ chơi ưa thích của cô bé đều đem đi an táng chung, hi vọng ở thiên đàng, cô bé có thể sống hạnh phúc vui vẻ. Bởi vì đứa bé còn quá nhỏ, tang lễ cũng chỉ có người Trương gia tham dự, miễn làm cho linh hồn nhỏ bé không được siêu thoát. Tuy rằng mất đi cục cưng yêu quý khiến người thân vô cùng đau lòng, nhưng sự việc xảy ra, mọi người cũng đều bất lực.

Trương Nguyên Ánh không có phản ứng gì, phần lớn thời gian cô giam mình trong vùng ngoại ô hẻo lánh, suốt ngày ngồi chết lặng ở đó, 1 câu cũng không nói, thậm chí không nhúc nhích, không ai biết cô đang nghĩ gì. Những gì có thể khuyên giải, an ủi, Lộ Vi, Hiền Thư cũng đều nói qua, cô nghe tai này rồi lọt qua tai kia..

Hữu Trân cự tuyệt chấp nhận, trong ý thức của cô, đứa bé chưa thật sự chết, cô chấp nhận đi tìm không mục tiêu. Việc chọn khu mộ và lễ tang làm cô vô cùng phẫn nộ đối mặt với mấy vị trưởng bối, lại sợ kích động đến Trương Nguyên Ánh, không dám phát tiết, đành phải nhịn, nuốt hết bực tức vào trong lòng và càng thêm im lặng.

Trương Ân Thái đã 85 tuổi,, lại lần nữa đi vào tập đoàn Trương thị với tư cách chủ công ty. Bên cạnh ông là cô ba Trương Hiền Thư. Dưới biến cố lớn của gia đình, Hiền Thư chỉ trong 1 đêm trở nên trưởng thành hơn, dù không có cách nào thay đổi được gì, ít nhất cũng phải làm chút gì để trợ giúp chị hai vượt qua cửa ải khó khăn này. Ông nội Cận cũng không còn làm khó Gia Ân, ngầm đồng ý cho cô ấy đi theo bên cạnh Hiền Thư, đối với Trương gia mà nói, điều cần nhất lúc bây giờ là trấn an lòng người.

Hai tháng sau, đúng vào sinh nhật ba tuổi của Trương Hữu Nguyên, khu vui chơi được Trương thị đầu tư đã khánh thành theo đúng kế hoạch.

Khu vui chơi hiện đại với nhiều trò chơi hấp dẫn rất nhiều trẻ em và ba mẹ chen chúc đến chơi, bong bóng cùng ruy băng tung bay trong gió, những màn múa rối đáng yêu, pháo mừng khánh thành, tiếng cười nói không dứt bên tai, khu vui chơi vô cùng tấp nập, náo nhiệt.

Trương Nguyên Ánh đã bỏ không ít tâm huyết vào khu vui chơi này, nhiều năm trước cô đã bắt đầu lập kế hoạch, dự định làm quà sinh nhật cho con gái cưng. Cô vô số lần tưởng tượng ngày hôm nay, Hữu Nguyên được Hữu Trân ôm trong lòng có bao nhiêu vui vẻ, hạnh phúc. Mà ngay lúc này đây, cô chỉ có thể ngồi im lặng trong xe, xa xa nhìn Hiền Thư thực hiện nghi thức cắt băng khánh thành, nhìn cánh cửa mở ra, vô số trẻ em lôi kéo ba mẹ dũng mãnh tiến vào.

Nhưng ở nơi đó lại không có bóng dáng Hữu Nguyên của cô.

Buổi tối khi về nhà, trên bàn đã dọn xong cơm tối. Mọi người trong Trương gia vẻ mặt đều lo sợ, sợ Nguyên Ánh sẽ chịu không nổi. Hữu Trân vẫn im lặng, ngồi lặng lẽ. Ba năm trước đây, cô mừng như điên, cảm động, tự tay đón con mình chào đời. Cảnh tượng hạnh phúc đó giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua, tất cả như đang tái hiện rõ ràng trước mặt. Nhưng hôm nay, chỉ có thể đau khổ hồi tưởng.

Trương Nguyên Ánh không nói lời nào, ngồi trước bàn ăn, ăn 1 vài muỗng, buông đũa đi lên phòng sách. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Lộ Vi nhìn Hữu Trân, ánh mắt đầy vẻ van xin. An Hữu Trân không biết tại sao, cảm thấy cảm giác không yên lòng, ánh mắt rũ xuống trầm ngâm suy nghĩ, lê bước theo lên lầu..

Vừa mở cửa phòng sách ra, Trương Nguyên Ánh nghiêng người dựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt vô hồ, vẻ mặt dại ra đạm mạc. Trong lòng Hữu Trân như bị ai ngắt, 1 cảm giác khó chịu không nói nên lời. Mất đi con gái đã làm cho cô đau đến thấu xương, nỗi đau thương của Nguyên Ánh đối với cô như gấp mấy lần, cô gần như bị đánh gục.

Hữu Trân hít sâu một hơi, đến gần vài bước, kiềm chế bản thân, nhẹ giọng nói,

"Không đói bụng sao? Lại không ăn cơm."

"Không muốn ăn."

Giọng Trương Nguyên Ánh như trôi vào trong không khí, gần như không nghe được.

"Nếu cứ như vậy, cơ thể sẽ suy sụp."

Nguyên Ánh không hề trả lời, trong phòng, bầu không khí im lặng đến ngạt thở. Hữu Trân ngập ngừng, mở miệng,

"Mọi người đều rất lo lắng cho em, vì mọi người, đừng thương tổn đến mình."

Vẫn như cũ là im lặng. Hữu Trân đã không biết nên an ủi như thế nào, bây giờ cô đối mặt với Nguyên Ánh gần như bó tay không còn biện pháp gì, sợ kích động cô ấy, ngay cả thở dài cũng không dám lớn tiếng, đành phải từ từ thở ra sự hờn dỗi tích tụ lâu nay, nên cũng bình tĩnh trở lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí như ngạt thở, 1 lúc lâu sau, giọng nói Trương Nguyên Ánh bình tĩnh nhưng hơi khác thường:

"Hôm nay Trân đi đâu vậy?"

Hữu Trân cúi xuống, lông mi run lên, ngập ngừng từ từ trả lời,

"Nhà ga."

"Đi làm gì?"

Im lặng kéo dài, An Hữu Trân vài lần mở miệng, mới miễn cưỡng nói,

"Tìm Hữu Nguyên."

"Vậy tìm được rồi sao?" Giọng Trương Nguyên Ánh nghe vô cùng thoải mái, trên mặt mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Không có..."

Hữu Trân chau mày, mỗi một chữ đều trả lời gian nan. Cô không thể lý giải hành vi của mình, nhưng mà không làm như vậy, cô lại không có cách nào buộc mình chấp nhận sự thật này. Biểu cảm của Nguyên Ánh vẫn như cũ làm cho người ta không đoán được,

"Vậy sau đó thì sao? Ngày mai lại tiếp tục tìm sao?"

An Hữu Trân không trả lời, tựa hồ là ngầm chấp nhận, Nguyên Ánh lại một lần nữa nở nụ cười, ánh mắt từ từ tích đầy hơi nước, nhìn Hữu Trân, gần như gằng từng chữ,

"An Hữu Trân, Trân đang tra tấn em sao?"

"Nguyên Ánh, tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng em biết không? 1 đứa nhỏ khỏe mạnh, được nhiều người yêu thương như vậy, như thế nào nói không có là không có a? Tôi không tin, nếu không tận mắt chứng kiến, tôi vĩnh viễn cũng không tin!!"

Cảm xúc Hữu Trân đột nhiên bùng nổ, ánh mắt đỏ rực, cổ họng nghẹn ngào. Trên mặt Trương Nguyên Ánh cười mà như không cười,

"Tận mắt nhìn?? Trân muốn xem cái gì?"

"Sống phải thấy người, —— "

An Hữu Trân quá kích động, không kịp dừng, khi ý thức được thì đã quá chậm. Trương Nguyên Ánh nhìn chằm chằm cô,

"Nói, nói tiếp a... Chết phải thấy thi thể đúng không? Ha ha..." Nguyên Ánh cất tiếng cười tuyệt vọng,

"Cho nên Trân muốn tiếp tục tìm, Trân nhất định muốn em tận mắt chứng kiến đứa bé mà mình đã chịu thiên tân vạn khổ sinh ra và 1 tay nuôi dưỡng thành một khối máu me đầm đìa sao, đập vỡ tan tành 1 chút ảo tưởng cuối cùng của em sao, như vậy Trân mới vừa lòng sao? Chết phải thấy thi thể? Hữu Trân, Trân có biết như vậy là quá tàn nhẫn không? Đó là con của em a.. Trân muốn em chết phải thấy thi thể sao?!!"

Những giọt nước mắt được tích góp gần cả nửa đời của Trương Nguyên Ánh hôm nay được cô trút ra hết. Mặc kệ nước mắt rơi xuống đầy má. Cắn chặt răng như muốn cắn nát, đem những nỗi hối hận cùng căm phẫn phát tiết ra hết.

Hữu Trân như là mất hết khí lực, kinh ngạc đứng nhìn Trương Nguyên Ánh. Lúc này, tất cả những gì muốn nói đều trở nên vô nghĩa, đã không còn Trương Hữu Nguyên, như vậy bảo bối quý giá nhất đã không còn, nói gì cũng như đang tự lừa dối bản thân, làm sao có thể tiếp tục an ủi Nguyên Ánh.

"Vậy em muốn tôi làm sao? Giống mọi người, trơ mắt nhìn dấu vết Hữu Nguyên trôi qua, cho rằng con bé chưa bao giờ xuất hiện? Mỗi ngày tôi vừa nắm mắt lại, lại nhìn thấy cảnh tượng con nằm trên mặt đất lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rười rượi, tôi....."

An Hữu Trân nhấp nháy mắt, kiềm chế nước mắt rơi xuống, thì thào nói với Trương Nguyên Ánh, hoặc như là lầm bẩm lầu bầu,

"Tôi không đành lòng a... Nguyên Ánh, không tìm thì thật sự tìm không thấy a... Tôi không đành lòng mặc kệ con, Hữu Nguyên con.."

Hữu Trân ánh mắt tan rả, cằm run rẩy, vài lần khép mở, lắc đầu không biết nên tiếp tục nói như thế nào.

"Cho nên, Trân đi đi... Trân nguyện ý đi tìm, thì đi tìm đi... Đừng trở về, đừng để em thấy Trân nữa, mặc kệ tìm được hay không, cũng không nên trở lại... Em cầu xin Trân, Hữu Trân, Trân đi đi..."

Trương Nguyên Ánh dựa vào tường, dường như kiệt sức, nói ra những lời tàn nhẫn. Cô càng bị những lời nói này làm cho gục ngã, những giọt nước mắt cứ không ngừng chảy xuống, rơi trên mặt đất.

Hữu Trân như đã biết kết quả, không nhúc nhích, cũng không lộ vẻ gì.

"Mỗi ngày, vừa nhìn thấy Trân, em sẽ nhớ tới Hữu Nguyên, trong lòng em đau đến tan nát. Em không phải muốn quên... Nhưng cứ như thế này, em thật sự chịu không nổi, Hữu Trân, xin lỗi... Em thực xin lỗi Trân, Trân đi được không... Trân buông tha em đi, đừng xuất hiện nữa, đừng làm cho em nhớ tới nữa... Xem như, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau đi..."

Trương Nguyên Ánh cố gắng nói xong, như trút hết gánh nặng, cuộn tròn ngồi xuống, đem mặt vùi vào trong đầu gối.

Hữu Trân đứng trong chốc lát, chớp mắt, bình tĩnh xem chuyện này như việc bình thường trong cuộc sống, như cùng người yêu trước mặt nói ngủ ngon,

"Được, tôi đi. Chỉ cần em cảm thấy dễ chịu, sao cũng được. em.. nhớ bảo trọng..."

Cho dù kiên cường đến thế nào, đến cuối cùng cổ họng cũng nghèn nghẹn. Tất cả Hữu Trân cũng không buông được, nhưng không dám ở lâu, thậm chí cũng không dám vươn tay chạm vào Nguyên Ánh, do dự 1 lúc, cuối cùng, mặt đầy lệ bước ra ngoài..

Vừa đóng cửa, Hữu Trân xoay người, Trương Hiền Thư trong lòng Gia Ân đã khóc đến rối tinh rối mù,

"Hữu Trân, Hữu Trân đừng trách chị em được không, đừng trách chị ấy.."

An Hữu Trân cúi đầu, không nói một lời. Gia Ân chau mày, lo lắng nhìn cô. Hiền Thư dường như có một chút khẩn trương, bắt lấy tay áo Hữu Trân,

"Chị đừng buông tay, nhất định không thể buông tay chị em a... Hữu Trân chị của em chỉ có chị, chị ấy bây giờ......" Hiền Thư cố gắng hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh mình,

"Chị hai cần chị, Hữu Trân, xin chị ngàn vạn lần đừng buông tay..."

Hữu Trân ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng,

"Hiền Thư, chăm sóc chị em thật tốt. Chị đi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro